Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1249: Bắc Phương Đại Đế Cũng Có Two Ư?

Chương 1249: Bắc Phương Đại Đế Cũng Có Two Ư?
“Ôm siết giết trai? Tuy rằng không biết ngươi đang nói cái gì… Nhưng ngươi muốn từ chối thỉnh cầu của ta ư? Không nghiêm túc cân nhắc lại một chút à?”
Sở các chủ two dán sát vào tai Tống Thư Hàng.
Giọng nói êm tai nhưng ẩn giấu uy hiếp không che giấu chút nào trong đó.
“Khụ ~”
Tống Thư Hàng nói:
“Sở các chủ cô lại không biết cái này à? Để ta giải thích cho cô nghe nhé. Kỳ thật cái gọi là ôm siết giết trai chính là bản biến dị của ôm em đến chết, tư thế cụ thể thì có thể tham khảo trạng thái hiện tại giữa ta và cô…”
“Ta không cần biết mấy thứ này, điều ngươi cần làm bây giờ là cân nhắc thật kỹ lời đề nghị của ta.”
Sở các chủ two ngắt lời Tống Thư Hàng, cô vẫn dán chặt vào tai Tống Thư Hàng như trước rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi:
“Ngươi có cảm giác rồi à?”
“Có.”
Tống Thư Hàng thành thật đáp:
“Sở tiền bối, cánh tay của cô ôm chặt quá, cứ tiếp tục vậy nữa ta sẽ vỡ ra cho mà xem.”
“Vậy ngươi vỡ thật cho ta xem nào.”
Sở các chủ two cười duyên nói.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng thật sự bắn tung tóe ra thành một vũng nước.
Chỉ cần bỏ trạng thái Cương Thủ, thân thể của hắn sẽ hóa thành thể lỏng rồi chảy ra ngay lập tức.
“Quy tiền bối, chúng ta đi!”
Tống Thư Hàng nói.
Rùa biển lớn trợn trắng mắt.
Đi cái con rùa ấy, vị Sở các chủ này là tồn tại cấp bậc Trường Sinh Giả, mà cảnh giới của nó lại đang bị phong ấn, đi kiểu gì được chứ?
Hiện tại toàn bộ không gian đều bị phong ấn, căn bản không thể đi được.
“Ha ha ha ha, thú vị lắm. Có điều ngươi thật sự cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi tay ta ư?”
Sở các chủ two duỗi ngón tay ra, vẽ một vòng tròn trong hư không.
Tống Thư Hàng trong trạng thái một bãi nước và Quy tiền bối đã bị cái vòng kia bao vây, ngay cả phạm vi di chuyển cũng bị hạn chế.
Ý niệm Tống Thư Hàng khẽ động, vận chuyển Cương Thủ lần nữa, hóa thành hình người:
“Sở tiền bối, miễn cưỡng không hạnh phúc. Cô bao vây cưỡng ép ta như thế cũng không phải cách, nên cô hãy thả ta ra đi.”
“Ta từ chối.”
Sở các chủ two lắc đầu nói.
Tống Thư Hàng:
“Dưa hái xanh không ngọt.”
“Thêm chút đường là được, còn nữa, kỳ thật ta thích ăn mặn, ăn tào phớ cũng chỉ ăn mặn, không ăn ngọt.”
Sở các chủ two nói với vẻ đắc ý.
Tống Thư Hàng:
“Dở người thế!”
“Ha ha.”
Sở các chủ two duỗi ngón tay ra:
“Thứ ta muốn có thì nhất định phải lấy được. Vì bảo vệ Bích Thủy Các, vì để Bích Thủy Các không bị bất kỳ kẻ nào phá hoại, ta nhất định phải có đủ thực lực bảo vệ được nó. Ta nhất định phải trở thành một ta hoàn chỉnh. Đây là điểm thứ nhất.”
Cô lại giơ ngón tay thứ hai ra:
“Điểm thứ hai, một ta khác đã chuẩn bị tốt cho việc hy sinh, toàn bộ kế hoạch là ý chí của một ta khác kia, không ai ép buộc cô ta cả. Nhưng các ngươi lại xen vào cắt ngang kế hoạch của bọn ta. Các ngươi không nhận ra bản thân đã nhúng tay vào việc của người khác à?”
“Sở tiền bối cô nói có lý thật đấy.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
Sở các chủ two:
“Vậy trả một ta khác kia lại đây đi.”
“Được rồi, chuyện đã đến nước này thì ta đành nói cho cô biết chân tướng. Nếu Sở tiền bối muốn tìm một cô khác thì cứ đi tìm Tống Đầu Gỗ mà đòi đi!”
Tống Thư Hàng nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Sở các chủ two:
“?”
“Sở tiền bối cô nhìn ta đi, ta chỉ là một tu sĩ tứ phẩm nho nhỏ. Cô cảm thấy dựa vào thực lực và thủ đoạn của ta thì có thể giúp một cô khác cũng như ngăn cản cô ấy tiêu tan ư? Việc này không tu chân lắm luôn á! Cho nên cô chỉ cần nghĩ kỹ một chút là có thể đoán ra được, kỳ thật mọi thứ đều do Tống Đầu Gỗ làm.”
Tống Thư Hàng nói.
Sở các chủ two chớp mắt.
Bất ngờ là cô lại cảm thấy Tống Thư Hàng nói rất có lý.
“Nên cô hãy đi tìm Tống Đầu Gỗ đi! Lâu rồi tên kia không bị ăn đòn. Sau khi tìm được hắn thì hãy tẩn cho hắn khóc thật to vào, chính hắn cũng đã nói nước mắt của hắn rất quý báu mà.”
Tống Thư Hàng giật dây.
“Tống Thư Hàng, ngươi là đồ lừa đảo.”
Sở các chủ two nói.
Nói xong, cô xoay người lại, chân trần đạp trên hư không, quay trở về cây khô kia. Mỗi khi bước ra một bước, lục lạc buộc trên cổ chân trắng nõn nà sẽ phát ra tiếng vang rất vui tai.
Sau khi trở lại trên cây khô, Sở các chủ two xoay người lại nói:
“Tiếp theo ta sẽ xây dựng lại Bích Thủy Các, cũng sẽ đánh thức hồn phách của những người bên trong Bích Thủy Các. Quá trình xây dựng lại toàn bộ Bích Thủy Các mất chừng một tháng.”
“Một tháng sau ta sẽ đến tìm ngươi tiếp. Ta nghĩ khi đó ngươi nhất định có thể cho ta câu trả lời thích đáng.”
Sở các chủ two nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
Sở các chủ two chui vào quả trái cây trên cây khô lần nữa, thân hình của cô như muốn hòa làm một thể với cây khô.
“Cuối cùng, tào phớ ngọt mới là dở hơi ấy!”
Cô rất nghiêm túc nhìn Tống Thư Hàng rồi lặp lại:
“Dở hơi!”
Sau khi nói xong, thân hình cô lập tức biến mất.
Tống Thư Hàng:
“…”
Cùng với việc thân hình Sở các chủ two biến mất, vòng giam cầm Tống Thư Hàng và Quy tiền bối cũng được cởi bỏ.
Phong ấn không gian trên Bích Thủy Các cũng được mở ra.
Rùa biển lớn đỡ Tống Thư Hàng lên lần nữa, vội chạy khỏi Bích Thủy Các.
Tống Thư Hàng:
“Quy tiền bối không cần hoảng sợ vậy đâu, ta cảm thấy mặc dù Sở các chủ two này hơi quái dị, nhưng cô ấy không có sát ý với ta.”
Rùa biển lớn trợn trắng mắt:
“Đúng vậy, không có sát ý với ngươi mà còn thân thiết đùa giỡn nữa. Nhưng cô ta không hề hữu hảo với ta, từ đầu tới cuối ta luôn cảm thấy cô ta đang dùng ánh mắt thèm thuồng để nhìn ta, muốn đem ta đi hầm. Nếu như không phải đang ở trước mặt ngươi thì chắc chắn cô ta đã ra tay với ta rồi.”
Tống Thư Hàng:
“Không đến mức đó chứ?”
“Đối với cô ta thì ngươi là một cá thể tương đối đặc thù. Có lẽ cô ta sẽ không làm hại ngươi, nhưng thân là Trường Sinh Giả, cô ta sẽ có vô số loại thủ đoạn không gây hại nhưng vẫn khiến ngươi khổ sở tột cùng. Đạo trường sinh của Sở các chủ trước đó rất quái dị, Sở các chủ mới ra đời này không biết là được tạo thành từ cái gì. Dù sao thì cô ta vẫn rất nguy hiểm. Chờ khi quay về ta sẽ đi hỏi chủ nhân của ta xem ngài ấy có thể đoán ra được gì hay không.”
Rùa biển lớn nhắc nhở.
Sau khi nhắc đến Bắc Phương Đại Đế, Rùa biển lớn bèn nghĩ tới chuyện lúc trước.
“Nói đi nói lại, trong không gian vàng đỏ mà Tống Đầu Gỗ triệu hoán ra lại có cả chủ nhân ta. Chủ nhân ta chạy đến thế giới đó khi nào thế nhỉ?”
Rùa biển lớn nói.
Tống Thư Hàng:
“Gì? Vừa rồi Đại Đế cũng xuất hiện ư?”
“Ừm, thế nhưng tình huống có hơi bất thường, ngài ấy cũng không nói chuyện với ta.”
Rùa biển lớn nói.
Rùa biển lớn mang theo Tống Thư Hàng chạy một mạch, rời xa Bích Thủy Các.
Trong quá trình bỏ chạy, nó tóm tắt lại việc Tống Đầu Gỗ dùng hình dạng một gã đàn ông cường tráng màu vàng xuất hiện ngay lúc mấu chốt, sau đó triệu hồi ra thế giới màu vàng đỏ, trong đó có bảy vị Trường Sinh Giả, mấy vạn tướng sĩ giáp vàng cho Tống Thư Hàng nghe một lần.
“Lúc ấy chủ nhân ta là một trong bảy vị Trường Sinh Giả trong thế giới đó.”
Rùa biển lớn nói.
Tống Thư Hàng suy nghĩ chốc lát:
“Có lẽ đó chính là nơi Đại Đế đang lánh đời chăng? Đại Đế từng nói lúc này chư thiên vạn giới chịu sự ảnh hưởng của biến thiên, Trường Sinh Giả và Kiếp Tiên cửu phẩm đều chọn lánh đời, tránh bị cuốn vào hỗn loạn. Nói không chừng ngài ấy liên lạc với Tống Đầu Gỗ rồi vào đó thì sao?”
Rùa biển lớn:
“Thế nhưng ta vẫn cảm thấy thế giới màu vàng đỏ kia không phải là nơi lánh đời. Hơn nữa trạng thái lúc đó của chủ nhân ta cũng rất kỳ quái.”
“Vậy ngươi có thể liên lạc với Đại Đế không? Hỏi thẳng ngài ấy xem sao?”
Tống Thư Hàng nói.
“Đến Điện Hàn Đông trong thế giới của ngươi đi, nơi đó có cách liên lạc với chủ nhân của ta. Nhưng có thể liên lạc được hay không thì phải xem vận may.”
Rùa biển lớn nói.
Tâm niệm Tống Thư Hàng vừa động, hai người di chuyển vào trong Điện Hàn Đông.


Thế giới hạch tâm.
“Không biết có phải ảo giác của ta hay không, hình như ta ngửi được mùi gì đó là lạ?”
Rùa biển lớn nói.
Tống Thư Hàng ngửi thử:
“Có gì đâu.”
“Vậy chắc là ta nhạy cảm quá.”
Rùa biển lớn nói.
Một người một rùa lơ lửng trên cá voi mập công đức rồi tiến vào Điện Hàn Đông.
Rùa biển lớn đi thẳng vào chính điện.
Bên trong chính điện có một vương tọa làm bằng hàn tinh tản ra hàn ý thấu xương. Đây là nơi Bắc Phương Đại Đế xử lý làm việc từ thời Thiên Đình viễn cổ.
Rùa biển lớn bò đến ngai vàng bằng hàn tinh rồi nhấn vài cái trên tay vịn, sau đó rót yêu lực của nó vào.
“Hy vọng nơi chủ nhân ta lánh đời sẽ không giấu quá sâu.”
Rùa biển lớn vừa vận chuyển yêu lực vừa nói.
Vừa dứt lời, ngay phía trước vương tọa đột nhiên xuất hiện một màn hình lớn.
Diện mạo lạnh lùng anh tuấn của Bắc Phương Đại Đế xuất hiện trong màn hình.
“Nhìn trời, chủ nhân của ta, rốt cuộc liên lạc được với ngài rồi.”
Rùa biển lớn kích động nói.
Bắc Phương Đại Đế:
“Tìm cô có việc à?”
“Đại Đế, vừa rồi không phải ngài mới chạy đến thú giới sao?”
Rùa biển lớn hỏi.
Trong mắt Bắc Phương Đại Đế đầy vẻ nghi hoặc:
“Thú giới? Cô chạy đến đó lúc nào? Cô vẫn luôn ở đây chờ Biệt Tuyết Tiên Cơ dọn cơm mà.”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật:
“Đại Đế không phải ngài đang lánh đời ư?”
“Chẳng lẽ lánh đời thì không cần ăn cơm à? Vài ngày trước cô trở về động phủ lánh đời mà mình chuẩn bị trước kia nhưng phát hiện có một con rắn ngu xuẩn chiếm mất động phủ lánh đời của cô. Cô khuyên nó rời đi, nó chẳng những không nghe còn muốn đánh cô. Sau đó cô đã đè nó xuống đất tẩn cho một trận đã đời rồi chém đuôi nó. Sau đó cô mời Biệt Tuyết Tiên Cơ giúp chế biến thành món ăn, giờ Tiên Cơ còn đang bận rộn trong phòng bếp kia kìa.”
Bắc Phương Đại Đế khoan thai nói.
Tống Thư Hàng:
“Đại Đế ngày lánh đời còn chạy ra thế này cũng được ư?”
“Cô không có chạy ra, cô mời Biệt Tuyết Tiên Cơ đến đây giúp cô.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
Biệt Tuyết Tiên Cơ còn có dịch vụ phục vụ tận nhà cơ à?
Có thể khiến Biệt Tuyết Tiên Cơ đang chuẩn bị thực tiên yến vào lúc mấu chốt bằng lòng chạy đến nấu ăn thế này, không phải con rắn ngu xuẩn mà Đại Đế nói là bát phẩm hay cửu phẩm đấy chứ?
Rùa biển lớn:
“Nhìn trời, đừng lạc đề nữa. Chỉ cần không ăn rùa thì ăn cái gì cũng được. Chủ nhân, giờ ta đang ở thú giới. Lúc trước Tống Đầu Gỗ mượn một thân thể màu vàng cao ba mét chạy đến, sau đó hắn mở ra một không gian màu vàng đỏ, ta phát hiện bên trong có đến bảy vị Trường Sinh Giả.”
“Nhìn trời.”
Bắc Phương Đại Đế nói:
“Có phải bên trong còn có một cô khác không?”
“Đúng đúng đúng.”
Rùa biển lớn gật đầu như giã tỏi.
Bắc Phương Đại Đế thở dài.
Mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
“Chẳng lẽ chỗ Tống Đầu Gỗ có một Bắc Phương Đại Đế two ư?”
“Việc này thì liên quan gì đến thỏ chứ?”
Bắc Phương Đại Đế ngu ngơ hỏi lại.
“Khụ, ý ta là có phải trong tay Tống Đầu Gỗ có một hóa thân khác của Đại Đế không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không phải vậy.”
Bắc Phương Đại Đế lắc đầu, cười khổ nói:
“Việc này một lời khó mà nói hết…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận