Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1908: Đời này, ta không thua kém ai cả

Chương 1908: Đời này, ta không thua kém ai cả
Tống Thư Hàng cầm quả bảo thạch, xoa xoa mấy cái rồi cắn một miếng, thịt quả dày căng mọng, ngọt mát mà không ngán, vỏ quả giòn tan như vỏ bọc đường của kẹo hồ lô, nhai nuốt cực kì thích ý.
Đương nhiên hắn thích nhất là hạt của quả bảo thạch.
Trong điều kiện bình thường, hạt của quả bảo thạch không được bồi dưỡng chỉ nhỏ bằng móng tay, trông như một viên linh thạch thu nhỏ. Trong một quả bảo thạch có khoảng trên dưới mười hạt, muốn chúng biến thành hạt trông như linh thạch thì phải bồi dưỡng theo một quá trình.
Tống Thư Hàng thấy những hạt nhỏ này cực kì đáng yêu, chủ yếu là vì hình dạng của chúng trông giống như linh thạch.
Chắc chắn Bạch tiền bối sẽ thích cảm giác và hương vị này.
[À đúng rồi, không biết Bạch tiền bối two có thích vị này không.] Tống Thư Hàng nghĩ ngay đến Bạch tiền bối two, sau đó hắn lại xoắn quẩy vì không nghĩ ra mình đã xem nhẹ cái gì.
Sau này cũng tặng cho Bạch tiền bối two một ít vậy.
Tống Thư Hàng hơi động ý niệm, nhẹ nhàng vẫy tay, dùng niệm lực nâng mười quả bảo thạch lên rồi hái chúng xuống.
“Ta ra ngoài trước đây, các ngươi trông nom thế giới hạch tâm nhé.” Tống Thư Hàng nói với tiểu trợ lý hạch tâm và những đốm sáng ong mật kia.
“Xin Bá Tống tiên sinh chờ một lát.” Tiểu trợ lý hạch tâm nói
Dứt lời, những đốm sáng ong mật kia bay tới, ôm theo một bình ngọc nhỏ, trong đó có chất lỏng ngọt ngào.
“Mật ong à?” Tống Thư Hàng hỏi.
Trước đó khi giới thiệu những đốm sáng ong mật này thì Thanh Loan Tiên Tử đã nói bọn họ có thể thụ phấn cho hoa và thu thập mật ong.
Thấy Tống Thư Hàng đoán ra đáp án, tám đốm sáng ong mật vui vẻ lượn vòng xung quanh hắn.
“Ha ha, cảm ơn nhé, vất vả rồi.” Tống Thư Hàng vươn tay phải ra, trượt một cái theo thói quen, cho mỗi đốm sáng ong mật một phát Dưỡng Đao thuật.
Tám đốm sáng ong mật rùng mình một cái, dường như đốm sáng quanh người chúng còn to ra một chút.
Sau đó các đốm sáng bay lảo đảo lên một cây bảo thạch để nghỉ ngơi.
“Chết, quen tay mất rồi.” Tống Thư Hàng nhìn về phía các đốm sáng mà hơi lo lắng trong lòng, mấy chú ong mật này sẽ không sao chứ? Trông dáng bay xiêu vẹo quá.
Tiểu trợ lý hạch tâm: “Bá Tống tiên sinh đừng lo, họ mệt mỏi quá thôi, bây giờ vừa hay có thể nghỉ ngơi một lát.”
Nói cách khác, Dưỡng Đao thuật còn có tác dụng cả với những đốm sáng ong mật này nữa à? Sao lại có cảm giác trong thiên hạ chẳng có gì là Dưỡng Đao thuật không “dưỡng” được thế nhỉ? Vị tiền bối nghiên cứu ra Dưỡng Đao thuật quả là một quái tài.

Tống Thư Hàng dùng niệm lực nâng mười quả quả bảo thạch, tay cầm bình mật ong, đi ra khỏi thế giới hạch tâm.
Sau khi cảm ứng một chút thì hắn phát hiện ra Bạch tiền bối phân thân ở sân sau, không biết là đang làm gì.
Tống Thư Hàng cười hì hì, rảo bước chạy chậm rồi thả người nhảy từ mái nhà xuống, đáp đất với động tác nhẹ nhàng linh hoạt ở ngay bên cạnh Bạch tiền bối phân thân: “Bạch tiền bối, ta về rồi đây.”
“Ta đã cảm ứng được khí tức của ngươi từ lâu rồi, lùi lại một chút, đừng giẫm lên linh kiện.” Bạch tiền bối phân thân đeo một cái tạp dề màu trắng, ngồi xổm xuống đất, lắp ráp một thứ gì đó bằng kim loại, không quay đầu lại mà nói.
“Bạch tiền bối đang làm gì đấy?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi, đồng thời dùng niệm lực mang một quả bảo thạch đến, đặt sang bên cạnh Bạch tiền bối: “Hoa quả của ngài đây. Nó là quả bảo thạch, đặc sản của Thú giới đấy, ăn thích lắm.”
Bạch tiền bối phân thân quay đầu lại, xòe đôi bàn tay loang lổ vệt dầu rồi lắc đầu: “Đừng quấy rối, tay bẩn rồi.”
Nhưng sau khi quay sang thì hai mắt Bạch tiền bối phân thân lại sáng ngời lên: “Niệm lực hay thật đấy, đẩy nó đến gần đây.”
Tống Thư Hàng nghe lời, dùng niệm lực đẩy một quả bảo thạch về phía trước.
Bạch tiền bối phân thân cắn một cái rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Ừ, không tệ.”
“Bạch tiền bối đang lắp ráp thứ gì vậy?” Tống Thư Hàng lại hỏi.
“Chiều nay ta rảnh rỗi, không có gì làm, bèn phá hủy bộ giáp trên người mấy tên chiến sĩ máy móc trước kia, thử lắp ráp tên to con này. Đúng lúc sắp hoàn thành rồi đấy, cho ngươi xem hiệu quả của nó đây. A ô.” Bạch tiền bối phân thân lại cắn một miếng quả bảo thạch, sau đó lùi về phía sau một chút, vỗ một cái lên vật bằng kim loại nọ.
Tách tách tách!
Một cục kim loại được lắp ráp tạp nham hợp thành một cánh tay phải khổng lồ bằng kim loại.
Bạch tiền bối nhét tay vào cánh tay phải kia rồi nắm tay một cái.
Cánh tay phải kim loại cũng nắm theo.
Bạch tiền bối búng ngón tay, bàn tay phải kim loại cũng búng.
“Bạch tiền bối, ngài định chế tạo Transformer à?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Không phải, đây chỉ là hình thức ban đầu của pháp khí thôi, trước mắt vẫn là thuần máy móc. Bao giờ ta hoàn thiện nó thì nó có thể thu nhỏ lại, trở thành pháp khí phụ trợ cho tay phải, tăng cường uy lực của quyền pháp. Chỉ cần bổ sung đầy đủ linh thạch thì tu sĩ nhất phẩm cũng sử dụng được, tương lai còn có thể dùng nguồn điện hoặc nguồn năng lượng khác thay thế cho thuận tiện hơn.” Bạch tiền bối phân thân giới thiệu: “A ô.”
Chỗ tốt của pháp khí dạng máy móc chính là ở điểm này, không cần trận pháp phức tạp để kích hoạt, chỉ cần có linh thạch thì tu sĩ nhất phẩm cũng dùng được. Giống như chiếc Tam Tinh Ngự Hỏa Phiến của Tống Thư Hàng ngày xưa, chỉ cần sạc điện là có thể dùng.
“Có tác dụng với tu sĩ cấp cao không?” Tống Thư Hàng hỏi với vẻ hiếu kì.
“Phiên bản hình thái ban đầu trước mắt chỉ là một thứ đồ chơi to xác thôi. Muốn có sức sát thương thực sự thì phải chờ đến bản cải tiến sau này.” Bạch tiền bối phân thân quơ nắm đấm kim loại, giới thiệu: “Phương thức tấn công duy nhất của nó bây giờ là một quả bom khói thôi miên cường lực mà ta lắp bên trong. Bom khói độc môn do ta nghiên cứu ra, pháp thuật bình thường không đề phòng được, hiệu quả thôi miên tốt lắm, dù là Tôn Giả thất phẩm mà hít phải khói thì cũng thất thần một lát. Phải nghĩ cho series này một cái tên mới được, a ô… ồ có hạt, phụt!”
Một cái hạt trông như linh thạch bị Bạch tiền bối phun ra, rơi đúng vào thùng rác.
“Bạch tiền bối, thực ra cái hạt ấy dùng được đó.” Tống Thư Hàng nhắc nhở. Theo những gì mà Thanh Loan Tiên Tử nói thì nhân hạt này cũng có thể ăn.
“Thế thì nhặt lại đi.” Bạch tiền bối quơ nắm đấm kim loại, giới thiệu bổ sung: “Chỉ cần ta ấn một cái vào đây thì nắm đấm này còn có thể bay ra ngoài như đạn pháo… ơ, ấn nhầm.”
Sau đó, Tống Thư Hàng nhìn thấy một viên đạn to bằng nắm tay từ nắm đấm kim loại của Bạch tiền bối phân thân bay ra, nổ tung, khói mù bao phủ khắp sân sau biệt thự.
Thế rồi tầm mắt hắn tối đen, cắm đầu ngã thẳng xuống đất.

Đêm ấy, Tống Thư Hàng mơ thấy một giấc mơ.
Hắn mơ thấy mình phá quan mà ra.
“Kim đan bất hối, tám long văn!” Hắn mừng rỡ siết chặt nắm tay: “Công Tử Hải ta tuyệt đối sẽ không thua kém bất cứ kẻ nào!”
Ồ… nhập mộng ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận