Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 342: Cảm xúc trên tay không tệ lắm

Chương 342: Cảm xúc trên tay không tệ lắm
Móng vuốt chó sắc nhọn đâm vào thân thể Tống Thư Hàng, khiến hắn đau đớn thấu tim can!
Sau đó là cái mồm chó to lớn cùng với hàm răng sắt bén... Ở giữa mấy kẻ hở còn có mấy miếng rau củ nhỏ bị mắc lại, thử nghĩ xem hàm răng này mà cắn xuống một phát trên người mình, sau đó lại nhai nhai thêm mấy cái... cảm giác đau đớn ấy chắc phải buốt thấu tim ấy chứ..
Quả thực là đau đến khắc cốt ghi tâm! Khoảnh khắc này, e rằng sẽ trở thành cơn ác mộng ám ảnh Tống Thư Hàng suốt một khoảng thời gian dài về sau!
Có khi nào mình bị mắc bệnh dại không? Bị cắn một cái mạnh cỡ này, chắc là sẽ bị bệnh chó dại chứ nhỉ?
Sau đó...ực một tiếng, con cá vàng nhỏ do thiếu niên Tống Thư Hàng biến thành, đã bị kinh ba Đậu Đậu nuốt mất như thế đó.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại... Thân thể tuột xuống qua một lối đi trơn tuột, rơi thẳng xuống một cái vực sâu không đáy vô cùng đáng sợ.
Nơi này là dạ dày của Đậu Đậu à?
Đậu Đậu, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu. Cho dù ngươi có quỳ gối trước mặt ta, khóc lóc van xin thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi... Ui ui ui đây là dịch dạ dày sao? Đau quá, cảm giác như thân thể đang bị hòa tan vậy.
Tống Thư Hàng hận không thể khóc một trận thật lớn, nhưng hắn đã biến thành một con cá vàng, nên hình như lượng muối trong người không đủ, không thể nào tiết nước mắt được. Đây chính là nỗi buồn của những dòng nước mắt cạn khô.
“Đậu Đậu tiền bối, mau nhả ra, mau nhả Thư Hàng sư huynh ra đi!!!”
Tiểu hòa thượng vắt đôi chân ngắn cũn của mình chạy vội đến bên cạnh Đậu Đậu, rồi giơ tay ôm Đậu Đậu lại.
Sau đó nó cầm chân sau của Đậu Đậu xách ngược lên, dùng sức lắc thật mạnh.
“Chờ một chút... Chờ một chút, ta chỉ ăn có một con cá thôi mà. Ngươi đang làm cái gì vậy hả.”
Đậu Đậu bị lắc đến mức đầu váng mắt hoa... Nhưng nó lại không dám dùng sức duỗi chân. Cái thân thể nhỏ xíu của tiểu hòa thượng mà bị nó đạp một cái thôi thì sẽ toi mất. Cho nên, Đậu Đậu chỉ có thể mặc kệ cho tiểu hòa thượng lắc lắc thân thể nó điên cuồng.
“Con cá đó chính là Thư Hàng sư huynh đấy, Bạch tiền bối biến Tống sư huynh thành con cá nhỏ, muốn huynh ấy bơi ngược lên thác nước kia để thể nghiệm cái cảm giác gọi là ‘cá vượt long môn’. Đậu Đậu tiền bối, người đã ăn Thư Hàng sư huynh mất rồi. Mau nhả ra đi, nếu không mau nhả ra thì sẽ trễ mất, lỡ như mà tiêu hóa hết thì hỏng việc mất! Đến lúc đó Tống Thư Hàng sư huynh sẽ bị biến thành phân của ngươi rồi thải ra mất!”
Hòa thượng hoảng sợ kêu lên.
[Biến thành phân rồi thải ra..] những lời này truyền đến tai Tống Thư Hàng đang trong dạ dày của Đậu Đậu. Tống Thư Hàng nghiêng đầu qua một bên, hắn nghĩ tới phân, sau đó lập tức nghĩ tới cái chết. Nếu như bị biến thành phân thì hắn thà chết luôn cho xong!
“Đừng lắc nữa, đừng lắc nữa, mau thả ta xuống, ta sẽ nhả con cá nhỏ màu vàng kia ra mà.”
Đậu Đậu kêu lên.
Tiểu hòa thượng vội vàng buông Đậu Đậu ra. Đậu Đậu nhăn nhó, lấy móng vuốt móc móc trong miệng.
Sau đó...
“Ọe...”
Đậu Đậu nôn ra, phun con cá vàng nhỏ mình đầy thương thích, toàn thân đều là máu ra ngoài.
Ai cũng nói mõm chó không thể mọc ra được ngà voi nhưng sự thất chứng minh, trong miệng của nó có thể phun ra... một con cá vàng nhỏ!
Sau khi phun ra, nó lẩm bẩm nói:
“Chẳng trách ta còn nghĩ sao con cá nhỏ này nhai đã như vậy, thì ra là Thư Hàng à.”
Trên mặt đất, cá vàng vỗ nhẹ đuôi một cái... Không hổ là do Tống Thư Hàng biến thành, sức sống ương ngạnh như thế. Nếu là con cá bình thường, bị Đậu Đậu cắn một cái rồi xuống vào bụng như thế thì nhất định là đã chết mất đất rồi.
Con cá vàng do Tống Thư Hàng biến thành nhìn Đậu Đậu với vẻ ai oán....
Bị Đậu Đậu nuốt xuống bụng, sau đó lại bị nhổ ra lại, quá trình này... Suốt! Đời! Khó! Quên!
“Thư Hàng sư huynh, huynh có sao không? Thư Hàng sư huynh, huynh đừng có chết mà!!!”
Tiểu hòa thượng nâng Tống Thư Hàng lên, lo lắng kêu to. Sau khi kêu mấy tiếng, nó lại quay đầu lại kêu lên với Bạch Tôn Giả:
“Bạch tiền bối, mau tới đây xem đi, Tống Thư Hàng sư huynh sắp chết mất rồi!
Tống Thư Hàng yếu ớt vẫy đuôi, miệng đớp đớp —— Quả Quả, mau thả ta xuống nước đi, khó thở quá!
“Đừng sợ, để ta xem cái đã.”
Bạch Tôn Giả bước nhanh tới chỗ tiểu hoà thượng, xem xét thương thế Tống Thư Hàng từ trên xuống dưới.
Vết thương do vuốt chó gây nên, vết thương do bị răng chó cắn, còn có tổn thuơng do dịch dạ dày ăn mòn, đúng là thảm quá đi mất.
Bạch Tôn Giả đưa tay cầm một chiếc nhẫn. Chính là chiếc nhẫn đồng cổ của Tống Thư Hàng. Từ lúc hắn biến thành cá xong, vật phẩm trên người cũng tạm thời để ở chỗ Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả kích hoạt chiếc nhẫn, dùng trì dũ thuật với Tống Thư Hàng. Cá vàng bé nhỏ đắm chìm trong ánh sáng của trì dũ thuật, thương thế trên người dần dần khôi phục lại.
Bạch Tôn Giả hài lòng thu hồi chiếc nhẫn, nói:
“Xong, chắc là đã khỏi rồi đấy.”
Tiểu hòa thượng thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
“Thư Hàng sư huynh, huynh thấy đỡ hơn chút nào không?”
Tống Thư Hàng yếu ớt vỗ đuôi, miệng đớp đớp, khép khép mở mở —— Tiền bối, Quả Quả, mau thả ta vào trong nước đi, nhanh lên một chút! Không được, không được... sắp tắt thở rồi.
Cá vàng nhỏ dùng hết sức vỗ đuôi một cái, ngay sau đó, trước mắt Tống Thư Hàng tối sầm.
Tống Thư Hàng phiên bản cá vàng “đã tèo!”
Cá vàng há mỏ, linh hồn giống như đang bay ra ngoài từ miệng.
“...”
Tiểu hòa thượng sửng người ra, rồi lại kêu to lên:
“Không xong rồi, Bạch tiền bối, có phải Tống Thư Hàng sư huynh ngỏm rồi không!”
Đậu Đậu:
“...”
Bạch Tôn Giả sờ sờ cằm, ngón tay thon dài chọt chọt vào người cá nhỏ:
“Ừ, đúng là chết thật rồi. Nhìn bộ dạng này thì không thể cứu được nữa.”
Tiểu hòa thượng:
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Không sao đâu, không cần lo lắng. Chỉ chết thôi ấy mà, không có chuyện gì.”
Bạch Tôn Giả yên lặng nhìn Đậu Đậu:
“Ngược lại thì... Đậu Đậu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đi. Lần này ngươi cắn nuốt một phát như thế, Tống Thư Hàng nhất định sẽ hận chết ngươi.”
Kinh Ba Đậu Đậu:
“...”
Đây cũng đâu thể đổ hết lên đầu nó chứ? Ai mà biết được Tống Thư Hàng lại biến thành một con cá vàng thế này chứ, chuyện này Bạch Tôn Giả ngươi cũng phải chịu trách nhiệm nữa!!
“Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chịu lửa giận của Tống Thư Hàng đi, tốt nhất là nhân lúc này nghĩ ra mấy lời xin lỗi hay ho vào. Tí nữa rời khỏi đây, trước khi hắn nổi giận thì quỳ xuống xin lỗi trước một bước, với tính cách của Thư Hàng tiểu hữu thì có một nửa khả năng là sẽ tha thứ cho ngươi.”
Bạch Tôn Giả đề nghị.
Đậu Đậu gãi gãi đầu, phải quỳ xuống để xin lỗi sao?
“Chuẩn bị nhé, chúng ta đi thôi.”
Bạch Tôn Giả cười ha ha, búng tay một cái chóc.
Mọi người chợt cảm thấy hoa mắt.
Sau đó, thác nước, mặt nước, cá vàng nhỏ đều biến mất không thấy đâu nữa.
...
...
Một khắc sau, mọi người lại trở về hòn đảo nhỏ trên biển Đông kia.
Bạch Tôn Giả xoa xoa huyệt thái dương, sắc mặt có phần mỏi mệt, năng lực ảo ảnh chân thật này hơi tốn sức một chút. Thật ra thì năng lực này không phải thứ Linh Tôn thất phẩm có thể dùng được. Bạch tiền bối chính là vượt cấp sử dụng kỹ năng, đương nhiên sẽ tốn sức hơn hẳn bình thường.
Bên cạnh Tôn Giả, Đậu Đậu cau mày, vất vả nghĩ ‘kiểu xin lỗi’.
Tiểu hoà thượng ngơ ngác đứng tại chỗ, trong tay nó đang ôm Tống Thư Hàng bị hôn mê.
“Thư Hàng sư huynh! thật tốt quá, Thư Hàng sư huynh đã biến trở lại rồi!”
Tiểu hòa thượng vội đặt Tống Thư Hàng xuống, tiếp đó vươn tay thử dò xét hơi thở của hắn, sau đó nó thở phào nhẹ nhõm:
“Tốt rồi, tốt rồi... Tống Thư Hàng sư huynh vẫn còn sống.”
“Ken két, ken két!!!”
Tống Thư Hàng đang hôn mê dùng sức nghiến răng nghiến lợi. Thật không biết là do tức giận hay là đang hoảng sợ nữa?
“Thư Hàng sư huynh, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại!”
Tiểu hòa thượng xoa gò má Tống Thư Hàng thật mạnh.
Rất nhanh, Tống Thư Hàng mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Hôm nay ta lại có thể ngoan cường sống sót.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.
Tiểu hòa thượng chắp tay, nghiêm túc nói:
“Không phải, Thư Hàng sư huynh, thật ra thì hôm nay huynh đã chết một lần rồi.”
“Chết sao...”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co quắp.
Móng chó, cái miệng chó to lớn, hàm răng chó sắc bén, dạ dày chó đáng sợ...
“Đậu Đậu!!!”
Tống Thư Hàng gào thét —— tuyệt đối không thể tha thứ cho nó được, nó lại dám cắn người mình nhai nhai mấy cái nữa, đau muốn chết luôn!
“Xin lỗi mà!!”
Đậu Đậu cũng lớn tiếng đáp lại:
“Ta sai rồi, Thư Hàng, tất cả đều là lỗi của ta. Ta không nên thấy cá là thèm, ta không nên ăn thịt cá nhỏ trước khi hỏi rõ tình hình! Coi như chịu phạt, ta sẽ không ăn cá trong vòng một tháng nữa, thế nào hả?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Nói xin lỗi + hình phạt ngươi tự đặt ra cho mình cả rồi, ngươi bảo ta nên nói gì cho phải đây? Sao ngươi đám chiếm lời thoại của ta hả Đậu Đậu!
“Xin hãy tha lỗi cho ta đi mà Thư Hàng!”
Đậu Đậu dùng ánh mắt ngập nước cực kỳ đáng thương nhìn Tống Thư Hàng, liều mạng bán manh.
Tống Thư Hàng để nắm tay lên đầu Đậu Đậu:
“A a a a a!”
Hai quả đấm xoay tròn thật mạnh.
Đậu Đậu nghệch mặt ra... Tống Thư Hàng muốn làm gì thế này?
Ừm, thực lực của Tống Thư Hàng là cảnh giới Dược Long Môn nhất phẩm
Đậu Đậu là đại yêu tu luyện lâu năm, cảnh giới tứ phẩm đỉnh phong, chỉ kém một bước nữa là có thể hình thành yêu đan tấn thăng thành cảnh giới đại yêu ngũ phẩm. Dù Tống Thư Hàng có dùng hết sức bú sữa mẹ ra thì nắm đấm của hắn cũng chỉ như gãi ngứa cho Đậu Đậu mà thôi.
Nhưng mà Đậu Đậu rất thông minh.
Nhìn thấy vẻ dữ tợn trên mặt Tống Thư Hàng, thì nó lập tức phối hợp kêu lên thảm thiết mấy tiếng:
“A a a ~ đau quá ~ đau quá đi ~ xin hãy tha cho ta đi, ta sẽ không bao giờ ... ăn cá nữa~ đau chết ta rồi ~ đau chết ta rồi ~”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đậu Đậu nó kêu la thảm thiết kiểu này chi bằng khỏi kêu cho rồi.
Hắn bất đắc dĩ thu hồi nắm đấm trên đầu Đậu Đậu, lặng lẽ thở dài —— chết tiệt, nắm tay đau quá đi mất. Đầu chó của Đậu Đậu cứng quá!
“Hết giận rồi à?”
Đậu Đậu nháy mắt hỏi.
“Haizzz.”
Tống Thư Hàng thở dài, hắn cảm giác mình sắp nhịn đến nội thương luôn rồi.
Lúc này Bạch Tôn Giả lại lên tiếng nói:
“Mọi người nghỉ ngơi chút đi...”
“Tiền bối còn muốn làm tiếp nữa à?”
Mắt Tống Thư Hàng đỏ hoe ươn ướt.
“Đừng sợ, hôm nay mệt rồi, ngày mai lại tiếp tục. Hôm nay chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, ta đảm bảo ngày mai sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Bạch Tôn Giả cười khẽ.
“Được.”
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm —— kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Dù sao thì ngày mai mới chết vẫn tốt hơn hôm nay chết.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, thật ra thì tiếp xúc với 'cái chết' cũng là một loại thể nghiệm tốt, giúp ích rất nhiều cho việc giữ vững đạo tâm của ngươi trong tương lai.”
Bạch Tôn Giả vỗ nhẹ lên đầu của Tống Thư Hàng.
Sau đó, bàn tay Bạch Tôn Giả xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của Tống Thư Hàng. Ừ, cảm giác thật không tệ.
Bên trong lều.
Sở Sở cô nương tỉnh lại lần nữa, vết thương trên ngực và ở bên trong cơ thể đã không còn đau đớn nữa. Lồng ngực bị ép xẹp lúc này cũng có dấu hiệu khôi phục lại.
Theo như vị tiền bối áo trắng xinh đẹp kia đã nói thì chừng một tháng nữa là cô có thể hồi phục.
Nhưng mà, thời gian một tháng thì chắc chắn không thể nào kịp cuộc chiến Đoạn Tiên đài được.
Nếu như không có cô, đời đệ tử trẻ tuổi của thế gia họ Sở khó mà thắng Hư Kiếm phái được.
Ai có thể giúp cô đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận