Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1934: Phí Kéo Dài Thời Hạn, Ta Muốn Có Phí Kéo Dài Thời Hạn!

Chương 1934: Phí Kéo Dài Thời Hạn, Ta Muốn Có Phí Kéo Dài Thời Hạn!
Hắn thân là phân thân, tuy rằng cũng có khí vận cực cao. Nhưng lại không thể đảm nhiệm chức “Máy tầm bảo hình người” giống như bản thể được, dù sao thì bản thể cũng là độc nhất vô nhị mà.
"Bạch tiền bối, đừng nói là ngươi lại muốn gài hàng bản thể đấy nhé."
Tống Thư Hàng nói ----- nếu ngươi làm như vậy thì sẽ hại đời Bạch tiền bối phân thân tiếp theo đấy.
Khuôn mặt Bạch tiền bối phân thân vẫn bình tĩnh như thường:
"Không sao cả, dù sao đến lúc đó kẻ xui xẻo cũng là phân thân tiếp theo, không liên quan gì tới ta."
Tống Thư Hàng:
". . ."
Bạch tiền bối phân thân tiếp theo sẽ khóc đó.
"Nếu như thật sự hết cách rồi thì cứ xẻ nhỏ ra cho rồi."
Bạch tiền bối phân thân nói, cho dù trong “Tâm Ma động” này ẩn chứa gì đi chăng nữa, chỉ cần xẻ nhỏ Tâm Ma động này ra thì thứ được ẩn giấu trong đây sẽ hết chỗ trốn ngay.
Dù sao mảnh vỡ “Tâm Ma động” này đã là đồ trong túi hắn rồi, lỡ có cắt hỏng mất thì cũng chẳng sao hết.
Tống Thư Hàng nói:
"Cứ đợi thêm chút đi... Ngay cả ‘Bí pháp giám định’ của ta cũng không giám định ra thông tin cụ thể gì của cái Tâm Ma động này, có thể thấy nó chắc chắn có giá trị phi phàm. Cứ xẻ nhỏ nó ra như thế thì tiếc lắm, nếu đến phút cuối thực sự hết cách thì lại xẻ ra cũng không muộn."
"Hay là chúng ta bắt Tống Thư Hàng lại, sau đó ném một vòng thử xem, không phải hôm nay vận may của hắn là 'Trung cát' sao? Nói không chừng cũng sẽ có tác dụng như máy tầm bảo đấy."
Xích Tiêu Kiếm tâm ma đề nghị.
Tống Thư Hàng xua tay rối rít nói:
"Ta cũng không phải Bạch tiền bối, ta không có chức năng này đâu."
"Vô dụng thôi."
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh nói:
"'Trung cát' của Tống Thư Hàng đã là chuyện của ngày hôm qua rồi, dù sao chúng ta vận chuyển ‘Mảnh vỡ Thiên Đình’ hết một ngày trời. E rằng hôm nay hắn đã không còn số ‘Trung cát’ nữa rồi."
Tống Thư Hàng:
"! ! !"
Cái số “Trung cát” khó lắm mới có một lần của ta, chưa làm được gì thì đã quá hạn rồi sao?
Vậy hôm nay ta sẽ có số gì đây?
"Bạch tiền bối, hay là bói cho ta một quẻ nữa nhé?"
Tống Thư Hàng quay đầu nói.
“Trung cát” có chức năng trả phí để kéo dài thời hạn không nhỉ?
Nếu không có thì đổi thành “Thứ cát, hạ cát” gì gì đó cũng được mà.
"Hôm nay không có hứng xem bói."
Bạch tiền bối phân thân lắc đầu:
"Hết cách rồi, xem ra chỉ có thể dùng tuyệt chiêu cuối thôi. Thư Hàng, ngươi qua đây."
Tống Thư Hàng dè dặt hỏi:
"Đừng nói tiền bối ngươi muốn ném ta ra thật đấy nhé?"
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh nói:
"Ném ngươi thì thà tự ném bản thân ta ra cho rồi."
Vừa nói xong thì Bạch tiền bối phân thân bắt lấy Tống Thư Hàng, sau đó lấy một lọ nước thuốc màu tím đen ra từ trong pháp khí không gian rồi nói:
"Mở to hai mắt ra."
Tống Thư Hàng hỏi:
"Đây là gì vậy?"
"Thuốc nhỏ mắt."
Bạch tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng nói:
"Bạch tiền bối ngươi đừng hù ta nhé, làm gì có loại thuốc nhỏ mắt nào màu này cơ chứ, đen đến nỗi thành màu tím đen luôn, ai mà dám nhỏ vào mắt mình đây."
"Ngay cả tròng mắt mà ngươi cũng thường xuyên móc ra cho được, có mấy giọt thuốc nhỏ mắt mà ngươi cũng sợ sao?"
Bạch tiền bối đáp.
Tiền bối nói rất có lý.
Dưới sự điều khiển của Bạch tiền bối, nước thuốc màu tím đen nhỏ vào trong mắt trái của Tống Thư Hàng ------- trong mắt trái của hắn còn lắp cả con mắt của Thánh Nhân của Nho gia.
Gần đây, Tạo Hóa Tiên Tử hay quên đổi mắt lại giúp Tống Thư Hàng, do đó con mắt Thánh Nhân vẫn luôn ở trong hốc mắt của hắn.
Sau khi chất lỏng màu tím đen nhỏ vào trong hốc mắt của mình, Tống Thư Hàng cảm thấy mắt trái của mình mát lạnh một hồi vô cùng thoải mái.
Đồng thời, con mắt Thánh Nhân của Nho gia được chủ động kích hoạt.
Dưới con mắt Thánh Nhân của Nho gia, mọi thứ đều không có chỗ ẩn nấp.
"Có cảm giác gì không?"
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng nói:
"Ta có cảm giác, bây giờ ta có thể dùng con mắt Thánh Nhân để thi triển ‘Ánh nhìn mang thai đôi’ luôn ấy chứ."
Bạch tiền bối:
". . ."
Con mắt này của ngươi vẫn nên móc ra thì hơn.
"Nói đến thì thứ trong tay ngươi là gì vậy Bạch tiền bối?"
Tống Thư Hàng dùng con mắt Thánh Nhân dò xét từng tấc đất một trong “Tâm Ma động”.
"Là thuốc nhỏ mắt thật."
Bạch tiền bối đáp:
"Ta nhớ đây là bí pháp tổ truyền của một người bạn thân tộc Yêu Tinh của ta... Đúng rồi, các cô là yêu tinh đồng tử, chính là tiểu yêu tinh có hình dạng tròng mắt ấy, dễ thương lắm. Nếu có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho các ngươi làm quen."
Tống Thư Hàng:
"Thôi bỏ đi."
Bây giờ hắn bị dị ứng với “Tròng mắt” rồi.
"Có manh mối gì rồi sao?"
Xích Tiêu Kiếm tâm ma hỏi.
"Vẫn chưa, lạ thật, ta đã quét cả một vòng ‘Tâm Ma động’ rồi, nhưng vẫn không phát hiện được vật gì. Chẳng lẽ thứ có giá trị thật sự chính là bản thân “Tâm Ma động” chứ không phải trong này có cất chứa bảo bối gì sao?"
Tống Thư Hàng nghi hoặc.
Bạch Long tỷ tỷ nghe vậy thì suy ngẫm một lúc rồi nói:
"Nếu là Tâm Ma động, hay là thử tìm vài tên tu sĩ bị ‘Tâm ma quấn thân’, sau đó đưa vào trong động thử xem?"
"Xích Tiêu Kiếm tiền bối chính là tâm ma, trong bóng của ta còn có Vũ Nhu Tử da đen, hai người bọn họ đều không có phản ứng đặc biệt gì cả."
Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma nói:
"Vẫn có chút phản ứng... Ta cứ cảm thấy nơi này tràn đầy ác ý đối với ta, nên ta mong là có thể nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn."
"Thật ra Xích Tiêu Kiếm đạo hữu và Vũ Nhu Tử da đen đã có thể xem như là tâm ma biến dị, thậm chí ngay cả ‘Ánh sáng công đức’ bọn chúng cũng không sợ cho lắm, nên không thể làm tiêu chuẩn được."
Bạch Long tỷ tỷ nói:
"Cho nên chúng ta cần tìm một tu sĩ vừa mới bị tâm ma quấn thân, sau đó đưa tâm ma thuần túy nhất vào trong Tâm Ma động để thí nghiệm xem hang động này có chức năng gì."
"Đúng lúc ta có quen một tu sĩ sắp độ kiếp, trên người hắn có tâm ma. Trước khi ta đến Nho gia, hắn còn đến tận cửa chào ta nữa cơ."
Tống Thư Hàng sờ cằm nói.
Nhưng mà chàng trai đó rất có lễ phép, bắt người ta làm vật thí nghiệm thì không tốt cho lắm.
Ngoài chàng trai kia ra. . .
Đúng rồi, ta vẫn còn một con chuột bạch béo núc ních mà.
"Thư Hàng, có lẽ trong tay chúng ta vẫn còn tên Công Tử Hải đấy."
Tô Thị A Thập Lục cũng nhắc nhở.
"Ta cũng vừa nghĩ tới hắn."
Tống Thư Hàng cười ha ha một tiếng.
Sau đó hắn vẫy tay, đưa Công Tử Hải hóa thân đang bị trói từ thế giới hạch tâm ra.
Công Tử Hải hóa thân đang ở trong trạng thái hôn mê.
Bởi vì chỉ là một bộ hóa thân, giết đi cũng chẳng làm được gì, thậm chí giữ cho hăbs sống còn có tác dụng lớn hơn.
Tống Thư Hàng nhớ rõ trước khi Công Tử Hải hóa thân bị bắt thì trong lòng hắn ta dồn nén ấm ức mạnh đến mức bị ép ra tâm ma, bây giờ đúng lúc có thể dùng tới.
Lúc Công Tử Hải hóa thân bị đưa ra khỏi thế giới hạch tâm, vừa đi vào trong “Tâm Ma động” thì hắn lập tức mở to hai mắt ra hỏi dồn:
"Đây là đâu!"
Hắn có cảm giác cả người lạnh buốt, loại cảm giác ớn lạnh này ngấm sâu vào tận xương tủy, khiến hắn hận không thể lập tức chui vào trong chăn.
"Tâm Ma động, một nơi vô cùng quý báu."
Tống Thư Hàng chậm rãi đáp.
Đồng thời, con mắt Thánh Nhân ở mắt trái hắn rốt cuộc cũng thấy được một số hình ảnh thú vị.
Trong Tâm Ma động, dường như có một loại sức mạnh bao phủ toàn thân Công Tử Hải.
Loại sức mạnh này bắt đầu hình thành một vòng xoáy, sinh ra lực hút cực mạnh.
Trên người Công Tử Hải, có một thứ giống như “Khói đen” bắt đầu bị hút mạnh ra ngoài.
"Là tâm ma."
“Trù Tâm Ma Đế” trong lòng Tống Thư Hàng sinh ra phản ứng.
Răng rắc ~
Một âm thanh giòn giã vang lên giữa không trung.
“Tâm ma” trên người Công Tử Hải bị kéo mạnh thành hai đoạn, tâm ma trong cơ thể hắn loáng cái đã bị đánh trở lại hình dạng ban đầu, trở thành trạng thái “Tâm ma vừa sinh ra”.
Cho dù đây là “Tâm Ma động” của Thiên Đế đi chăng nữa thì cũng không thể diệt tâm ma tận gốc được.
Nó chỉ có tác dụng làm “Suy yếu tâm ma” mà thôi.
Muốn hoàn toàn chiến thắng và quét sạch tâm ma trong cơ thể thì vẫn phải dựa vào đạo tâm của bản thân tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận