Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3072: Đôi chân dài trong dòng sông thời gian

Chương 3072: Đôi chân dài trong dòng sông thời gian
Thời gian tại tiết điểm đồng nhất. Đây chính là một “hắn” khác ngay trong thời điểm này.
Một sinh viên bình thường.
Thậm chí nhìn bước chân lâng lâng của cậu ta, nói không chừng đã không còn là xử nam nữa.
Chẳng biết “cậu ta” có bạn gái hay không.
Nếu chưa yêu đương gì thì hơi bị lỗ vốn.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì mặt đất trên đỉnh đầu “cậu ta” vang lên tiếng nổ ầm ầm, cả con đường dưới lòng đất cũng rung lên.
Tống Thư Hàng cõng ba mình ngã nhào xuống…
“Cậu ta” vừa nhỏ yếu, lại vừa bất lực.
Chẳng biết các đại lão trong Chư Thiên Vạn Giới mà thấy cảnh này thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
[Không tiếp xúc với nhóm Cửu Châu số 1 thì không thể bước chân vào giới tu hành, không thể gặp các tiền bối trong nhóm, cũng không thể đón Bạch tiền bối xuất quan… cho nên không có cách nào ngăn chặn được tà vọng.]
Con người mà không cố gắng thì còn chẳng đối phó nổi với nguyên liệu nấu ăn.
Tống Thư Hàng chậm rãi nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
Sau đó, ý thức của hắn bị “dẫn dắt”, trở lại trung tâm của quả cầu nhím biển.
Thứ “dẫn dắt” hắn là Tống U U.
“Ồ? Lẽ nào đây là chức năng hoa tiêu của chúa tể Cửu U?” Tống Thư Hàng như có điều suy nghĩ.
Ngay từ lúc bắt đầu, dòng sông thời gian hình cầu trông như con nhím biển này đã khuếch tán ra nhờ trung tâm là hắn và Tống U U.
Có Tống U U ở đây, dù hắn có ở đâu trong dòng sông thời gian thì cũng có thể trở về bất cứ lúc nào mà không lo lạc lối.
Đây chính là một trong những chức năng hoa tiêu của chúa tể Cửu U à?
Mặt khác…
[Tống Thư Hàng bình thường ở cùng thời điểm trên gai nhím kia thật sự tồn tại sao?] Tống Thư Hàng tỉnh táo suy nghĩ.
Hay đây là lực lượng của dòng sông thời gian? Nó dùng một cách thôi diễn nào đó để bày trước mắt hắn một kết quả bói toán?
Trừ khi tự mình giáng lâm để kiểm chứng, nếu không Tống Thư Hàng không thể phán đoán chính xác được.
Sau một hồi suy nghĩ, ý thức của Tống Thư Hàng quay lại Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân, quan sát tiến độ của nó.
Sau khi trạng thái á bất hủ hoàn thành, toàn bộ Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân cũng gần hoàn thiện. Nếu hình dung bằng số liệu thì chí ít cũng được 96% trở lên rồi.
Trạng thái á bất hủ của Tống Thư Hàng gần như hội tụ mảnh vỡ tin tức bất hủ của toàn bộ các đời Thiên Đạo xưa nay, chỉ còn thiếu Thiên Đạo đầu tiên thần bí và Thiên Đạo đời thứ năm chưa từng tiếp xúc mà thôi.
Dưới sự phản hồi của nhiều luồng tin tức bất hủ khác biệt như vậy, tiến độ của Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân tăng lên cứ gọi là vùn vụt.
Bây giờ dù Tống Thư Hàng chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó làm con cá muối, thì dưới tác dụng chậm rãi của tin tức á bất hủ và bất hủ, Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân cũng có thể tự động hoàn thành.
Nói cách khác, 4% tiến độ ít ỏi còn lại chỉ cần thả trôi một xíu là xong.
Nhưng từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, bạn trẻ Tống nào đó đã vượt qua vô số sóng to gió lớn, đã từng trải vô số việc ở đời, chỉ chưa từng “thả trôi” để lên bất kỳ cảnh giới nào hết!
4% tiến độ thả trôi thì cũng xong, nhưng cũng có thể đi đường tắt để tăng hiệu suất.
Ví dụ như hiện tại, khi hắn quan sát thời gian thông qua dòng sông thời gian cầu nhím biển, thanh tiến độ của Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân đang bắt đầu đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.
[Có hiệu quả.] Tống Thư Hàng gật đầu hài lòng.
Có hiệu quả là được!
Thế là, ánh mắt hắn tập trung vào một “gai nhím” khác.
Lần này tầm nhìn của hắn khi tiến vào dòng sông thời gian là từ xa tới gần. Đầu tiên là bao quát toàn bộ thế giới, sau đó tập trung vào Hoa Hạ, rồi thu nhỏ thêm một bậc nữa…
Nhìn tổng thể thì thế giới trên gai nhím này chẳng khá khẩm hơn thế giới trước đó là bao.
Giữa thiên địa là linh khí hỗn loạn trộn lẫn mùi hương của tà vọng.
Nhưng tình hình của Tống Thư Hàng trong gai nhím này coi như không tệ…
Hắn đang ở trong lãnh địa của Thiên Hà Tô thị!
Tống Thư Hàng từng đến Thiên Hà Tô thị mấy lần, cho nên chỉ nhìn bố cục cũng nhận ra nơi này ngay.
[Bên ngoài hẳn là vẫn gặp họa tà vọng… mà mình thì lại ở Thiên Hà Tô thị, được bảo vệ.]
[Chân tướng chỉ có một!]
[Mình ở rể rồi?]
Tống Thư Hàng nhanh nhạy suy đoán.
Tầm nhìn của hắn nhanh chóng tập trung vào cậu “Tống ở rể” trong suy đoán kia.
Sau đó Tống Thư Hàng nhìn thấy “mình” bị đánh què chân, ngồi trên xe lăn, tinh thần sa sút.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Nhìn trời, vụ gì đây?
Trong khoảnh khắc đó, Tống Thư Hàng đã tưởng tượng ra một tình tiết vô cùng máu chó: Nam chính làm chuyện vượt quá giới hạn với nữ chính, bị nữ chính đánh què, cả quãng đời còn lại phải ngồi trên xe lăn.
Đằng sau xe lăn, bóng dáng cao lớn của Tô Thị A Thất xuất hiện. Tô Thị A Thất dịu dàng đẩy xe lăn đi sâu vào lãnh địa của Thiên Hà Tô thị.
Tống Thư Hàng: “…”
Sao lại là A Thất tiền bối!
A Thất tiền bối không thể là nữ chính đánh gãy chân mình được!
A Thập Lục đâu rồi?
Từ đầu đến cuối, hình như hắn chẳng thấy A Thập Lục đâu cả.
Tống Thư Hàng đang suy tư thì Tô Thị A Thất đã đẩy hắn vào phòng của một thiếu nữ.
Đó là phòng Tô Thị A Thập Lục.
Tô Thị A Thập Lục hôn mê nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, mỗi hơi thở đều phả ra khí tức nóng bỏng… đó là vết thương để lại từ thiên kiếp.
[Vết thương của A Thập Lục còn chưa khỏi, cô ấy thất bại trong thí luyện của Thiên Hà Tô thị sao?]
[Không đúng, nếu thất bại trong thí luyện thì sẽ lập tức mất mạng. Nói cách khác, lúc này A Thập Lục vẫn đang trong quá trình vượt qua thí luyện?]
Tô Thị A Thất đẩy Tống Thư Hàng đến bên Tô Thị A Thập Lục.
Bàn tay của A Thập Lục đang hôn mê hơi động đậy.
A Thất cúi gập người, đặt tay Tống Thư Hàng vào tay A Thập Lục.
Sau đó hắn lặng lẽ thở dài, đi ra khỏi phòng.
[Rõ ràng, “mình” ở đây có tiếp xúc với nhóm Cửu Châu số 1. Nhưng lại không thấy Bạch tiền bối đâu cả. Mà vết tích tu luyện trên người mình rất nhạt, như là mới chỉ tiếp xúc với trăm ngày Trúc Cơ. Nói cách khác, sau khi tu luyện không lâu, “mình” đã bị người ta đánh trọng thương và thương tổn đến căn cơ rồi sao?]
Ở thời điểm đó, kẻ ra tay độc ác với hắn như vậy… là nhóm ba người Công Tử Hải?
Vì Tô Thị A Thập Lục nên hắn bị nhóm ba người Công Tử Hải đánh tàn phế… cho nên không đi đón Bạch tiền bối xuất quan. Chuyến đi đảo thần bí sau đó chắc chắn không còn, đạo cụ Long Cốt Khô Đằng giúp A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ gặp nhau cũng mất.
Với thủ đoạn của Thiên Hà Tô thị, họ có thể tìm Long Cốt Khô Đằng khác cho A Thập Lục, nhưng Long Cốt Khô Đằng khác thì không có bạch long tỷ tỷ.
Không có sự trợ giúp âm thầm của bạch long tỷ tỷ, Tô Thị A Thập Lục không thể hoàn thành thí luyện của Thiên Hà Tô thị nhanh như vậy, cho nên bây giờ cô vẫn đang vượt qua thí luyện.
Cho nên… Công Tử Hải không hổ là kẻ địch lớn cả đời của ta nhỉ?
Không ngờ ở một dòng sông thời gian nào đó, hắn lại có thể đánh ta tàn phế ngay từ thôn Tân Thủ thế này.
Sau khi suy đoán ra phần quá khứ của “gai nhím” này, Tống Thư Hàng dùng góc độ người xem để quan sát mình và Tô Thị A Thập Lục.
[Hay là về rồi đè Công Tử Hải ra đánh thêm trận nữa?]
Nhưng thôi quên đi… bây giờ hắn nhúc nhích ngón tay là đủ nghiền nát Công Tử Hải rồi, còn nói gì đến đánh?
[Đúng rồi, Bạch tiền bối đâu? Vào thời gian này thì Bạch tiền bối phải xuất quan rồi mới đúng… Nếu A Thất tiền bối xin Bạch tiền bối giúp đỡ thì có lẽ có thể cứu mình đang bị trọng thương, hoặc là giúp đỡ A Thập Lục một tay.]
Là Tô Thị A Thất tiền bối không làm như vậy, hay là… Bạch tiền bối không có ở đây?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng bèn nhớ tới thế giới chỉ có “Tống Thư Hàng bình thường” ban nãy.
Nơi đó cũng không có dấu vết xuất hiện của Bạch tiền bối.
Mặc dù lúc đó tầm nhìn của hắn chỉ thấy được Tống bình thường và ba Tống đang chạy trong lối đi ngầm.
Nhưng nếu có mặt Bạch tiền bối thì đám tà vọng không thể gây sóng gió lớn như vậy được.
Trừ khi cả hai dòng sông thời gian này đều không có Bạch tiền bối.
Hay là vì một nguyên nhân nào đó mà Bạch tiền bối không ở Trái Đất?
Nhức đầu!
Lúc nào về hắn sẽ gửi những gì mình suy đoán và nhìn thấy cho các vị tiền bối. Suy nghĩ của một người thì phiến diện, chứ suy nghĩ của nhiều người thì toàn diện hơn.
Đoàn kết chính là sức mạnh.
Sau đó, ý thức của Tống Thư Hàng bắt đầu rời khỏi gai nhím thời gian này.
Khi rời đi, lĩnh ngộ của hắn về thời gian lại sâu sắc hơn một chút.
Tính toán một cách đơn giản thì thanh tiến độ của Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân đã tăng lên ít nhất là 0.5% trong thời gian ngắn vừa rồi.
“Trở về.” Tống Thư Hàng gọi khẽ một tiếng.
Nhờ Tống U U làm hoa tiêu chỉ đường, ý thức của hắn bắt đầu rút về khỏi dòng sông thời gian, trở lại tiết điểm thuộc về mình.
Ý thức trượt về trên cây “gai nhím” kia.
Trong quá trình này, Tống Thư Hàng thấy trong lòng hơi động.
Hắn phát hiện khi dạo bước trong dòng sông thời gian cũng có thể mang lại cho mình lĩnh ngộ khác biệt. Mà lĩnh ngộ này cũng kích thích đến Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân.
Thế là Tống Thư Hàng cố gắng giảm tốc độ trở về.
Có Tống U U ở đây, hắn không phải lo lạc đường. Vạn nhất có chuyện bất trắc xảy ra, hoa tiêu Tống U U còn có thể dùng lực lượng hút ngược hắn về, cưỡng chế hắn trở lại.
Hắn có thể từ từ dạo bộ để ngắm nhìn phong cảnh dòng sông thời gian.
Nhưng nói thật là dòng sông thời gian cũng chẳng có cảnh gì đẹp.
Lúc thì là một vùng trắng xóa, lúc lại đen thùi chẳng thấy năm ngón tay, lúc thì xanh đỏ tím vàng lấp la lấp lánh. Choáng hết cả người, ở lâu là buồn nôn.
“Nhưng tu luyện vốn là một chuyện khô khan. Người không chịu được sự khô khan thì không xứng đáng làm người tu luyện.” Tống Thư Hàng nghĩ có lẽ mình không phải là một người tu luyện đủ tư cách rồi.”
Bởi vì…
Sau một thời gian ngắn nhẫn nại, trước mắt hắn xuất hiện ảo ảnh.
Ở một lối rẽ nào đó trên dòng sông thời gian, hắn nhìn thấy một đôi chân dài.
Một đôi chân dài cực kỳ bắt mắt.
“Ảo giác đôi chân dài này mà còn xuất hiện, lát nữa có khi nào mình thấy cả hồng phấn khô lâu luôn không? Tiến thêm một bước, biết đâu còn ngưng tụ ra tâm ma mới ấy chứ?” Tống Thư Hàng càng nghĩ càng thấy khả thi.
Tâm ma hiện tại của hắn – bàn tay máy móc biết chế biến món ăn tâm ma, quá biết điều.
Ngoan ngoãn đến mức Tống Thư Hàng không nỡ ra tay với nó.
Nếu có thể tạo ra một tâm ma lớn nhanh như thổi thì tốt biết bao. Đến lúc đó một đứa cung cấp nguyên liệu nấu ăn, một đứa phụ trách nấu nướng món ăn tâm ma, đúng là trời sinh một đôi mà!
Trong lúc suy tư, đôi chân dài trong lối rẽ bước về phía trước một bước, chủ nhân của chúng cũng lộ diện.
“Hả?” Tống Thư Hàng ngơ luôn.
Mái tóc đen nhánh như thác nước này, đôi mắt sáng long lanh này, nụ cười ngọt ngào này… là Vũ Nhu Tử?
Chẳng trách hắn lại thấy đôi chân dài khác thường kia quen mắt thế.
“Từ từ đã, nếu đây là giai đoạn ảo giác “hồng phấn khô lâu” mà Vũ Nhu Tử xuất hiện thì đúng là quái quỷ.” Tống Thư Hàng thì thào.
Ở phía đối diện, Vũ Nhu Tử nhìn thấy Tống Thư Hàng thì cũng ngớ ra, suýt thì nghĩ là mình hoa mắt.
Cô vừa mới lặng lẽ rút khỏi Vũ Nhu Tử say mèm, đang trở về theo dòng sông thời gian. Lúc này, bóng dáng các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 ở thế giới hạch tâm vẫn còn choán đầy trong tâm trí cô.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tống tiền bối đang lớ ngớ đi loanh quanh trong dòng sông thời gian.
Tống tiền bối có thủ đoạn này từ hồi nào thế?
Một lát sau.
Vũ Nhu Tử ở phía đối diện gọi thử một tiếng: “Tống tiền bối?”
“Ừ ta đây.” Tống Thư Hàng gật đầu hỏi lại: “Vũ Nhu Tử?”
“Là ta.” Vũ Nhu Tử gật đầu đáp.
“Không phải ảo giác hay là tâm ma đó chứ?” Tống Thư Hàng hỏi tiếp.
Vũ Nhu Tử lắc đầu: “Ta cảm thấy không có tâm ma thứ hai dám sinh ra trên người Tống tiền bối đâu.”
Tống Thư Hàng ngộ ra chân lý: “À, hóa ra là Tử tương lai.”
Vũ Nhu Tử: “…”
Xưa nay Tống tiền bối vẫn luôn có biệt tài đặt nick name.
Từ Á Nè Tử, Tử Da Đen, đại lão quả cầu béo, Bạch tiền bối two, Bạch U U đến Sở tóc ngố… cả một series những cái tên thân mật quen thuộc đối với mọi người ấy ban đầu đều là do Tống tiền bối thuận miệng gọi ra.
“Nếu Tống tiền bối muốn chia ra cho rõ thì gọi ta là Tử tương lai cũng không sai.” Vũ Nhu Tử ở phía đối diện gật đầu nói.
“Cô lại tới à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừ, tới lần cuối, đến gặp các tiền bối một lần. Sau này chắc là ta không đến nữa.” Vũ Nhu Tử nói khẽ.
Ta cũng không đến được nữa.
Tiết điểm thời gian tiếp theo của Tống tiền bối chính là khi Thiên Đạo luân hồi.
Nghĩ tới đây, Vũ Nhu Tử đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Cô ngẩng đầu hỏi: “Tống tiền bối, ngươi chứng đạo rồi sao?”
“Chưa, đã chứng đâu.” Tống Thư Hàng phẩy tay: “Ta đang hoàn thiện trạng thái á bất hủ hóa toàn thân ấy mà.”
Phải chăng sự tồn tại của Tử tương lai là minh chứng cho tính thực tế của mỗi nhánh “gai nhím” thời gian?
Nghe xong câu “á bất hủ hóa toàn thân”, sắc mặt Vũ Nhu Tử nhẹ nhõm hẳn đi, nét tươi cười cũng thêm vài phần hoạt bát.
Khí chất tổng thể dường như trẻ ra mấy tuổi.
“Tống tiền bối, ta phải đi đây.” Vũ Nhu Tử vẫy tay: “Xin hãy…”
Nói xong, thân hình Vũ Nhu Tử nhạt đi, dần dần biến mất trong dòng sông thời gian.
“Xin hãy chứng đạo bất hủ? Hay là… xin hãy siêu thoát?” Tống Thư Hàng nhìn theo hướng Vũ Nhu Tử vừa biến mất.
Tử tương lai đến thời đại này của hắn hết lần này đến lần khác, nhắc tới việc hắn bế quan ngàn năm, và sự thay đổi to lớn trên người cô… khiến hắn cảm thấy có một biến cố khủng khiếp nào đó đã xảy ra.
[Hay là sang đó xem thử?]
Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Nơi Vũ Nhu Tử biến mất có lẽ chính là nhánh “gai nhím” thời gian của cô.
Tuy hắn không nhìn thấy tương lai, nhưng có thể suy đoán ra một vài nội dung từ tình hình của các “Tống Thư Hàng hiện tại” trên những gai nhím khác.
[Vừa hay cũng chỉ còn một lần cơ hội.]
Hắn có thể nhìn thấy rất nhiều dòng sông thời gian, nhưng không có nghĩa là hắn có khả năng đi tìm hiểu từng nhánh một.
Với lực lượng của chính hắn kết hợp với hành tinh mọc mắt và Cửu Tu Phượng Hoàng đao, hẳn là chỉ còn đủ để hắn tiếp xúc với một dòng sông thời gian nữa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận