Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1847: Kỹ thuật nói chuyện xã giao

Chương 1847: Kỹ thuật nói chuyện xã giao
Tống Thư Hàng lập tức vươn tay móc tờ danh sách dày đặc ra đưa cho tiên tử, tránh cô đổi ý. Danh sách này đã tập hợp đầy đủ các bảo vật mà phần lớn thành viên trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ muốn mua, hơn nữa còn không thể mua được từ những con đường bình thường khác.
Nhìn thấy danh sách vật phẩm dài dằng dặc này, hàng gì cũng có tiên tử vô cùng vui mừng… Danh ngạch giao dịch càng lớn, hàng càng đắt thì cô càng kiếm được nhiều.
Cô quét mắt nhìn một lượt danh sách, xem qua tất cả vật phẩm trên đó, tiến hành đối chiếu với hàng hóa có sẵn của mình.
“Tiên tử, có hàng hết chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Yên tâm đi… Tuy rằng mấy mặt hàng này khá hiếm nhưng ở chỗ ta đều có dự trữ cả.”
Hàng gì cũng có tiên tử bình tĩnh đáp:
“Hơn nữa cho dù trên người ta không có hàng thì ta cũng có thể điều hàng đến bất cứ lúc nào, ngươi không phải lo. Ngươi chỉ cần có đủ linh thạch là được.”
Tống Thư Hàng cười gật đầu:
“Tiên tử, phiền cô tính toán giá của các bảo vật hộ ta, ta có thể kết toán tại đây luôn.”
Lần này hắn không có bảo vật mà ‘hàng gì cũng có tiên tử’ cần gấp, chuyện trả tiền hoàn toàn dựa vào Hoàng Sơn tiền bối, Thất Tu tiền bối và Linh Điệp tiền bối.
Mặt khác, lúc nãy tiên tử nói muốn giao dịch ‘mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các’ với người ta, điều này lập tức khiến hắn để ý. Cái tên này nghe rất hợp tông với Hạ Cung, Nam Thu tự, Điện Hàn Đông. Chắc không phải là nhà của Đông Phương Đại Đế - người cuối cùng trong tứ phương đại đế đấy chứ?
“Không thành vấn đề, ta sẽ tính toán giá cả cho ngươi.”
Hàng gì cũng có tiên tử đáp.
Trong khi nói chuyện, cô lại chú ý tới phần cuối danh sách, đó là bảy loại ‘thiên tài địa bảo’ khá phổ thông, thuộc loại tu sĩ chỉ cần cố gắng tìm kiếm là có thể lấy được.
“Mấy bảo vật này là sao đây?”
Hàng gì cũng có tiên tử hỏi, bảy thiên tài địa bảo bình thường này kéo thấp giá trị của cả ‘danh sách hàng hóa’.
Tống Thư Hàng:
“Bảy bảo vật này là nguyên liệu để làm ‘thiên kiếp kho tàu’. Hiện giờ ta chỉ thiếu mấy nguyên liệu này để hoàn thành ba mươi sáu bước trong giai đoạn đầu của ‘lôi kiếp’.”
“Thiên kiếp kho tàu? Bắt thiên kiếp làm món ăn ư?”
Hàng gì cũng có tiên tử hỏi… Sau khi nghe thấy cái tên ‘thiên kiếp kho tàu’ này, cô hoàn toàn không kinh ngạc, vẫn có vẻ bình tĩnh trước sóng gió.
Đây là do nghề nghiệp của cô, thân là đệ tử của đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’, công việc của cô là đi buôn bán khắp chư thiên vạn giới, tiếp xúc với rất nhiều
người, chuyện, vật vượt quá tưởng tượng của mọi người. Vì thể khả năng tiếp nhận những sự vật mới lạ của cô rất mạnh.
“Đúng, hơn nữa ‘thiên kiếp kho tàu’ chỉ là món đơn giản nhất trong thực đơn thôi, mọi người sẽ ăn lôi kiếp ‘nhị phẩm lên tam phẩm.”
Tống Thư Hàng giới thiệu.
“Nghe cũng hay đấy, chắc là rất có giá lắm.”
Hàng gì cũng có tiên tử nói, sau đó cô lấy một chiếc laptop ra, tổ hợp cụm từ [Bá Tống Huyền Thánh + thiên kiếp kho tàu + thực đơn thiên kiếp] thành câu rồi nhập vào trong laptop.
Laptop này kết nối với ‘mạng công đức’, thông tin mà hàng gì cũng có tiên tử nhập vào sẽ được lưu trong một khu vực riêng của ‘mạng công đức’, cho phép cô và đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’ cùng đọc.
Những tin tình báo này là cơ sở để cô và sư phụ làm ăn buôn bán trong chư thiên vạn giới.
Ngộ nhỡ sau này có người muốn ăn ‘món ăn thiên kiếp’ thì cô có thể thông qua tình báo này, liên hệ với Tống Thư Hàng để đặt hàng ở chỗ hắn.
“Bá Tống đạo hữu quả nhiên là một đối tác hợp tác tốt.”
Hàng gì cũng có tiên tử nói.
Tiếp đó, cô lại lấy ra một chiếc máy tính, nhập vào một dãy các chữ số:
“Bảo vật giao dịch lần này phần lớn là ngũ phẩm, lục phẩm và một số ít bảo vật thất phẩm, vậy chúng ta cứ dùng linh thạch lục phẩm để giao dịch. Con số cuối cùng này là giá đã khuyến mãi cho ngươi rồi. Trong người ngươi có đủ linh thạch không? Tuy rằng đây không phải là lần giao dịch đầu tiên của chúng ta nhưng ta không nhận ký sổ đâu đấy nhé.”
“Tiên tử thấy ta giống kiểu người không có tiền phải vay nợ sao?”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Hàng gì cũng có tiên tử nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, nói với giọng chắc nịch:
“Ngươi nghèo.”
“Tiên tử cô… nói đúng lắm!”
Tống Thư Hàng vỗ tay thật mạnh, sau đó cười nói:
“Ta nghèo rớt mùng tơi luôn, giờ đến một viên linh thạch lục phẩm hoàn chỉnh cũng không móc ra được. Hơn nữa ta còn nợ một pháp khí không gian linh thạch bát, cửu phẩm nữa cơ.”
“Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”
Hàng gì cũng có tiên tử tức giận cất máy tính đi, vươn tay định kéo Tống Thư Hàng vào trong danh sách đen.
“Tiên tử đừng vội, các vị tiền bối sau lưng ta có tiền mà.”
Tống Thư Hàng vội vàng nói:
“Hoàng Sơn tiền bối, Thất Tu tiền bối, Linh Điệp tiền bối, còn có các vị tiền bối khác nữa, qua đây thanh toán đi. Bảy loại nguyên liệu ở cuối danh sách của ta cũng nhờ các vị tiền bối trả luôn một thể nhé. Hiện giờ linh thạch trong túi của ta còn sạch sành sanh hơn cả mặt ta nữa đó.”
Hoàng Sơn tiền bối vươn tay, bình tĩnh lấy ra chín chiếc túi càn khôn từ trong túi, vứt luôn cho Tống Thư Hàng đầy hào phóng… Nguyên nhân thực sự của hành động này là do chủ nhóm không đứng vững được nữa rồi, không thể vươn tay giao linh thạch vào tay Tống Thư Hàng được, chỉ có thể dùng kiểu nhà giàu lấy tiền ném người này để đưa linh thạch cho Tống Thư Hàng.
Niệm lực của Tống Thư Hàng chợt động, nhẹ nhàng nâng chín chiếc túi càn khôn lên… Cảm giác bị người ta ném linh thạch vào mặt thật là tốt, điều đáng tiếc duy nhất là đống linh thạch này không thuộc về hắn.
Kể ra thì cũng chỉ có nhà giàu như Hoàng Sơn tiền bối thì mới nhét chín túi càn khôn linh thạch trong túi mà đi ra ngoài thôi.
Tống Thư Hàng mở túi càn khôn ra, đếm linh thạch, trả tiền hàng.
Vào khoảnh khắc nhận được linh thạch, gương mặt của hàng gì cũng có tiên tử ngay lập tức trở lại bình thường, chuyển từ tức giận sang vui mừng, đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên, nụ cười trên mặt tươi như hoa, xán lạn động lòng người.
Cô và đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’ không hổ là truyền thừa cũng một hệ, kỹ năng trở mặt giống nhau như đúc.
Chỉ vài túi càn khôn linh thạch nhỏ nhoi mà đã có thể chi phối biểu cảm của một vị Kiếp Tiên cửu phẩm, khiến cô mỉm cười rực rỡ, chắc cũng chỉ có mình hệ của cô mới như thế được thôi.
“Xác nhận đã lấy được tiền hàng.”
Hàng gì cũng có tiên tử nhận lấy linh thạch, sau đó cô vươn tay ra phất một cái, từng chiếc rương bị dịch chuyển ra khỏi không gian, rơi xuống trước mặt Tống Thư Hàng:
“Mời Bá Tống đạo hữu kiểm tra hàng.”
“Diệt Phượng tiền bối, Lệ Chi tiền bối, còn có vị tiền bối nào tỉnh không, qua đây kiểm hàng đi nào.”
Tống Thư Hàng quay đầu gọi… Không phải là hắn không muốn kiểm tra hàng mà là do phần lớn bảo vật trong này hắn đều không biết.
Tri thức tu chân của hắn còn rất nghèo nàn, đến lúc cần dùng chỉ hận mình biết quá ít.
Lệ Chi Tiên Tử dụi mắt, đi tới kiểm tra hàng hóa cùng Diệt Phượng.
Nhân lúc các vị tiền bối đang kiểm hàng, Tống Thư Hàng tám vài câu với hàng gì cũng có tiên tử. Hắn muốn thử xem có moi được tin tình báo nào về mảnh vỡ ‘Đông Phương Xuân Các’ từ chỗ tiên tử hay không.
Moi tình báo không được quá lộ liễu, vì thế Tống Thư Hàng bắt tay từ những chủ đề khác:
“Tiên tử, chỗ cô có còn pháp khí sống lại đẳng cấp cao hơn nữa không, loại mà lục phẩm cũng có thể sử dụng được ấy?”
Đồng vàng hồi sinh lần trước rất hữu ích, nghìn like.
Bạn cần đăng nhập để bình luận