Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2206: Cô ấy có thể là một Tam Lãng khác

Chương 2206: Cô ấy có thể là một Tam Lãng khác
Tam Lãng cảm thấy đạo hiệu của đối phương sinh ra là để chửi người, hay cụ thể hơn là chỉ mặt mà chửi hắn.
Thực ra trong Tu Chân giới rất hay có chuyện như vậy.
Ví dụ như Ngọc La khí tông ở miền Bắc Hoa Hạ có một vị đại sư đúc pháp khí nổi danh tên là Thương Sinh Đạo Nhân.
Mà ở ngay Sát Đao Minh cách vách Ngọc La khí tông thì có một vị đao khách lấy đạo hiệu là Trảm Thương Sinh.
Vì ở gần nhau nên thi thoảng hai tông môn này lại giao lưu học hỏi.
Thân là tinh anh mỗi phái, Thương Sinh Đạo Nhân và Trảm Thương Sinh cứ ít lâu lại phải gặp nhau một lần.
Khi mọi người giới thiệu tên của họ thì tình cảnh là như thế này…
“Vị này là Thương Sinh Đạo Nhân của Ngọc La khí tông.”
“Vị này là Trảm Thương Sinh của Sát Đao minh.”
Thế là giữa hai bên nồng nặc mùi thuốc súng.

“Đưa Bích Lãng Tôn Giả ra khỏi hố trước đã.” Người phụ trách chữa trị của Thiên Đình nhanh chóng nhảy xuống hố.
Cuồng Đao Tam Lãng vội vàng nhắm mắt lại, áp chế khí tức, bắt chước trạng thái bị trọng thương, đồng thời vươn tay vớt chất lỏng màu xám vào tay mình.
Trừ đạo hiệu “Bích Lãng” nghe hơi bị nhói lòng, mọi chuyện đều được tiến hành rất thuận lợi.
Bây giờ chuyện duy nhất cần chú ý chính là thời gian hồi sinh của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử. Chi mong sao cô không hồi sinh đúng lúc người phụ trách chữa trị của Thiên Đình viễn cổ đang vận chuyển Bích Lãng Tôn Giả.
Đội chữa trị của Thiên Đình viễn cổ nhẹ nhàng đặt Cuồng Đao Tam Lãng lên phi kiếm, dùng độn quang nâng hắn lên rồi đưa hắn ra khỏi hố sâu.
“Cẩn thận một chút, đừng chạm vào vết thương của Bích Lãng Tôn Giả.”
“Nhanh cái tay lên, đừng có ngây ra đó, còn bao nhiêu đồng bạn đang chờ chúng ta đưa đi kia kìa.”
Trên đường di chuyển, có nhân viên chữa trị của Thiên Đình viễn cổ đề nghị: “Bích Lãng Tôn Giả bị thương nặng lắm, xử lý vết thương bên ngoài cho hắn trước đi.”
Sau đó, một loạt pháp thuật trị liệu phủ xuống người Cuồng Đao Tam Lãng, thế mà vết thương trên người hắn thì chẳng khôi phục gì cả.
“Không được, thuật trị liệu của chúng ta có đẳng cấp quá thấp. Vết thương của Bích Lãng Tôn Giả là do Tôn Giả thất phẩm đánh ra, thuật trị liệu cấp thấp không chữa trị được. Cho hắn uống đan dược trị thương để ổn định tình hình vết thương trước đã.” Có người lên tiếng.
Một nhân viên chữa trị nào đó ở bên cạnh cạy miệng Cuồng Đao Tam Lãng ra, tống một đống đan dược chẳng biết có hiệu quả gì vào miệng hắn.
Cuồng Đao Tam Lãng: “…”
Này ông anh kia ơi, bây giờ ta đang hôn mê bất tỉnh đấy nhá. Ngươi nhét một đống đan dược to đùng cho ta, lại còn không phải là loại “vào miệng tan ngay”, không sợ ta mắc nghẹn mà chết à?
Đúng lúc Tam Lãng đang rủa xả thì nhân viên chữa trị kia đã nắm lấy cằm hắn rồi bật hình thức “nhai nuốt thủ công”, dùng tay giúp hắn nhai đan dược.
Nhưng vị này không có kĩ thuật giúp người ta nhai nuốt thủ công khéo léo như Tạo Hóa Tiên Tử và mỹ nhân rắn công đức. Khi giúp Tam Lãng nhai đan dược, vị này bóp cằm hắn đau điếng.
Cảnh này bị cọng tóc ngố của Sở các chủ livestream rõ rành rành.
Tô Thị A Thập Lục, bạch long tỷ tỷ và Vũ Nhu Tử da đen lẳng lặng đứng ngoài quan sát, không nói lời nào.

Tuy cách làm của nhân viên chữa trị Thiên Đình viễn cổ hơi thô bạo nhưng hiệu quả lại không tồi.
Chẳng bao lâu sau, mấy viên thuốc trong miệng Cuồng Đao Tam Lãng đã bị nhai nát.
Nhưng vì không biết mấy viên đan dược này có hiệu quả cụ thể gì nên Cuồng Đao Tam Lãng ngậm chúng trong miệng chứ không nuốt vội.
Hắn muốn thử tác dụng của thuốc trước đã rồi mới quyết định.
Dù sao thì hắn cũng có chút kinh nghiệm trong cái vụ nếm thuốc này.
Hồi còn trẻ, hắn từng trộm đan dược của một đại tiền bối luyện đan cùng với một con tiểu yêu rồi ăn như kẹo, cộng thêm mấy năm nay đã uống không biết bao nhiêu đan dược trị thương vì đủ mọi nguyên nhân, cho nên cũng hiểu biết ít nhiều.
“Gay rồi Đổng tiền bối ơi, Bích Lãng Tôn Giả hôn mê sâu quá, hắn nuốt không trôi.” Nhân viên chữa trị bóp cằm Cuồng Đao Tam Lãng lo lắng nói.
Đổng tiền bối ở phía trước đáp mà không quay đầu lại: “Dùng pháp thuật nhồi hết đan dược xuống cho Bích Lãng Tôn Giả.”
“Nhưng ta không biết pháp thuật đó.” Nhân viên bóp cằm Tam Lãng trả lời.
Đổng tiền bối lại nói: “Có ai biết không? Ai biết pháp thuật tương tự thì giúp Bích Lãng Tôn Giả uống thuốc đi.”
“Tiền bối ơi, bọn ta là nhân viên chữa trị hệ tâm lý và tâm ma, không ai học pháp thuật kiểu này cả.” Có đội viên cười khổ đáp.
Bình thường bọn họ phụ trách hỗ trợ phụ đạo tâm lý cho người tu luyện của Thiên Đình, khuyên nhủ họ khi gặp tâm chướng để giảm thiểu tỉ lệ sinh ra tâm ma.
Nhân viên trị liệu thuộc hệ này chỉ biết một vài pháp thuật chữa trị đơn giản, bởi vậy khi đi ra ngoài cứu chữa thương binh trong trận chiến, công việc vận chuyển thương binh đến hậu phương mới rơi vào đầu bọn họ.
Nhân viên chữa trị thực sự phụ trách chữa thương đã bận đến hoa mắt chóng mặt ở hậu phương, không thể phân thân được.
“Không còn cách nào khác, dùng miệng mớm thuốc cho Bích Lãng Tôn Giả đi. Duy trì tốc độ, đừng dừng lại.”
Nghe xong, nhân viên chữa trị đang bóp cằm Tam Lãng cứng đơ hết cả tay.
Cuồng Đao Tam Lãng chỉ cảm thấy cằm mình bị bóp đâu thấu trời.

Trong không gian tụ lý càn khôn của Bạch tiền bối.
Vũ Nhu Tử da đen, Tô Thị A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ ngồi xếp hàng xem livestream.
Đối mặt với tình huống sắp bị mớm thuốc “miệng đối miệng”, Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối sẽ lựa chọn thế nào đây?
Phi kiếm dùng để vận chuyển Tam Lãng tiền bối vẫn đang bay thật vững vàng về phía hậu phương.
“Cứu mạng người là quan trọng nhất!” Đổng tiền bối thúc giục.
Thần thức của Cuồng Đao Tam Lãng lặng lẽ quét qua tiểu đội chữa trị đang vận chuyển Bích Lãng Tôn Giả bị thương. Tất cả đều là đực rựa, không có tiên tử nào cả.
Nhân viên chữa trị đang nắm cằm hắn cắn răng hạ quyết tâm.
Cậu chàng vừa duy trì tốc độ đồng hành cùng phi kiếm, vừa cúi xuống, áp sát khuôn mặt Bích Lãng Tôn Giả.
“Ực, ực!” Cuồng Đao Tam Lãng vội vàng nuốt hết cả họng thuốc xuống.
Để đối phương nghe được tiếng nuốt mà hắn nuốt cực kì mạnh, làm phát ra tiếng vang siêu lớn!
Vừa rồi hắn đã xác định đan dược trong miệng mình phần lớn là thuốc trị nội thương và tăng cường linh lực.
Có vết thương thì chữa vết thương, không có thì bồi bổ cơ thể.
Coi như ăn kẹo vậy.
Mỗi tội số kẹo này hơi bị nhiều, nuốt xuống cùng một lúc nghẹn chết đi được.
“Bích Lãng Tôn Giả nuốt rồi!” Nhân viên trị lệu kia reo lên như trút được gánh nặng.
Đối với nhân viên chữa trị thì dùng miệng mớm thuốc không phải là chuyện gì khó chấp nhận.
Nhưng không khó chấp nhận không có nghĩa là thích làm, nếu có thể miễn được là tốt nhất.
“A Lương giác ngộ cao đấy.” Đổng tiền bối ở phía trước khen ngợi.
Sau đó hắn vung tay lên một cái, cách đó không xa, lại có một phi kiếm khác được hộ tống đến đây.
Trên phi kiếm là một vị tiên tử xinh đẹp tuyệt trần đang hôn mê vì bị thương nặng.
“Việc cho Viên Viên Tiên Tử uống đan dược cũng giao cho ngươi luôn nhé.” Đổng tiền bối khích lệ.
Không trải qua thí luyện, làm sao thấy cầu vồng?
Đàn ông có giác ngộ cao mới có thể gánh vác được nhiệm vụ nặng nề về sau.
Trên phi kiếm bên cạnh, thân mình mềm mại của Viên Viên Tiên Tử đang hôn mê hơi run lên, nhưng vì biên độ rất nhỏ nên không ai để ý.
Chỉ có cọng tóc ngố của Sở các chủ đang quan sát xung quanh là nhạy cảm bắt được động tác này.
“Vị Viên Viên Tiên Tử này có vấn đề, có thể cô ấy là một Tam Lãng khác.” Sở các chủ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận