Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 273: Bạch Tôn Giả: Ta đi tìm Đậu Đậu!

Chương 273: Bạch Tôn Giả: Ta đi tìm Đậu Đậu!
Tống Thư Hàng:
“Ha ha ha, đúng đấy mẹ. Tống Bạch thú vị lắm, ngày hôm qua cậu ta mệt quá nên mới không kịp phát huy bản tính hài hước của cậu ta thôi!”
Đúng vậy... Bạch tiền bối thú vị lắm... Hắn có thể dở máy móc, có thể ngã lún đất, còn có thể bay ra vũ trụ nữa! Vừa thú vị lại kích thích, khiến cho người ta khóc ròng luôn.
“Mấy đứa vào phòng ăn ngồi đi, mẹ đi nấu sủi cảo cho.”
Mẹ Tống cười nói.
“Dạ!”
Tống Thư Hàng kéo Bạch tiền bối đang ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì đi về phía phòng ăn.
...
Sau khi ăn sáng xong, Tống Thư Hàng lại nói với mẹ Tống là mình muốn đi núi Ngọc Ngư chơi.
Sau đó, hắn dẫn Bạch tiền bối xuống lầu cùng.
Nhà Thư Hàng cách núi Ngọc Ngư không xa, đi chừng sáu trạm xe bus là tới rồi.
Bất quá, từ lần trước đưa Bạch tiền bối ngồi xe bus xong thì hắn đã quyết định sẽ không bao giờ đưa Bạch tiền bối ngồi xe bus nữa.
Nhưng hắn cũng không dám chạy chiếc xe điện hiệu cừu non kia cùng với Bạch tiền bối, hắn sợ Bạch tiền bối lại lấy ra vài tờ giấy A4 dán lên trên chiếc xe điện hiệu cừu non kia, tới lúc đó chiếc xe cừu non lại chạy với tốc độ khiến cho người ta tuyệt vọng, cảnh sát giao thông chạy xe bốn bánh đuổi theo đằng sau kiểu gì cũng không kịp... Tới lúc đó thì cảnh sát giao thông sẽ khóc ngất mất thôi.
“Cho nên, tuyệt đối không thể để cho Bạch tiền bối đụng vào xe điện kia được, gọi taxi cho rồi!”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Cứ như vậy, hai người bọn họ đi xuống lầu.
...
Cái thứ tên siêu cấp bất hạnh kia, chính là trong lúc sai thời gian, ở sai địa điểm, gặp phải sai người, sau đó người nọ lại làm chuyện sai trái nhất với ngươi!
Thởi gian, địa điểm, người, sự kiện, bốn yếu tố này đều sai hết cả thì chính là siêu cấp xúi quẩy.
Lúc Tống Thư Hàng đưa Bạch Tôn Giả đi xuống lầu thì gặp phải dì Lý kế bên nhà đang đẩy chiếc xe điện cừu non của mẹ Tống tới.
“Ô kìa, Thư Hàng đấy à, cháu tới đúng lúc lắm. Đây là xe điện của mẹ cháu này, ban nãy dì với mượn xe chạy đi chợ mua đồ ăn. Bây giờ dùng xong rồi, định dắt về trả cho mẹ cháu, đúng lúc gặp cháu ở đây, thế thì dì đưa nó cho cháu nhé.”
Dì Lý cười nói vô cùng nhiệt tình.
Xe điện nhà Thư Hàng bình thường đều dựng ở gara ở lầu một. Dì Lý còn định gọi điện thoại cho mẹ Tống báo là bà trả xe. Nào ngờ đúng lúc gặp được Tống Thư Hàng ở đây.
Tống Thư Hàng lập tức trợn tròn hai mắt —— dì Lý ơi, dì có cần tới đúng lúc như thế hay không?
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới mà.
Tống Thư Hàng cười khan:
“Ha ha ha, được chứ dì Lý, cứ giao xe điện cho cháu đi!”
Đang lúc nói chuyện thì hắn lén lút quay đầu nhìn về phía Bạch Tôn Giả.
Quả nhiên, hai mắt của Bạch Tôn Giả sáng lên, ý tứ lộ ra trong mắt rất rõ ràng, tổng cộng chỉ có ba chữ —— ta muốn lái!
Xe điện, lúc ở khu Giang Nam, Bạch Tôn Giả đã từng thấy nhiều rồi. Hắn đã sớm muốn lái thử loại phương tiện trông khéo léo như xe đạp này lâu lắm rồi.
Chỉ là mãi vẫn không có cơ hội tiếp xúc với xe điện, hơn nữa, sau này sự chú ý của Bạch Tôn Giả đều bị xe hơi hấp dẫn cả rồi.
Bây giờ có cơ hội tiếp xúc, với tính cách của Bạch Tôn Giả, nhất định phải thử mới được.
“Vậy thì dì đưa cho cháu nhé.”
dì Lý tháo mấy túi thức ăn treo trên xe xuống, phất tay với Tống Thư Hàng, rồi lại quay người rời đi.
Đợi dì Lý đi rồi, Tống Thư Hàng mới quay lại nhìn Bạch Tôn Giả, ướm lời hỏi thử:
“Bạch tiền bối có muốn thử một chút không?”
“Muốn chứ, muốn chứ!”
Bạch tiền bối gật đầu nói —— hắn chỉ chờ Tống Thư Hàng nói mấy câu này thôi.
Bạch tiền bối ngồi lên chiếc xe điện hiệu cừu non với tư thế vô cùng tiêu sái, hất mái tóc dài của mình lên.
Tống Thư Hàng cười khổ đưa mũ bảo hiểm lên, sau đó ngồi vào phía sau.
“Chạy hướng nào đây?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
“Ra cửa đi thẳng theo đường lớn, khi nào cần quẹo thì ta sẽ nhắc tiền bối.”
Tống Thư Hàng đáp, đồng thời hắn lại lo lắng hỏi lại:
“Bạch tiền bối có biết chạy không?
“Biết chạy mà! Cứ yên tâm đi! Lúc ta học lý luận lái xe hơi thì cũng đã học lý luận về xe điện rồi.”
Bạch tiền bối nói xong thì xoay chìa khóa, rồi lên ga xe điện.
Brừm ~ xe điện nhanh chóng phóng về phía trước!
...
Chuyện thần kỳ đã xảy ra, trong suốt chuyến đi này, từ đầu chí cuối Bạch tiền bối không hề dán thêm tờ A4 có phù văn trận pháp nào lên xe điện hết.
Rõ ràng tốc độ của xe điện chậm như thế... Hay là hôm nay tâm trạng của Bạch Tôn Giả rất tốt nên không muốn đua xe nhỉ?
Tống Thư Hàng cảm thấy khó hiểu.
Bất quá trên đường đi hắn vẫn làm hết phận sự, chỉ hướng lái xe, khi nào cần thì lại kêu lên quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng gì đó.
Rất nhanh, xe điện đã chở Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đến gần vườn dương mai ở gần núi Ngọc Ngư.
“Tới rồi tiền bối, có thể dừng xe rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn vừa mới nói xong thì —— két! Một cái, xe điện thắng gấp cái ét, dừng lại ngay lập tức.
Sau đó, Bạch Tôn Giả giơ một chân ra chống xe, dừng xe lại.
Sao thắng gấp thế này? Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn Bạch tiền bối ở phía trước.
Sau khi đỗ xe xong, Bạch tiền bối lại đứng im bất động như một người máy.
“Bạch tiền bối?”
Tống Thư Hàng gọi thử một tiếng.
Nhưng Bạch Tôn Giả vẫn cứ bất động như cũ...
“Cứ cảm thấy sai sai là sao nhỉ.”
Tống Thư Hàng dè dặt leo xuống xe trước, đi tới trước xe xem thử, mới xem xong thì hắn lập tức sợ run người.
Chỉ thấy mặt mày Bạch Tôn Giả ngẩn ngơ, hai mắt đờ đẫn —— hắn thất thần mất rồi.
Kỹ năng thất thần của Bạch tiền bối hình như lại tăng thêm một bậc rồi, thất thần mà vẫn có thể nghe hắn kêu quẹo trái, quẹo phải, dừng lại suốt cả quãng đường...
Đồng thời, trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy may mắn vì mình có thể sống sót đi tới điểm cuối thế này, đúng là phúc lớn mạng lớn mà.
...
“Bạch tiền bối, Bạch tiền bối à, chúng ta đã tới rồi, tỉnh lại đi.”
Tống Thư Hàng lên tiếng gọi.
Một hồi lâu sau.
Bạch tiền bối mới tỉnh táo lại.
Hắn hỏi:
“Ủa? chúng ta tới rồi hả?”
Tống Thư Hàng lập tức khóc ròng:
“Đúng vậy đó, Bạch tiền bối, chúng ta đã tới núi Ngọc Ngư rồi.”
Hơn nữa là ngài đang lái xe đó Bạch tiền bối.
“Ha ha ha, khi nãy lái xe, ta đột nhiên nghỉ tới một sáng kiến để cải tạo xe kéo cực tốt —— ta nói cho ngươi nghe thử này, ta muốn gắn thêm động cơ chạy dưới nước cho xe kéo, tới lúc tổ chức cuộc thi đua xe máy kéo thì nhất định phải có một đoạn chạy qua biển, sau đó để xe kéo chạy cả trên mặt biển luôn, thấy sao hả?”
Bạch Tôn Giả nói với vẻ hưng phấn.
“Hả?”
Tống Thư Hàng ngu người cả buổi trời.
Hắn phát hiện dù sóng não của mình có lớn hơn nữa thì cũng không thể đoán được hành động và suy nghĩ của mấy vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 —— vốn Tống Thư Hàng còn cho rằng, dù là đại quân xe kéo đã được độ lên do tiên tử, đạo trưởng và đại sư lái đua như điên trên đường là hết nấc rồi. Cùng lắm cũng chỉ chạy vòng vòng trên mấy đoạn đường núi hiểm trở chút thôi.
Nhưng hắn hoàn toàn không thể ngờ, Bạch Tôn Giả còn muốn đưa đại quân xe kéo đua vượt biển luôn?
Thử nghĩ mà xem, hai ba chục chiếc xe kéo, lao vun vút trên mặt biển tựa như chạy trên đất bằng... sau đó một khi có sóng thần ập tới, các tiên tử, đạo trưởng, đại sư đều hưng phấn hoan hô, lái xe kéo chạy vượt cả sóng thần.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích lắm luôn.
Cái đệch, sao mình lại cảm giác hình ảnh đó kích thích nhỉ?
“Thấy sao hả? Có phải là cảm thấy rất tuyệt không?”
Bạch Tôn Giả cười ha hả nói.
“Tuyệt lắm.”
Tống Thư Hàng thành thật nói —— trong nháy mắt đó, hắn thậm chí còn cảm giác lái xe kéo đâm đầu vào bên trong từng con sóng dữ, phá vỡ biển gầm để chạy tới, cảm giác vừa kích thích mà lại ngầu nữa!
“Đúng không, quả nhiên đua xe trên biển thì có cảm giác kích thích hơn chạy trên đất liền nhiều, cứ quyết định thế đi nhé!”
Bạch Tôn Giả đã chốt hạ dự án này rồi.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi hái dương mai thôi.”
Nhớ tới dương mai, Bạch Tôn Giả lập tức vui vẻ cười tít mắt.
Sau chuyến đi tới núi Ngọc Ngư này, nói tóm lại chính là —— Bạch Tôn Giả: Phụt phụt phụt phụt phụt...
....
Ở lại núi Ngọc Ngư chơi tới trưa, Bạch Tôn Giả mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Trước khi rời đi, Tống Thư Hàng lén nhét cho nhân viên quản lý tám trăm tệ —— vốn giá tham quan mỗi người là bốn, năm mươi tệ, sau đó ăn được bao nhiêu thì ăn.
Nếu như là người bình thường, có ăn thả cử thì cũng có được bao nhiêu đâu đã thấy ê hết cả răng. Nhưng Bạch tiền bối lại là một bug sống di động, một mình hắn ăn cả buổi chiều không biết ăn hết bao nhiêu của người ta.
Nếu như không phải lần này Tống Thư Hàng chỉ đem theo có tám trăm đồng tiền mặt thì nhất định sẽ đưa cho nhân viên thêm một mớ tiền nữa.
Sau khi rời khỏi núi Ngọc Ngư, Bạch Tôn Giả lại vui vẻ chạy chiếc xe điện cừu non kia.
Lúc lái xe đến đây thì hắn đang ngẩn người, nên không thể cảm nhận được sự thích thú khi chạy xe điện, lúc trở về hắn nhất định phải thể nghiệm cảm giác chạy xe điện này cho kỹ mới được.
Lúc này, điện thoại của Tống Thư Hàng lại vang lên.
Tống Thư Hàng mở ra xem thì thấy là của sư huynh Chu Ly đáng thương gọi tới.
“Thư Hàng tiểu hữu đấy à? Chuyện bên chỗ ngươi ta đã phái người qua xem xét xử lý rồi. Cũng giải quyết xong chiếc xe bị hỏng kia, sửa luôn cả đoạn đường rồi. Không để lại bất cứ dấu vết gì đâu, ngươi cứ yên tâm đi.”
Chu Ly sư huynh nói trong điện thoại.
“Cảm ơn Chu Ly sư huynh... đúng rồi, có tin tức gì của Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả không?”
Tống Thư Hàng hỏi thử.
“Ha ha ha ha.... không có chút tin tức gì hết. Đậu Đậu nó hiểu rõ ta lắm, cách ta tìm nó nó cũng biết cả rồi. Bao nhiêu năm nay, nó đã thành chuyên gia phản trinh sát chuyên nghiệp rồi. Tiếp theo ta chỉ có thể chờ xem vận may mà thôi.”
Chu Ly sư huynh thở dài, trầm giọng nói.
Tống Thư Hàng nghe nói thế thì cảm thấy đau lòng quá đỗi.
“Đúng rồi, Chu Ly sư huynh, sáng nay Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả có lên Nhóm Cửu Châu Số 1. Có lẽ chúng nó đã mua điện thoại hay thiết bị điện tử mới rồi. Không biết manh mối này có giúp gì được cho ngươi không?”
Tống Thư Hàng nói.
“Cảm ơn, chắc là sẽ có chút tác dụng đấy.”
Chu Ly cảm thán nói.
“Sư huynh cố gắng lên, đợi lần này bắt được Đậu Đậu về thì ta sẽ dắt nó tới biển Đông chơi. Ít nhất cũng phải đi một hai tuần luôn, ngươi có thể nhân cơ hội này để nghỉ xả hơi. Cũng tranh thủ hẹn hò với tiên tử đi nhé?”
Tống Thư Hàng nói.
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi.”
Chu Ly sư huynh nức nở nói.
Tống Thư Hàng lặng lẽ tắt máy —— Chu Ly sư huynh đúng là dễ thỏa mãn thật đấy.
...
Sau khi Thư Hàng cúp máy xong thì Bạch Tôn Giả đột nhiên hỏi với vẻ lo lắng:
“Thư Hàng, ta hỏi một câu nhé, nếu như không thể tìm được Đậu Đậu và tiểu hòa thượng Quả Quả về… thì có phải kế hoạch đi biển Đông của chúng ta phải dời lại hoặc hủy bỏ hay không?”
“Chắc là ngày mai Chu Ly sư huynh sẽ tìm được Đậu Đậu ấy mà?”
Tống Thư Hàng cười khan nói —— hắn vốn còn chút tin tưởng vào Chu Ly sư huynh, nhưng bây giờ xem ra, cảm giác đừng có mơ mà tìm được Đậu Đậu và tiểu hòa thượng về trước ngày mai.
Bạch Tôn Giả:
“...”
“Đi thôi, chúng ta về trước đã.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Sau đó… ta đi tìm Đậu Đậu và tiểu hòa thượng về!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận