Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1563: An Tri đạo hữu, tin vào bản thân, ngươi làm được mà!

Chương 1563: An Tri đạo hữu, tin vào bản thân, ngươi làm được mà!
Nhớ năm đó, Tống Thư Hàng cũng là một thiếu niên với khát vọng ‘trời xanh’. Hắn đã nhiều lần tưởng tượng ra hình ảnh mình bay vút lên trời cao.
Hoặc là lái máy bay, như hùng ưng bay lượn khắp trời cao, tung hoành bốn biển.
Hoặc là đợi hắn học ngự kiếm phi hành xong, chân đạp phi kiếm, hai tay chắp sau lưng, tiêu sái lướt nhân gian.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, trải nghiệm giấc mộng trời xanh đầu tiên của mình là bị một vị ma quân khủng bổ tóm đi như chim ưng quắp gà con, lại còn bị đối phương dùng đuôi cuốn lấy, cưỡng chế mang lên bầu trời.
Hình ảnh tiêu sái trong mộng hoàn toàn không xuất hiện. Chỉ có lợm giọng buồn nôn, chân mềm nhũn cả ra.
Trải nghiệm giấc mộng trời xanh lần đầu tiên trong cuộc đời của Tống Thư Hàng vô cùng tệ hại.
Thậm chí Tống Thư Hàng còn hoài nghi, sau này mình mắc ‘chứng sợ độ cao’ là do hạt giống ám ảnh tâm lý đã chôn sâu trong lòng hắn từ lúc đó.
Tất cả nhũng điều này đều là nhờ phúc của cái vị ‘An Tri Ma Quân’ đang độ kiếp kia.
“Quả là có duyên.”
Tống Thư Hàng nói.
“Duyên chính là kỳ diệu như thế.”
Đậu Đậu gật đầu phụ họa.
Tống Thư Hàng: “Ha ha ha ha.”
Đậu Đậu: “Ha ha ha ha.”
Một người một chó mỉm cười vô cùng đồng bộ và hài hòa.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “…”
Đậu xanh, sao hai tên này cười như nhân vật phản diện thế nhỉ? Đột nhiên nó thấy hơi hối hận vì tiếp tục ở lại bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Ta phải nghĩ cách tặng hắn ta chút bất ngờ mới được.”
Tống Thư Hàng nói.
A Thập Lục đã từng thề, nhất định phải chém ba người Công Tử Hải. Bây giờ Tống Thư Hàng có được cơ hội, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đậu Đậu:
“Cà khịa thì ta thích lắm, nhưng chúng ta phải làm thế nào? Tên này đang độ thiên kiếp, nếu như chúng ta tiến lại quá gần thì dễ bị cuốn vào trong đó lắm.”
“Thực ra… chúng ta không cần đến quá gần, chỉ cần ngồi bên cạnh độ kiếp trận, giữ khoảng cách nhất định, sau đó lớn tiếng cổ vũ động viên người quen cũ này là đủ rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Khi một người đang độ kiếp, đột nhiên phát hiện ra, hai kẻ thù của mình đang ngồi cắn hạt dưa ở bên ngoài, lớn tiếng cổ vũ cho mình thì trong lòng sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Đậu Đậu:
“Hay lắm!”
Quả nhiên Tống Thư Hàng đã bị mấy kẻ trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ dạy hư rồi… Trước đây rõ ràng là một người tốt ngây thơ con nai tơ là thế, bây giờ lại mưu mẹo giống hệt mấy đạo hữu trong nhóm rồi.
“Đậu Đậu, ta cảm thấy ngươi đang thầm mắng thì phải.”
Tống Thư Hàng đột nhiên nói.
Đậu Đậu:
“Cái đệch, ngươi học được đọc tâm thuật rồi à?”
“Ngươi thật sự đang mắng ta đấy hả.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nói:
“Bởi vì khi nãy đột nhiên ngươi trưng ra vẻ mặt thổn thức, miệng còn cười đểu nữa.”
“Thực ra ta chỉ đang cảm khái mà thôi.”
Đậu Đậu nói:
“Nhóm Cửu Châu số 1 đúng là một vũng bùn lớn, một người mới không biết gì như ngươi ở trong nhóm chưa bao lâu mà đã bị lây cái tính y như họ rồi.”
“Không đúng, Đậu Đậu. Phong cách trước giờ của ta vẫn luôn thế này. Nếu như thật sự phải nói… thì có lẽ ta trở nên linh hoạt hơn trước kia.”
Tống Thư Hàng mỉm cười.
Hắn cảm thấy mình không thay đổi… Hắn luôn có thiện ý với bạn bè và những người bình thường. Còn với việc đánh Boss thì trước giờ hắn vẫn luôn đầy nhiệt huyết mà.
Đậu Đậu:
“Xế, đồ không biết xấu hổ, tự tìm đường chết thì nói là tự tìm đường chết đi, đừng dùng linh hoạt để che giấu cho tự tìm đường chết.”
Xích Tiêu Kiếm:
“Ha ha ha ha.”
Con cún này toàn nói trúng chỗ hiểm.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối rất hài lòng với câu tổng kết này.


“Đi thôi, chúng ta xuống dưới. Nếu trễ chút nữa nói không chừng người bạn cũ An Tri Ma Quân của chúng ta đã độ thiên kiếp xong luôn rồi ấy chứ.”
Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn rướn người, đáp thẳng từ trên không trung xuống.
Tốc độ cực nhanh, như một cây lao phi thẳng xuống!
“Cái đệch, sao ngươi lại xuống như thế hả?”
Đậu Đậu bị dọa nhảy dựng lên… Ơ thế chứng sợ độ cao mà ngươi nói đâu? Sao lại không thấy nữa thế? Chữa khỏi rồi à?
“A ~”
Tống Thư Hàng đột nhiên nhịn không được mà kêu lên:
“Định mệnh, xem ra chứng sợ độ cao của ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn.”
Hắn tưởng rằng chứng sợ độ cao của mình đã khỏi rồi nên mới nhân cơ hội thử nhảy bungee. Nhưng không ngờ nhảy được một nửa hắn lại bắt đầu hoảng hốt.
Xem ra, nếu muốn trị hết chứng sợ độ cao của mình thì hắn phải bật chế độ đào thoát điên cuồng của ‘tiên thuyền Transformer’ rồi lái mấy lần mới được.
Đậu Đậu: “…”
Hắn hoàn toàn không biết phải sỉ vả Tống Thư Hàng từ đâu nữa.
Bùm!
Hơn nửa người của Tống Thư Hàng cắm thẳng vào mặt đất, phát ra tiếng va chạm khủng bố, làm mặt đất chấn động.
Nhục thân cường hóa từ ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ + ‘Thánh Viên Long Lực Thần Công’ hoàn toàn có thể chống đỡ được với độ cao này.
Không đau không ngứa.
“Chẳng bị làm sao cả, nhục thân của ta còn mạnh hơn dự tính nhiều. Xem ra, ta không cần phải sợ với độ cao cỡ này này.”
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng nhảy lên, rút cơ thể của mình khỏi mặt đất.
Đậu Đậu: “…”
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Tiếng động lớn khi giáng từ không trung xuống của Tống Thư Hàng thu hút sự chú ý của An Tri Ma Quân đang ở trong trận pháp độ kiếp.
Hắn vốn tưởng là động đất nên không thèm để ý, thậm chí còn cho rằng đây là một điềm báo tốt.
Thật không ngờ là một tu sĩ nhân loại giáng xuống từ trên trời.
Lúc đối với kháng thiên kiếp hiện đại hóa, An Tri Ma Quân còn nhìn qua Tống Thư Hàng một cái.
Từ trên cao rơi xuống mà không tổn thương chút nào… Đây là cường giả thể tu à?
Nhưng vì An Tri Ma Quân có chứng mù mặt với ‘nhân loại’ nên hắn không thể nhận ra Tống Thư Hàng ngay được.
Với An Tri Ma Quân, nhân loại cũng giống như thỏ, cùng lắm thì hắn chỉ có thể phân biệt màu da chứ hoàn toàn không thể nhận ra hình dáng của con người, thậm chí đến nam nữ cũng không phân biệt nổi.
Đến hai đồng bọn là Công Tử Hải và Chính Năng, hắn cũng phải mất rất nhiều công sức mới nhớ kỹ được.
Nếu như cho hắn một chút thời gian để quan sát thật kỹ thì hắn cũng có thể nhận ra ‘Nghìn năm đệ nhất thánh’ Tống Thư Hàng. Nhưng bây giờ hắn đang độ thiên kiếp, hơi đâu mà đi phân biệt một tu luyện giả khác giáng từ trên trời xuống chứ?
An Tri Ma Quân nhìn lướt qua, sau khi phát hiện ra đây là một tu sĩ ngũ phẩm + một con yêu khuyển tứ phẩm thì hắn không chú ý nhiều tới họ nữa.
Có lẽ đối phương vô tình rơi xuống gần đây, chỉ cần đối phương không tự tìm đường chết thì chắc hẳn sẽ không ngốc đến mức xông vào trận pháp độ kiếp của hắn.


“Vừa rồi hắn liếc chúng ta à?”
Đậu Đậu hỏi… Lúc này hai mắt chó của Đậu Đậu sáng lấp lánh, nó đang sử dụng một loại pháp thuật phá huyễn thuật.
“Ừm.”
Tống Thư Hàng đáp, hắn không học được phá huyễn pháp thuật cường lực, nhưng hắn có ‘con mắt Thánh Nhân’. Mỹ nhân rắn công đức uể oải bám vào sau lưng Tống Thư Hàng, lúc nãy cô bị Tống Thư Hàng triệu hoán ra, thay mắt cho hắn.
Bây giờ Tống Thư Hàng đổi mắt cứ như là đổi kính vậy, thành thục lắm luôn rồi.
Thêm một thời gian nữa, đợi cho tu vi huyễn thuật của hắn tăng lên, kết hợp với ‘yêu đan thận khí’, không cần dùng đến con mắt Thánh Nhân cũng có thể phá được huyễn thuật cấp độ này.
“Hắn không thèm đếm xỉa gì đến chúng ta à?”
Đậu Đậu lại lên tiếng.
Tống Thư Hàng:
“Ừm… ta nhớ ra rồi. Tên này mắc chứng mù mặt, lúc đó hắn muốn bắt A Thập Lục nhưng lại tóm nhầm ta.”
Có lẽ là hắn không nhận ra chúng ta.
Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên lại thấy mất mát, hắn không khỏi nhớ tới Tỉnh Vương Kiếm Thánh trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’.
Nhưng cũng may mà ta có ‘thánh ấn’.
Chỉ cần ta muốn, ta có thể kích hoạt hiệu quả ‘thiên hạ không ai không biết’ bất cứ lúc nào.
Muốn lờ ta à, không có cửa đâu.
Tống Thư Hàng duỗi tay trái, tế ra ‘thánh ấn Bá Tống, lại vươn tay phải, tế ra ‘ma ấn Bá Nho’.
An Tri đạo hữu ở phía trước à, xin nhìn sang đây ~~ Ngươi thích kiểu Bá Tống ở bên trái hay là kiểu Bá Nho bên phải nào?
Không thể quấy nhiễu thiên kiếp, sơ sẩy là bị cuốn vào ngay. Như thế sẽ bất lợi cho tất cả mọi người.
Thế nhưng… ta ngồi bên cạnh xem trò vui thì không vấn đề gì đúng không?
Trong lúc xem trò vui, ta tiện tay tế ra hai thánh ấn và hai mươi mốt con khỉ của mình để cổ vũ cho đạo hữu này thì không sao chứ nhỉ?
“An Tri đạo hữu, hãy tin vào bản thân, ngươi nhất định sẽ làm được!”
Tống Thư Hàng hô lên… Không biết tại sao, có lẽ là do lời thoại cổ vũ quá là trái lòng, nên lúc động viên An Tri Ma Quân, hắn cứ cảm thấy trong lòng cứ quai quái thế nào ấy.
Dù sao mình cũng không phải là diễn viên thật sự, khi nói ra những lời trái lòng, không thể dung hòa tình cảm vào được.
“Gâu ~~”
Đậu Đậu sủa theo một tiếng phụ họa, thu hút sự chú ý của An Tri Ma Quân.
Đồng thời, hai mươi mốt thánh viên cầm kinh văn Nho gia hiện thân sau lưng Tống Thư Hàng.
Các thánh viên một lớn hai mươi nhỏ xếp thành hình chữ ‘nhân’, bọn chúng cùng mở kinh văn ra, bắt đầu phát ra tiếng đọc kinh thật trầm.
Tiếng đọc kinh to rõ, trầm bổng du dương đầy tiết tấu.
Nhưng nếu nghe kỹ có thể nghe thấy dường như bọn chúng chỉ đang hét ‘666’.
Trong đại trận độ kiếp.
An Tri Ma Quân nghe thấy tiếng của Tống Thư Hàng và Đậu Đậu.
Tên này biết đạo hiệu của ta ư?
Chẳng lẽ là kẻ thù của ta, biết được tin ta độ kiếp ở đây nên định tới bao vây?
Nhưng chỉ với một tu sĩ nhân loại ngũ phẩm và một yêu khuyển tứ phẩm mà cũng muốn vây ta à?
Ngây thơ quá rồi đấy.
Chờ ta độ xong thiên kiếp, ít nhất cũng là kim đan bảy long văn, đến lúc đó cho dù đối mặt với tu sĩ cùng cảnh giới ngũ phẩm… đánh không lại thì chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề.
Chỉ là một tu sĩ kim đan ngũ phẩm mà thôi, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?
An Tri Ma Quân rất vững tâm.
Sau khi ngăn một đợt đạn pháo thiên kiếp, hắn quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng và Đậu Đậu.
Vừa nhìn, hắn đột nhiên cứng người:
“Bá… Bá Tống!”
Tại sao hắn lại ở đây chứ?
Rõ ràng ta đã xác nhận là Bá Tống rời khỏi khu Giang Nam lâu rồi mà. Hơn nữa ta còn lặng lẽ thẩm tra đối chiếu, vị ‘Bá Tống’ ở trường học gần đây thực ra là do một con thụ yêu đóng giả mà thôi.
An Tri Ma Quân xác nhận đi xác nhận lại hồi lâu, cuối cùng mới quyết định chọn thành phố H làm nơi độ thiên kiếp.
Hơn nữa lần độ thiên kiếp này của hắn rất bí mật.
Thậm chí… đến cả Công Tử Hải và Chính Năng cũng không biết vị trí độ kiếp cụ thể của hắn ở đâu.
Nhưng tại sao Bá Tống lại xuất hiện trước mặt hắn thế này?
Bùm ~~
Trong thời gian độ kiếp, lấy đâu ra chỗ cho hắn phân tâm chứ.
Trong lúc hắn ngẩn người, đại lão thiên kiếp trong không trung nhân cơ hội cho một phát thật hoành tráng. Trên trời xuất hiện hơn mười khẩu pháo lớn, bắn điên cuồng về phía An Tri Ma Quân.
Nếu không phải trận pháp độ kiếp của hắn rất vững thì phen này có lẽ hắn đã phải quỳ luôn rồi.
Tống Thư Hàng và Đậu Đậu cùng mỉm cười.
Thứ bọn họ muốn chính là kết quả này.
Hắn và Đậu Đậu không cần làm gì hết, chỉ cần ngồi bên cạnh bàng quan, để An Tri Ma Quân biết hắn và Đậu Đậu ở đây là có thể tạo thành cảm giác bức bách cực lớn cho đối phương rồi.
Thậm chí đến giai đoạn ‘tâm ma kiếp’, chuyện này còn có thể trở thành tâm ma của đối phương nữa.
“Đây… chẳng lẽ đây là tâm ma của ta ư?”
An Tri Ma Quân đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có lẽ là do tâm ma đang xâm phệ tâm linh của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận