Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 324: Liệu trai tân có con hay không

Chương 324: Liệu trai tân có con hay không
“Đi tìm hòn đảo nào ở gần đây cái đã.”
Bạch tiền bối đặt Đậu Đậu và tiểu hòa thượng lên lưng của con cá voi kia, lại ném Kình Bát qua một bên khác, sau đó vỗ nhẹ con cá voi.
Khiến con cá voi mới vừa chuẩn bị lặn xuống đáy biển chuẩn bị suy ngẫm về cuộc đời của mình, nay đành phải bắt đầu hành trình một lần nữa...
...
Con cá voi lớn rẽ nước lướt sóng trên mặt biển, tìm kiếm nơi dừng chân.
Tống Thư Hàng thấy Đậu Đậu và tiểu hòa thượng mãi mà không cục cựa gì thì hỏi:
“Ồ, Bạch tiền bối, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng bị sao thế?”
Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đều mở to mắt, nhưng không nhúc nhích gì, hai đứa này có khi nào ngoan ngoãn như thế đâu.
Sau khi nghe thấy Tống Thư Hàng hỏi thì Đậu Đậu lập tức dùng ánh mắt mong ngóng nhìn về phía hắn, đôi mắt tròn xoe đáng yêu giống như biết nói.
Tiểu hòa thượng cũng như thế, đôi mắt đen láy nhìn về phía Tống Thư Hàng, còn chớp mắt liên tục, trong ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt —— Nó còn đang sợ Tống Thư Hàng sẽ đánh cho nó són cả cớt ra quần, đặc biệt là lúc này nó căn bản không có sức phản kháng.
“Không có gì, hai đứa nó trúng một loại tiểu pháp thuật tương tự như thôi miên thôi, tuy rằng ý thức vẫn đang tỉnh táo, nhưng thân thể lại không thể nào cục cựa được, chừng hai ngày nữa là hết ấy mà.”
Bạch tiền bối thản nhiên nói —— với bản lĩnh của hắn, muốn để Đậu Đậu và tiểu hòa thượng khôi phục ngay lập tức cũng không phải việc khó khăn gì.
Nhưng hai đứa này phải chịu khổ một chút mới được.
“Ồ.”
Tống Thư Hàng gật đầu, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông của Đậu Đậu:
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, hai ngày nữa là khỏi ngay ấy mà.”
Đậu Đậu buồn bực liếc cặp mắt chó của nó, nó đang muốn bảo Tống Thư Hàng đi năn nỉ Bạch tiền bối, để cho bọn nó có thể cử động được sớm một chút, nhưng đáng tiếc là Tống Thư Hàng không phải Hoàng Sơn Chân Quân, không thể nào nhìn mắt đoán ra ý của nó được.
Tiếp theo, Tống Thư Hàng lại quay sang nhìn tiểu hòa thượng, hỏi:
“Tiểu hòa thượng ngươi muốn nói cái gì à? Mắt bị đau hả? Sao cứ chớp mãi thế?”
Bạch Tôn Giả xoay đầu lại nhìn Tiểu Quả Quả, sau đó phiên dịch:
“Hình như nó đang nghĩ là mong ngươi đừng nhớ tới chuyện nó bỏ nhà đi bụi, đừng có đánh nó són cả cớt thì phải? Chắc là cái này đấy nhỉ?”
Bạch tiền bối ngài nói đúng quá đi mất, Tiểu Quả Quả lập tức chun mũi, muốn khóc ra tới nơi.
Tống Thư Hàng nhíu mày lại:
“Thiếu chút nữa là quên béng mất vụ này rồi. Tiểu Quả Quả ngươi đúng là to gan thật đấy, dám một mình bỏ nhà đi bụi à?”
Tiểu Quả Quả liều mạng chớp mắt, bởi vì ngoại trừ chớp mắt ra thì nó không làm được gì nữa.
Tống Thư Hàng xách tiểu hòa thượng lên. Lật nó nằm sấp xuống, giơ tay phát bôm bốp lên mông nó hai cái.
Sau đó, hắn đanh mặt lại, định mắng mỏ tiểu hòa thượng mấy câu. Nhưng đầu óc cứ xoay vòng vòng không biết phải nói gì thì hơn. Dù sao thì hắn cũng chỉ là sinh viên. Không có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ con.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể đanh mặt nghiêm giọng nói:
“Nhớ không được có lần sau nữa đấy, bằng không sẽ khiến người nhà lo lắng lắm có biết không hả?”
Tiểu hòa thượng sụt sịt một cái, chớp mắt thật mạnh, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ rồi.
Tống Thư Hàng thở dài, lại đặt nó ngồi xuống cạnh Đậu Đậu. Tên nhóc này đáng yêu quá, hắn không nhẫn tâm đánh nó són cớt thật.
“Nhớ là không được có lần sau nữa đâu đấy.”
Tống Thư Hàng bồi thêm một câu nhắc nhở.
Tiểu hòa thượng thì lại thầm thở phào nhẹ nhõm —— May quá, không bị đánh bay.
Bạch Tôn Giả thấy Tống Thư Hàng thương tiểu hòa thượng như thế thì mỉm cười nói:
“Thư Hàng, nếu sau này ngươi mà có con thì chắc là sẽ chìu hư nó mất.”
Có... Con... Hai từ này lập tức kéo ra một số đoạn ký ức của Tống Thư Hàng.
Một “mẹ tụi nhỏ” với gương mặt mơ hồ.
Một đứa con trai tên Tống Nhân.
Một đứa con gái tên Tống Miêu.
Con trai lập gia đình.
Con gái đáng yêu rốt cuộc cũng gả cho người ta.
Tống Thư Hàng dùng sức day trán —— đoạn ký ức này thật sự rất rõ ràng và chân thật!
Bạch Tôn Giả nhìn thấy bộ dạng xoắn xuýt của Tống Thư Hàng thì thuận miệng hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?”
“Bạch tiền bối, ngươi và ta… A bậy! Ngươi nói xem, liệu có phải ta đã sinh con với người khác rồi hay không?”
Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại.
Bạch Tôn Giả:
“...”
Bạch tiền bối cảm giác trạng thái của Tống Thư Hàng bây giờ không được đúng lắm.
“Bạch tiền bối, không phải ta đang nói đùa đâu.”
“Là thế này, hình như ký ức của ta ở trên hòn đảo thần bí kia còn sót lại một chút. Có lẽ là vì thực lực của ta yếu quá. Nên giống như đạo đồng nhà hai vị bằng hữu của Dược Sư tiền bối ấy, phong ấn ký ức không được hoàn thiện.”
“Ta nhớ loáng thoáng hình như ta đã kết hôn với một cô gái thì phải?”
“Ta còn sinh hai đứa con, một trai một gái với cô ấy.”
“Cuối cùng, ta tận mắt thấy con trai cưới vợ, con gái gả chồng, ta còn chui rúc trong chăn khóc cực kỳ đau lòng nữa.”
“Tất cả đều rất chân thực, không giống ảo giác. Dường như lúc ở trên hòn đảo thần bí kia ta đã thật sự trải qua chuyện đó vậy!”
Mặt mày Tống Thư Hàng nhăn nhó.
Hơn nữa, trên người của hắn còn xảy ra rất nhều thay đổi nữa —— ví như hắn nhớ rõ lúc mình lên máy bay còn chưa mở được nhĩ khiếu. Nhưng bây giờ hắn đã mở được cả khẩu khiếu luôn rồi! Không chỉ như thế, hắn cảm giác trên người mình vẫn còn nhiều biến hóa khác nữa, nhưng nhất thời chưa phát hiện ra được mà thôi.
“Yên tâm đi, chắc là ngươi đã trải qua một cái ảo giác cực kỳ chân thực ấy mà.”
Bạch Tôn Giả suy tư một lát rồi lại nói tiếp:
“Đừng lo gì cả, muốn biết có phải ngươi thật sự đã trải qua chuyện đó hay không thì cứ đi gặp Dược Sư, để hắn kiểm tra tình trạng thân thể của ngươi là được.”
“Dược Sư tiền bối lợi hại tới vậy sao? Ngay cả chuyện đàn ông có sinh con với phụ nữ hay không mà cũng kiểm tra ra được à?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc hỏi lại, dù sao thì người phụ trách mang thai cũng là phụ nữ mà!
Bạch Tôn Giả đáp:
“Ừ, chúng ta có thể thông qua vài phương diện để kiểm tra chính xác vấn đề này —— ví như liệu trai tân có con được hay không.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Cứ có cảm giác mình bị Bạch tiền bối chế giễu thẳng mặt là sao nhỉ? Mặc dù hắn biết rõ Bạch tiền bối không có ý đó.
“Muu ~ muu ~~”
Đúng lúc này, con cá voi kêu vang một tiếng.
Bởi vì có một hòn đảo nhỏ xuất hiện ở phía trước mặt của bọn họ.
“Đi thôi, lên đảo trước để còn chữa trị thương thế của tiểu cô nương này cái đã.”
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, thương thế của cô gái váy đen này quá nặng, vẫn nên trị liệu trước thì tốt hơn. Nếu như chậm trễ thì e là sẽ tiêu đời mất...
...
Thời gian trôi qua từng phút một.
Sở Sở cảm giác như mình đã rơi vào trong một cơn ác mộng rất đáng sợ, khắp nơi đều là một mảnh tối đen, cô biết rõ đây là mơ, nên muốn tỉnh lại, nhưng không sao tỉnh được.
“Đáng chết, để ta tỉnh lại, mau để cho ta tỉnh lại.”
Sở Sở tức giận kêu to lên.
Cô là đệ tử thiên tài trong lứa con cháu trẻ tuổi của Sở gia.
Bây giờ thế gia họ Sở của cô phải lên Đoạn Tiên đài với Hư Kiếm phái.
Lúc lên Đoạn Tiên đài, hai bên sẽ dựa vào bối phận để sắp xếp trận chiến.
Sở Sở là hy vọng trong lứa đệ tử trẻ tuổi sẽ xuất chiến của thế gia họ Sở, chỉ cần cô xuất chiến thì có thể nắm chắc phần thắng một trận khi đánh với Hư Kiếm phái ở Đoạn Tiên đài. Thậm chí nếu như phải chiến đấu liên tục thì một mình cô có thể đánh bại hết lứa đệ tử trẻ tuổi của Hư Kiếm phái.
Bởi vì trong số các đệ tử trẻ tuổi của Hư Kiếm phái thậm chí còn không có một tu sĩ nhị phẩm nào! Bởi thế nên Hư Kiếm phái mới bỏ ra một cái giá đắt, nhờ người ngăn cản cô quay về tham gia Đoạn Tiên đài, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Để ta tỉnh dậy đi, ta nhất định phải đến kịp trận đấu Đoạn Tiên đài, mặc kệ thế nào... Nhất định phải quay về kịp!
Dường như ông trời cũng nghe được tiếng lòng của Sở Sở.
Cuối cùng cô cũng mở mắt ra được.
Sau đó, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi có nụ cười dịu dàng đang ngồi bên cạnh mình.
Bên cạnh chàng trai trẻ tuổi kia còn có một tiểu hòa thượng với vẻ mặt tò mò và một con chó kinh ba nho nhỏ vô cùng đáng yêu —— Bạch Tôn Giả rốt cuộc cũng đại phát từ bi, để cho tiểu hòa thượng và Đậu Đậu khôi phục khả năng hành động. Nhưng thân thể của hai đứa vẫn rất yếu ớt, chỉ có thể hành động được như người bình thường mà thôi.
“Thư Hàng sư huynh, cuối cùng nữ thí chủ này tỉnh rồi.”
Tiểu hòa thượng vui vẻ kêu lên, cứu một mạng người hơn xây mấy tháp phù đồ đấy.
Tống Thư Hàng gật đầu, nói với Đậu Đậu:
“Đậu Đậu, đi xem xem Bạch tiền bối đã bế quan xong chưa, nếu đã xong thì mời Bạch tiền bối tới xem vết thương cho vị đạo hữu này nhé.”
Sau khi lên đảo... Bạch Tôn Giả đã nối xương, khu trừ chân khí do Kình Bát để lại trong cơ thể cho cô gái váy đen này và xử lý nội thương xong xuôi. Nhưng chỉ có thể cầm chừng thương thế của cô, khiến cho thương thế của cô ấy trở nên xấu nữa. Những chuyện còn lại, chỉ có thể chờ sau này gặp được Dược Sư thì lại chữa trị cho cô ta thêm lần nữa mà thôi.
Sau khi làm xong, dường như Bạch Tôn Giả đột nhiên nổi hứng bế quan tu luyện, nên đã bỏ chạy đi chỗ khác để bế quan ngắn chừng bốn giờ.
Bế quan cuồng nhân Bạch Tôn Giả.
Tống Thư Hàng đã quen với cái tính nói bế quan là bế quan của Bạch tiền bối rồi.
“Gâu.”
Đậu Đậu kêu một tiếng, loạng choạng chạy tới chỗ Bạch Tôn Giả bế quan.
...
“Ta sao thế này?”
Sở Sở yếu ớt hỏi lại.
Trong lúc nói chuyện, cô cố gắng nhớ lại, nhanh chóng nhớ ra chuyện xảy ra trước khi mình mất đi ý thức —— hình như mình bị hai tên sát thủ đuổi giết ở trong biển. Sau đó hình như thiếu niên trước mắt rơi xuống từ trên trời cùng với một con cá voi thì phải?
Tiếp theo, mình bị tên to con kia làm cho hôn mê.
Sở Sở nhìn Tống Thư Hàng với vẻ cảm kích:
“Là ngươi đã cứu ta sao?
“Là Bạch tiền bối của ta đã cứu cô.”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Vết thương của cô rất nặng, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Chờ vị tiền bối khác của ta tới thì ta sẽ nhờ hắn xem xét thương thế lại cho cô.
Thương thế? Đúng rồi, thiếu chút nữa mình đã bị tên to con kia giết chết rồi.
Sở Sở muốn ngẩng đầu lên xem xét thương thế của mình, nhưng cô mới cựa mình một cái thì toàn thân đã đau đớn như bị xé rách.
“Đừng có cử động, nếu cử động thì miệng vết thương sẽ toác ra đấy.”
Tống Thư Hàng vội vàng đè Sở Sở nằm xuống.
“Xin hỏi phải mất bao lâu thương thế của ta mới có thể khôi phục được?”
Sở Sở vội hỏi, mấy ngày nữa là tới trận đấu Đoạn Tiên đài rồi.
“Ta cũng không biết nữa, nhưng ta có một vị tiền bối khác có ý thuật rất cao minh, vết thương cỡ như cô, ta nghĩ chỉ chừng mấy tháng là có thể khôi phục ấy mà.”
Tống Thư Hàng đoán chừng.
“Mấy tháng ư?”
Sở Sở mở to hai mắt.
Mấy tháng nữa thì Đoạn Tiên đài đã kết thúc mất rồi. Lỡ như kiếm quyết bị Hư Kiếm phái cướp mất thì cô sẽ trở thành kẻ tội đồ của Sở gia mất!
Sở Sở cảm thấy lo lắng vô cùng, sau đó, trước mắt cô tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
“Ủa, sao lại hôn mê nữa rồi?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm, nói:
“Là vì biết được chỉ cần vài tháng là khôi phục thương thế nên vui tới mức hôn mê à?”
“Thư Hàng sư huynh.”
Lúc này, tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh mới nghiêm túc nói:
“Ta thấy vẻ mặt của vị nữ thí chủ này trước khi hôn mê có vẻ không giống như vui mừng lắm thì phải?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận