Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1826: Bá Tống, tiền bối đáng tin!

Chương 1826: Bá Tống, tiền bối đáng tin!
Tống Thư Hàng nhìn về phía Tô Không Vân, với thực lực bây giờ, hắn chỉ liếc qua đã nhìn thấu cảnh giới của nó.
Nhị phẩm đỉnh phong… hẳn là giữa nhị phẩm và tam phẩm, mà còn đang ở trong trạng thái sắp sửa độ kiếp. Đặc biệt là điểm cuối cùng, Tống Thư Hàng cực kì khẳng định.
Thời gian tu luyện của Tống Thư Hàng còn ngắn ngủi nhưng hắn lại là chỗ quen thân với đại lão thiên kiếp. Hắn chỉ thoáng cảm ứng một cái là ra ngay khí tức “thiên kiếp sắp đến” trên người Tô Không Vân.
Tuyệt đối không sai.
“Tìm nguyên liệu nấu ăn? Cần loại nào? Ta có thể giúp được gì không?” Tô Thị A Thập Lục nói.
Bây giờ bọn họ đang ở trên bờ biển. Cô có mấy pháp thuật có thể định vị được các loại cá có thể ăn được. Nếu cần thì cô sẽ dùng pháp thuật để tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn dạng cá.
“Chuyện tìm nguyên liệu nấu ăn chưa vội.” Tống Thư Hàng mỉm cười nhìn Tô Không Vân: “Sắp tấn cấp phải không?”
Mũi kiếm của Xích Tiêu Kiếm tiền bối hếch lên. Ha, quả nhiên kịch bản phát triển đúng như nó nghĩ!
“Đúng vậy, Tống tiền bối. Sau khi ta lén chuồn khỏi Tô gia thì liên tiếp gặp kì ngộ, kết quả là không nén nổi cảnh giới nữa, sắp phải độ kiếp rồi. Cho nên ta mới liên hệ với tỷ tỷ để tìm ông trẻ A Thất đấy.” Tô Không Vân trả lời.
Nói thật, bây giờ nó bắt đầu hoài nghi không biết có phải người lớn trong nhà họ Tô đã len lén tạo ra kì ngộ cho nó trên đường đi không. Nếu không thì làm sao tần suất kì ngộ lại cao đến thế được?
Tô Thị A Thập Lục nói: “A Thất say khướt rồi.”
Tống Thư Hàng gãi đầu, lỗi là ở hắn. Chẳng ai ngờ rượu của Côn Na nữ sĩ lại nặng đến thế. Hầu hết các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đều say ngã, ngay cả Thất Tu Thánh Quân cũng không ngoại lệ.
“Tống tiền bối, có lẽ ta sắp không nén nổi. Suốt dọc đường đi tỷ tỷ vẫn giúp ta áp chế cảnh giới, nhưng sau mỗi lần kiềm chế thì cảm giác sắp độ kiếp của ta lại càng rõ ràng hơn.” Tô Không Vân nói.
Nếu A Thất đã uống say thì Tống tiền bối trước mặt chính là một người hộ đạo độ kiếp cực kì đáng tin.
“Đáng tiếc là ta vừa độ kiếp xong, nếu không thì có thể đưa ngươi theo một lượt.” Tống Thư Hàng xoa cằm nói.
Tô Không Vân: “Hả?”
“À không đúng, độ kiếp tập thể chết cả bầy, tâm tính tuyệt đối không được kiêu ngạo. Phải cẩn thận.” Tống Thư Hàng vỗ vỗ mặt mình, nhỏ giọng nói.
Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra, vào nhóm Cửu Châu số 1.
Bá Đao Tống Nhất: “Có tiền bối nào trong nhóm chưa say không?”
Bắc Hà Tán Nhân: “Yên tâm đi, ai nấy đều say khướt cả rồi.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “Không có đồ nhắm, không có đồ nhắm… A Thất muốn chặt đầu ta làm tiệc óc khỉ, ai khuyên hắn một câu đi!”
Đồng Quái Tiên Sư: “Chẳng phải Thư Hàng tiểu hữu đã đi làm món mới rồi sao? Mau mang mồi lên đây, mau mang mồi lên đây!”
Diệt Phượng Công Tử: “Ta cảm thấy ta vẫn chưa say, có chuyện gì thế?”
Lệ Chi Tiên Tử: “Có phải Thư Hàng gặp chuyện gì không? Nói ra cho bọn ta nghe một chút. Tuy bọn ta quá chén nhưng nói không chừng vẫn có thể cho ngươi lời khuyên đấy.”
Các vị uống say mà vẫn chú ý đến nội dung chat trong nhóm và trả lời nhanh như vậy, thật khiến cho ta cảm động rưng rưng.
Tống Thư Hàng đang muốn hỏi có tiền bối nào có sẵn vật liệu dành cho pháp trận độ kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm hay không.
“Mọi người uống say ngắc ngư mà vẫn trả lời ngươi, có cảm động không?” Bắc Hà Tán Nhân lại nói.
Bá Đao Tống Nhất: [icon gật đầu vui vẻ]
“Ha ha ha, cảm động thì tốt, nhưng ta phải nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi không cần phải cảm động đâu.” Bắc Hà Tán Nhân dương dương tự đắc: “Bởi vì ta đang cầm điện thoại của tất cả các đạo hữu, mở mật khẩu bảo mật của bọn họ rồi nói chuyện với ngươi đấy. Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều quan tâm ngươi, nhưng thực ra chỉ có một mình ta quan tâm đến ngươi mà thôi á ~”
Tống Thư Hàng: “…”
Đúng là hôm nay Bắc Hà tiền bối quá chén thật rồi.
Suýt nữa thì hắn đã tống Bắc Hà tiền bối vào sổ đen luôn.
Nhưng ngẫm lại thì Bắc Hà tiền bối là một trong những con người còn lương tâm sót lại trong nhóm Cửu Châu số 1, hắn có thể tống bất kì ai vào sổ đen chứ không thể tống Bắc Hà tiền bối được.
Tô Thị A Thập Lục cũng lấy điện thoại ra lội nhóm chat: “Đây là lần đầu tiên ta thấy Bắc Hà tiền bối như thế này đấy.”
“Bắc Hà tiền bối cũng say rồi.” Tống Thư Hàng thở dài: “Ban đầu ta muốn hỏi các tiền bối trong nhóm xem có ai có vật liệu trận pháp độ kiếp phù hợp không, sau đó chúng ta tìm một nơi thiết kế trận pháp độ kiếp cho Tô Không Vân, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể tìm cách khác thôi.”
“Ta có sẵn một ít vật liệu dùng cho trận pháp độ kiếp đây.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Dứt lời, cô tìm một chiếc túi càn khôn rồi lấy một ít vật liệu trận pháp độ kiếp ra: “Nếu là thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm thì chừng này là đủ rồi.”
Khi Tô Thị A Thập Lục mở túi càn khôn ra, Tống Thư Hàng bị chói suýt mù mắt chó. Cả cái túi càn khôn đáng thương bị nhét sắp rách toang, đầy ắp các loại bảo vật và tài liệu. Rất có thể A Thập Lục đã kế thừa một phần gia sản của Bạch Long tỷ tỷ rồi.
“Tỷ, ngươi có cả túi càn khôn từ bao giờ thế?” Tô Không Vân trợn mắt.
Pháp khí không gian càn khôn này vô cùng quý giá, luôn là thứ mà các đệ tử hậu bối như bọn họ khát khao muốn có. Thực tế thì với những đệ tử chưa tới tam phẩm như bọn họ, túi thu nhỏ một tấc đã là bảo vật ước mà không được chứ đừng nói đến túi càn khôn.
Tô Thị A Thập Lục mỉm cười không đáp.
“Tỷ, lần sau tỷ có nhiều túi càn khôn thì bán rẻ cho ta một cái được không? Cho ta mua chịu thì càng tốt.” Tô Không Vân nói với vẻ hâm mộ, rất muốn sờ cái túi càn khôn quý báu kia một cái.
Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.
“Được, nếu ta có nhiều.” Tô Thị A Thập Lục trả lời.
“Ồ, ngươi không có pháp khí trữ vật sao?” Tống Thư Hàng hỏi: “Có túi thu nhỏ một tấc không?”
“Sau khi lên tam phẩm, phải giành top 10 trong cuộc thi đấu giữa đồng lứa với nhau tổ chức bốn năm một lần thì mới có túi thu nhỏ một tấc.” Tô Không Vân thở dài.
Túi thu nhỏ một tấc cũng quý giá ghê.
Nó vừa nói dứt lời thì Bá Tống tiền bối đã ném một cái bình nhỏ vào tay nó.
“Cái bình này cũng là pháp khí trữ vật, công dụng tương tự với túi thu nhỏ một tấc, thích hợp cho ngươi sử dụng. Cứ coi như là quà gặp mặt của ta đi.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Chiếc bình này là chiến lợi phẩm lấy được từ chỗ Thiên Nhân, Tống Thư Hàng có cả đống. Mà với người có được thế giới hạch tâm như hắn thì mấy cái bình đó cơ hồ chẳng có tác dụng gì.
Hắn định sau này khi già dặn hơn, gặp mỗi đứa nhỏ thân thiết với mình sẽ tặng cho một cái, ví dụ như Tiểu Quả Quả, bé Thi và bé Chúc chẳng hạn.
Tô Không Vân ngơ ngác cầm chiếc bình trữ vật nho nhỏ trong tay mình: “Tống tiền bối, cái này cho ta sao?”
“Trong tay ta không có thứ gì thích hợp để làm quà gặp mặt, chỉ có nó thôi.” Tống Thư Hàng chậm rãi nói.
Câu này của hắn là nói thật. Chủ yếu vì hắn nghèo quá, chẳng có bảo vật gì thích hợp để tặng cho người khác cả.
Cũng không thể lôi ma thú hoặc linh thực trong thế giới hạch tâm ra để tặng người khác được đúng không? Đám ma thú và linh thực đó còn phải giữ lại để lai và giữ giống mà.
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối!” Tô Không Vân cảm động hô lên.
Lần này liên hệ với A Thập Lục đúng là quyết định chính xác nhất đời người.
Bá Tống tiền bối không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh, tiện tay một cái mà tặng cả bảo vật tầm cỡ túi thu nhỏ một tấc luôn!
Độ yêu thích của Tô Không Vân đối với Bá Tống tiền bối đã bay thẳng lên +10000
“Tỷ ơi, ta nhận món quà này nhé!” Tô Không Vân quay sang nói với Tô Thị A Thập Lục. Bởi vì nể mặt Tô Thị A Thập Lục nên Bá Tống tiền bối mới tặng món quà này cho nó mà.
“Ừ, cất đi.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thị A Thập Lục nở nụ cười tươi rói.
Thư Hàng càng ngày càng có phong phạm tiền bối, không chỉ có cảnh giới, mà còn cả tính cách và tầm nhìn nữa. Rõ ràng nửa năm trước khi cô mới gặp hắn, hắn vẫn chỉ là một tu sĩ mới Trúc Cơ cỏn con vừa tiếp xúc với giới tu hành mà thôi.
Trong thời gian này, chắc hẳn hắn đã trải qua nhiều chuyện lắm nhỉ?
“Nếu đã đủ vật liệu cho trận pháp độ kiếp rồi thì chúng ta tìm chỗ bố trí trận pháp đi.” Tống Thư Hàng nói.
Tô Thị A Thập Lục: “Ta không có ý kiến.”
Chỉ là thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm, Tống Thư Hàng và cô đủ sức làm người hộ trận rồi.
“Ta thấy hoàn toàn không có vấn đề. Bá Tống tiền bối đồng ý làm người hộ trận cho ta, ta yên tâm lắm.” Tô Không Vân kích động nói.
“Thiếu niên à, ngươi ngây thơ quá.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối thổn thức thốt lên.
Nếu ngươi biết vị “Bá Tống tiền bối” bên cạnh ngươi đây xưa nay độ kiếp chưa từng dùng trận pháp mà chỉ biết cắm đầu liều mạng; mới có cảnh giới lục phẩm mà đã là lão làng trong việc độ kiếp nhóm thì ngươi sẽ không yên tâm như vậy được đâu.
“Vậy thì chúng ta đi thôi, ta nhớ gần đây có một hòn đảo nhỏ rất thích hợp cho việc độ kiếp.” Tống Thư Hàng nói.
Trước kia hắn đã từng độ kiếp cùng thiếu nữ máy móc tóc vàng ở một hòn đảo nhỏ gần Lan Tây đảo, thiếu nữ máy móc tóc vàng vẫn đang nằm trong thế giới hạch tâm của hắn kia kìa.
Không biết cô ấy sẽ hồi sinh sau một năm, hay là hồi sinh sau mười năm nữa.

Tống Thư Hàng dẫn đường, nhóm ba người + một kiếm đáp xuống hòn đảo nhỏ gần Lan Tây đảo.
“Xung quanh không có tu sĩ khác, linh khí trên đảo coi như sung túc, cách xa nơi có người bình thường, đúng là nơi thích hợp để độ kiếp.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhận xét.
“À đúng rồi, A Thập Lục, cho cô cái này nè.” Tống Thư Hàng lấy một đồng tiền vàng ra, đưa cho Tô Thị A Thập Lục.
Tô Thị A Thập Lục: “Gì đây?”
“Đồng vàng hồi sinh, thích hợp cho tu sĩ từ ngũ phẩm trở xuống sử dụng. Sau khi mọi người cầm nó thì ta cũng sẽ an tâm hơn một chút.” Tống Thư Hàng nói.
“Ừm.” Tô Thị A Thập Lục bật cười, cất kĩ đồng vàng kia đi. Tuy trên người cô đã có một loại thuật pháp hồi sinh, nhưng cô vẫn rất vui vẻ nhận lấy đồng vàng hồi sinh này.
Tô Không Vân ở bên cạnh nhìn đồng vàng hồi sinh kia với ánh mắt vừa ước ao lại vừa ghen tị. Muốn sờ đồng vàng hồi sinh kia một cái quá, đó là pháp khí hồi sinh trong truyền thuyết đấy!
Thứ này có tiền cũng khó mà mua nổi, có nó thì tính mạng được bảo vệ rồi!
Bá Tống Huyền Thánh không hổ là đại tiền bối, món quà nào cũng cực kì đẳng cấp.
“Còn bây giờ… là trận pháp độ kiếp.” Tống Thư Hàng vươn tay, dùng linh lực và niệm lực vẽ vào không trung, chỉ trong mấy hơi thở, hắn đã vẽ ra một đại trận thích hợp để độ kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm.
“Tô Không Vân, ngươi sắp xếp trận pháp độ kiếp của mình theo bức vẽ này đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.” Tống Thư Hàng nói.
Cả hắn và A Thập Lục đều không tiện nhúng tay vào việc bố trí trận pháp.
Tô Không Vân gật đầu.
Nó bắt đầu bố trí trận pháp theo trận đồ mà Bá Tống tiền bối vẽ ra.
Khi bố trí trận pháp, nó chợt thấy trận pháp này trôi chảy thuận lợi như thể được sáng tạo riêng ra cho nó vậy!
Sáng tạo riêng ư? Tô Không Vân nhìn về phía Bá Tống Huyền Thánh với vẻ hết sức kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận