Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 57: Đô con Nam Hạo Mãnh

Chương 57: Đô con Nam Hạo Mãnh
Sự thật chứng minh, cho dù là tu sĩ trúc cơ vừa mới bắt đầu tu chân, nhưng cũng đã không phải phàm nhân nữa rồi. Sau hai lần dùng thối thể dịch, lại tu luyện thêm ‘Kim cương căn bản quyền pháp’ cùng với ‘chân ngã minh tưởng kinh’ xong thì không chỉ riêng tố chất thân thể của Tống Thư Hàng trở nên mạnh mẽ, mà ngay cả tửu lượng cũng cao hơn.
Trước kia giỏi lắm thì hắn chỉ có thể uống ngang cơ với Cao Mỗ Mỗ, hôm nay có thể chuốc say hai con ma men như Lâm Thổ Ba và Lý Dương Đức.
Sau khi chuốc say hai người kia, Tống Thư Hàng cảm giác đầu óc mình vẫn còn đặc biệt tỉnh táo, tư duy vẫn rõ ràng, giống như chỉ uống có một ly nước thôi chứ không phải uống hết một chai rưỡi rượu mạnh.
Sau khi đỡ ba tên say khướt không biết trời trăng gì kia lên giường. Tống Thư Hàng đánh răng súc miệng rồi đứng dậy trở lại ký túc xá —— Hắn cũng không muốn chen nhau ngủ cùng với ba tên ma men kia.
Một mình đi mãi đi mãi, bất giác hắn lại đi đến ngõ hẻm ở khu Đại Cát.
“Lần này chắc là không gặp lại cô nàng kia nữa nữa đấy chứ? Dù sao chiều hôm nay đã gặp cô ta một lần rồi.”
Hắn thầm nghĩ trong lòng —— trừ phi cả ngày cô nàng kia cứ ở lì ở chỗ này, bằng không thì không thể nào gặp mấy lần trong một ngày được.
Một đường đi tới, vô cùng tĩnh lặng.
“Thế giới kiểu này thật yên bình.”
Hắn thầm gật đầu, nếu như mỗi ngày đều có thể êm đềm thế này thì thật tốt biết mấy.
Lại nói, trước kia lúc đi tìm phòng ở cùng Dược Sư tiền bối cũng không gặp phải tên du côn cắc ké nào, lúc đó cũng rất hòa bình.
A, không đúng! Nghĩ tới Dược Sư, Tống Thư Hàng lập tức nhớ đến một chuyện.
Lúc đi cùng với Dược Sư tiền bối thì cũng không phải thuận buồm xuôi gió gì, bởi vì lúc ấy có kẻ theo dõi ở phía sau, nhưng bị một ánh mắt của Dược Sư tiền bối dọa cho bỏ chạy.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng lại sờ sờ cằm.
Một lát sau, hắn đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc như dao cạo:
“Bước ra đi, lén lén lút lút đi theo sau ta lâu như vậy làm gì! Hay là muốn ta tự tay bắt ngươi ra?”
Tống Thư Hàng chỉ đột nhiên nổi hứng cho nên mới làm thế.
Thực tế thì Tống Thư Hàng mới chỉ tiến hành trúc cơ, tuy rằng thị lực và các giác quan còn lại đều cao hơn hẳn người thường, nhưng hắn chỉ là một con chim non, không có kinh nghiệm đối địch nhiều, cũng không thể nào phát hiện có người theo dõi sau lưng mình hay không.
Hắn chỉ muốn thử một chút mà thôi.
Nếu như không có người thì may quá, cũng sẽ không có ai nhìn thấy hành động đáng xấu hổ này của mình.
Nếu như thật sự có người bị hắn lừa đi ra thì cũng tiện chấm dứt chuyện này luôn.
Đồng thời, Tống Thư Hàng cũng lặng lẽ mở danh bạ điện thoại ra, mò số của Dược Sư đã lưu ở trong máy lên.
Nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì hắn cũng có thể lập tức gọi điện cho Dược Sư để cầu cứu. Mặc dù hơi ngại nhưng nếu như nguy hiểm đến tính mạng thì thứ như mặt mũi này đương nhiên cứ ném khỏi cần lo.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng vẫn nhìn chằm chằm về phía sau.
Một lát sau, thật sự có bóng người chậm rãi bước ra từ góc khuất kia.
“Lợi hại lắm, tôi đã nấp kỹ như vậy mà cậu vẫn phát hiện ra được.”
Kia là một người thanh niên thân cao hai thước, lưng hùm vai gấu.
Anh ta để quả đầu bóng lưỡng, khiến cho người ta cảm thấy có cảm giác áp lực. Nhưng lạ nhất chính là người này lại cho Tống Thư Hàng một loại cảm giác ‘mặt mày dịu dàng’.
Đúng vậy, cho dù đầu bóng lưỡng, lưng hùm vai gấu, chỉ riêng hình thể thôi đã cảm thấy vô cùng áp bách rồi. Nhưng gương mặt của anh ta lại khiến cho người khác có cảm giác ‘thật thà tốt bụng đáng yêu’.
Cảm giác tương phản quái quỷ gì thế này!
Hơn nữa, thể hình đô con như vậy lại có thể lặng lẽ bám theo sau lưng Tống Thư Hàng mà không phát ra chút tiếng động nào, kỹ năng ẩn nấp của người này đã max level rồi à?
“Anh là ai, tại sao lại theo dõi tôi?”
Tống Thư Hàng nheo mắt lại hỏi. Hắn có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn nổi lên dưới lớp quần áo của tên này.
“Đừng lo, bạn học Tống Thư Hàng. Tôi cũng là học sinh của khu đại học Giang nam, phó hội trưởng của hội tán đả, tên là Nam Hạo Mãnh.”
Tên đô con kia tự giới thiệu, sau đó bóp bóp nắm tay rồi nói:
“Lý do hôm nay tôi đi theo cậu là vì đêm qua trong hội tán đả chúng tôi có hai tên không nên thân, trong lúc trêu ghẹo con gái nhà người ta đã bị bạn học Tống Thư Hàng cậu đánh cho một trận… “
“À, đàn em bị người ta đánh, đi tìm anh khóc lóc kể lể, sau đó anh làm đàn anh nên muốn ra mặt trả thù cho đàn em chứ gì?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
Nếu như hai ngày trước, Tống Thư Hàng nhìn thấy tên nào có thân hình to như bồ tượng thế này mang theo ý xấu đứng trước mặt siết tay thì nhất định sẽ nhanh chân chạy thục mạng trước.
Nhưng bây giờ, sau khi dùng thối thể dich hai lần, tu luyện ‘Kim cương căn bản quyền pháp’ với ‘Chân ngã minh tưởng pháp’ xong, trong lòng Tống Thư Hàng không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại chiến ý còn dâng cao ngùn ngụt.
Ngoài ra, nếu như tên này đã là đại ca của đám lưu manh kia thì hắn cũng không phải người đã điều tra thông tin về mình ở trường học vào trưa hôm qua được, bởi vì tối hôm qua Tống Thư Hàng mới gặp phải đám lưu manh cùng với cô gái tóc ngắn kia.
“Ha ha, làm gì có! Hai thằng kia không dám nói cho tôi biết bọn nó đi trêu ghẹo con gái, nếu không phải tôi tình cờ nghe thấy bọn nó nói chuyện thì cũng không biết bọn nó đã bị cậu đánh cho một trận. Đúng là đám không nên thân, tuy thường hay đi chung với bọn du thủ du thực khác, nhưng tôi cũng không ngờ bọn nó thậm chí còn đi trêu ghẹo mấy cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt. Tôi cũng đã tương cho bọn nó thêm một trận ra trò rồi, trong khoảng thời gian ngắn chắc bọn nó không xuống giường nổi đâu.”
Nam Hạo Mãnh cười nói.
Con gái tay trói gà không chặt? Đô con à, đấy là do anh chưa thấy cô nàng ấy vào trạng thái vô song thôi. Nếu như anh nhìn thấy cảnh tượng cô nàng kia đánh mười một thằng lưu manh nằm thẳng cẳng trong vòng mười giây vào chiều nay, bảo đảm anh sẽ không thêm câu tay trói gà không chặt sau chữ con gái kia đâu.
“Vậy anh đi theo tôi làm gì?”
Tống Thư Hàng trầm giọng hỏi.
“Ấy, tôi nghe hai thằng nhãi không nên thân ấy nói bạn học Thư Hàng rất lợi hại. Cho nên tôi muốn tự mình đến xem thử.”
Nam Hạo Mãnh vẫn giữ nguyên nụ cười thật thà phúc hậu kia, anh ta bẩm sinh đã có khỏe như vâm, không chỉ đô con thôi, mà khí lực cũng phải gấp đôi so với người cùng kích cỡ. Trở thành cao thủ cô độc ở hội tán đả.
Cho nên khi nghe thấy có một người một tay cầm đầu nhấc bổng thằng đàn em không nên thân của mình, trực giác nói cho Nam Hạo Mãnh biết anh đã gặp được đối thủ xịn rồi. Vậy nên anh mới hớn hở đuổi theo.
Bây giờ, nhìn thấy Tống Thư Hàng thì anh càng thêm vững tin vào suy nghĩ ấy —— cậu đàn em thoạt nhìn vừa lùn vừa gầy hơn mình đây là một cao thủ!
“Đương nhiên, cậu có thể cho là tôi đang ra mặt giùm cho bọn đàn em bị bắt nạt cũng được. Nếu nói thế mà khiến cậu thấy tức giận thì bọn mình đánh nhau mới đã. Dù sao thì tôi cũng có ý ra mặt cho chúng nó đấy.”
Nam Hạo Mãnh thủ thế dùng trong tán đả, hai mắt lóe sáng.
Trong nháy mắt, anh ta đã chuyển từ hình thái thật thà vô hại thành mãnh thú rồi.
“Hóa ra nói nhảm nhiều như thế là vì anh muốn đánh nhau à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đúng vậy, tôi chỉ muốn đánh một trận cho đã mà thôi.”
Nam Hạo Mãnh nói xong thì toét miệng cười toe:
“Với cả mấy lời dài dòng ban nãy đều là cậu bảo tôi nói mà. Thực ra thì tôi cũng không phải người thích nói nhiều đâu, tôi thích dùng nắm đấm để nói chuyện hơn.”
Tống Thư Hàng:
“….”
Không thích nói nhiều mà còn nói lắm như thế? Nếu tên này mà còn gọi là không thích nói nhiều thì phải đạt tới mức độ nào mới có thể gọi là lắm mồm đây?
“Tôi sắp bắt đầu đấy!”
Nam Hạo Mãnh bước tới gần Tống Thư Hàng, tay phải tung một cú đấm thẳng ra, lực mạnh thế trầm.
Tống Thư Hàng không dám khinh thường, hôm nay hắn vừa mới chính thức trúc cơ tu luyện, không thể xem thường tên đô con luyện tán đả lâu năm thế này được.
Thấy đổi phương đánh một quyền trực diện, Tống Thư Hàng lật tay, tiện tay dùng quyền pháp căn bản ba.
Tay tạo thành trảo, trảo như rồng vũ.
Ngón tay khẽ quặp lại, tóm chặt cổ tay của Nam Hạo Mãnh, cản được một quyền, khiến nắm đấm của anh ta không thể tiến thêm được chút nào.
Nam Hạo Mãnh cũng cảm thấy cổ tay đau đớn, ngón tay của Tống Thư Hàng chộp lấy cổ tay anh giống như một gọng kềm cộng lực. Mấy người có vóc người nhỏ con như Tống Thư Hàng bình thường anh có thể hất văng chỉ bằng một tay. Nay anh đã dùng sức vẫy mạnh mấy cái nhưng tay của Tống Thư Hàng vẫn lù lù bất động.
Mà lúc này, Tống Thư Hàng lại thoáng nhíu mày —— yếu quá!
Yếu muốn chết luôn.
Rõ ràng vóc dáng đô con là thế, lúc đánh quyền ra cũng có khí thế ghê lắm. Nhưng lực lượng trên tay của đối phương khiến hắn cảm giác giống như đang nắm tay một đứa bé vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận