Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 998: Xin Chào Mọi Người, Tôi là Lãng Bá, Xin Mọi Người Đừng Quên Tôi Nhé!

Chương 998: Xin Chào Mọi Người, Tôi là Lãng Bá, Xin Mọi Người Đừng Quên Tôi Nhé!
Thứ mà Khốc Lão Nhân muốn chỉ có một mà thôi, ấy chính là thiên khấp bảo điển bản đầy đủ.
Tống Thư Hàng còn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Khốc Lão Nhân là ở ngoài cổng của Bích Thủy các trong vũ trụ.
Khi đó Khốc Lão Nhân ngồi chầu chực ở cổng, mong có thể được bái nhập vào làm đệ tử của Bích Thủy các. Nếu như không được làm đệ tử thì làm một vị trưởng lão cung phụng hoặc khách khanh cũng được. Nói chung là cho hắn có cơ hội được tiếp xúc với thiên khấp bảo điển bản đầy đủ là được, hắn bảo đảm lòng trung thành của mình dành cho môn phái tuyệt đối không có vấn đề gì.
Bình thường nếu như tán tu mạnh mẽ cấp bậc Linh Hoàng như Khốc Lão Nhân mà thật lòng muốn gia nhập môn phái nào đó thì người ta sẽ không từ chối.
Tiếc rằng lúc Khốc Lão Nhân tiếp xúc với Tống Thư Hàng và Diệp Tư có nhắc đến chuyện Bích Thủy các khi xưa từng bị hủy diệt, điều này đã đâm trúng nỗi đau của Sở các chủ đang ngồi nghe lén, kết quả Khốc Lão Nhân bị Sở các chủ ném về Trái Đất, kế hoạch bái nhập Bích Thủy các của hắn cũng tan thành mây khói.
Bây giờ Khốc Lão Nhân muốn đi đường tắt hòng cứu vãn tình thế, muốn thông qua Tống Thư Hàng để liên hệ với Diệp Tư, sau đó lại tranh thủ làm thân với Bích Thủy Các xin xỏ thiên khấp bảo điển sau.
Tống Thư Hàng ra sức đẩy Khốc Lão Nhân, sau đó hỏi:
“Khốc tiền bối, ngươi vẫn muốn bái nhập Bích Thủy Các ư?
“Đương nhiên rồi.
Khốc Lão Nhân vừa khóc vừa đáp, chủ yếu là nhờ vào độ thích hợp của hắn với thiên khấp bảo điển cực cao nên hắn mới có thể tấn chức Linh Hoàng ngũ phẩm. Nếu bây giờ mà hắn đổi công pháp khác thì tỉ lệ tấn chức Chân Quân lục phẩm sẽ giảm mạnh đấy.
Nên nếu có cơ hội lấy được thiên khấp bảo điển bản đầy đủ thì Khốc Lão Nhân tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu.
“Khốc tiền bối... Nếu như ngươi không bận lắm thì đợi đến tối nay ta liên hệ với Bích Thủy các giúp ngươi nhé. Tính ra thì tối nay Diệp Tư cũng đến Bích Thủy các rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Đến lúc đó Sở các chủ có chịu nhận Khốc Lão Nhân hay không thì chẳng phải việc hắn có thể quyết định được.
Hai mắt của Khốc Lão Nhân sáng rực lên, lại nức nở nói:
“Thư Hàng tiểu hữu, xin hãy nhắn với Sở các chủ giúp ta, chỉ cần cô ấy chịu nhận lão đây thì sau này lão sống là người của Bích Thủy các, chết cũng là ma của Bích Thủy các. Bảo đảm một lòng một dạ!”
Sở dĩ Khốc Lão Nhân hạ quyết tâm như thế là vì hắn biết rõ, rất có thể vị Sở các chủ kia của Bích Thủy các là một Kiếp Tiên cửu phẩm! Lúc ấy vị Sở các chủ kia chỉ khoát tay có một cái thôi đã ném hắn vào cổng không gian quăng về Trái Đất luôn.
Chiếc đùi vàng thon dài như thế, cơ cơ hội ôm được thì chẳng ai từ chối cả.
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật:
“Ta biết rỗi, Khốc tiền bối cứ yên tâm đi, ta sẽ chuyển hết những gì ngươi nói cho Sở các chủ, bảo đảm không thiếu chữ nào.
“Cảm ơn tiểu hữu.
Khốc Lão Nhân vừa cảm động một cái thì lại đâm trúng điểm khóc, nước mắt lại tuôn như mưa.
“Thật ra ấy... Khốc tiền bối này, nếu như ngươi thật sự rất muốn thiên khấp bảo điển thì cũng c ó thể cân nhắc chuyện bái Diệp Tư làm thầy mà.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Kỳ thật chính bản thân Tống Thư Hàng cũng giữ thiên khấp bảo điển bản đầy đủ, nhưng hắn không hề muốn nhận Khốc Lão Nhân làm đệ tử. Đối phương là một vị tiền bối Linh Hoàng ngũ phẩm, hắn chỉ mới có cảnh giới tam phẩm. Cho dù đối phương chịu thì Tống Thư Hàng cũng chẳng thể mặt dày đi nhận được. Còn nữa, thiên khấp bảo điển vốn là đồ của Bích Thủy các, Tống Thư Hàng cũng không dám tự tiện truyền dạy.
Nhưng nếu như bái Diệp Tư làm sư phụ thì không thành vấn đề.
“Diệp Tư tiên tử ư?”
Khốc Lão Nhân lập tức hiểu ra:
“Cảm ơn Thư Hàng tiểu hữu.”
“Không cần khách khí.”
Tống Thư Hàng nói.
“Thư Hàng tiểu hữu, ta phải đến khu đại học Giang Nam làm thủ tục, chuyển đến lớp của ngươi học.
Khốc Lão Nhân lau nước mắt rồi nói.
Hắn làm thế là để phòng hờ cho chắc ăn... Lỡ như Bích Thủy Các và Diệp Tư đều không chịu nhận hắn làm đồ đệ thì hắn sẽ cố gắng làm thân với Tống Thư Hàng mới được.
Một khi trở nên thân thiết thì những chuyện khác sẽ trở nên dễ dàng cả thôi. Dẫu sao thì đây cũng là một thế giới chú trọng nhân tình mà.
Tống Thư Hàng: ...
Chơi nhau đấy à, trong lớp hắn có cô bé con như Thi đã lạ lắm rồi, bây giờ lại có thêm một lão gia tử như Khốc Lão Nhân thì lớp của hắn sẽ thành cái gì đây?
Trên có cụ già, dưới có trẻ nhỏ à?
“Khụ, Khốc tiền bối không cần làm thế đâu. Không cần phải chuyển vào đây học làm gì cả, trước tiên Khốc tiền bối cứ ở lại gần đây chờ một lúc, đến tối Sở các chủ trả lời xong thì ta sẽ liên lạc với tiền bối.”
Tống Thư Hàng vội ngăn cản.
Khốc Lão Nhân ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là không cần vội thế làm gì. Ít nhất cũng chờ đến khi Sở các chủ và Diệp Tư Tiên Tử từ chối hắn rồi hãy làm thủ tục nhập học cũng được.
Vất vả lắm mới xong xuôi vụ của Khốc Lão Nhân, Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn quanh. Tiếp theo bèn lặng lẽ thở dài.
Hắn vốn định lặng lẽ xuống xe, nhân lúc Tô Thị A Thất, A Thập Lục, Bạch Tôn Giả và bé Thi thu hút sự chú ý của mọi người thì hắn sẽ âm thầm quay về lớp học của mình.
Có lá bùa của Túy Minh Cư Sĩ giúp đỡ, kế hoạch lén quay về lớp học sẽ vô cùng hoàn mỹ, không chút sai sót.
Nào ngờ giữa chừng lại lòi ra một Khốc Lão Nhân.
Chỉ chớp mắt thì Tống Thư Hàng đã trở thành kẻ bị chú ý nhiều nhất.
“Ơ? Kia là Tống Thư Hàng đấy à?”
Đã có bạn học nhận ra Tống Thư Hàng, dù hắn đang đeo kính râm.
“Tống Thư Hàng? Là Tống Thư Hàng kia đấy hả?”
“Đúng đấy, là cái đứa diễn Cao Thăng sư huynh đấy.”
“Ơ? Người kia chẳng phải chính là Lăng Dạ ư? Lăng Da cũng đến trường chúng ta à?”
Có người nhận ra Bạch Tôn Giả nên vui mừng reo lên.
“Đến gần chút nữa nào, tôi chưa từng ở gần Lăng Dạ sư huynh như thế.”
“Còn cô gái đáng yêu đứng kế bên nữa kìa, cô ấy diễn Đao Vô Tích của Thái Bạch Kiếm Tông trong phim đấy, lúc xem phim tôi thích cô ấy nhất luôn, có thể nói cô ấy chính là một trong những nhân vật dễ thương nhất phim đấy.”
Sóng người bắt đầu ùa về phía đám người Tống Thư Hàng.
Bây giờ phải làm sao đây?
Tống Thư Hàng động não, sau đó hắn chợt nảy ra một ý tưởng.
Tiếp theo Thư Hàng tiểu hữu lặng lẽ móc cây ghim cài áo biến hình chưa kịp trả lại cho Vũ Nhu Tử ra.
Dưới tác dụng của nó, gương mặt của Tống Thư Hàng lặng lẽ biến ảo.
Sau khi đám người hâm mộ kia nhào đến thì Tống Thư Hàng tháo kính râm xuống, lộ ra một gương mặt mà các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều vô cùng quen thuộc.
Sau dó, Tống Thư Hàng mỉm cười đầy tà mị.
Thế nào là cười tà mị hả, chính là vừa đẹp trai lại vừa đểu cáng đấy.
“Xin chào mọi người, tôi là diễn viên Lãng Bá, chính là người diễn vai sư đệ đã báo tin cho Lăng Dạ ở trong phim đấy, còn đóng cảnh làm cờ nữa. Xin mọi người đừng quên tôi nhé ~~”
Tống Thư Hàng chắp tay với quần chúng.
Tô Thị A Thất: ...
Tô Thị A Thập Lục: ...
Bé Thi: ...
Bạch Tôn Giả: ...
Sao mà Thư Hàng ngươi có vẻ rành rọt thế!
“Ơ sao cảnh này trông quen quen thế nhỉ?”
Tô Thị A Thất nói.
“Bởi vì trước đây không lâu có một con khỉ đầu chó từng mạo danh ngươi, còn to mồm tự giới thiệu lúc Nhật Báo Tu Sĩ phát sóng trực tiếp nữa. Khiến cho đến tận bây giờ vẫn có rất nhiều tu sĩ không tường chân tướng nghĩ rằng bản tôn của Tô Thị A Thất tiếng tăm lẫy lừng thuộc Thiên Hà Tô thị là một con khỉ đầu chó.” A Thập Lục nhắc nhở.
“Đậu xanh.” Tô Thị A Thất lập tức cảm thấy như nuốt phải ruồi vậy.
“Thư Hàng tiểu hữu cũng bị lây bệnh của Tam Lãng rồi ư?” Tô Thị A Thất cắn răng nói.
“Bị lây từ đời nào rồi, nhưng gần đây không có phát bệnh, ta còn tưởng là hắn đỡ hẳn rồi. Xem ra trước kia chỉ là thời kỳ ủ bệnh mà thôi.” Bạch Tôn Giả đáp.
“Qủa nhiên, phải bảo Hoàng Sơn tiền bối đạp Cuồng Đao Tam Lãng ra khỏi nhóm mới được.” Tô Thị A Thất thấp giọng lẩm bẩm.
“Còn cả Đồng Quái tiền bối nữa, đá luôn cho rồi.” Tô Thị A Thập Lục bổ sung.
“Chuẩn, bói bịp cũng là một loại bệnh. Bệnh Tam Lãng với bệnh bói bịp, nhưng khả năng lây lan của bệnh bói bịp kia không đáng sợ bằng.” Tô Thị A Thất nói.
Tống Thư Hàng lờ tịt đoạn đối thoại của ba người Bạch tiền bối, Tô Thị A Thất và Tô Thị A Thập Lục.
Lúc này hắn đã nhập vai vào nhân vật Cuồng Đao Tam Lãng rồi.
“Nói cho mọi người biết một tin vui nhé, không bao lâu nữa thì bộ phim ‘Cuộc đời phóng đãng của ta’ do tôi vào vai chính sẽ được công chiếu. Trong bộ phim điện ảnh này, mọi người có thể gặp lại rất nhiều nhân vật quen thuộc trong Trận Chiến Mạt Pháp đấy. Đây là một bộ phim đáng để chờ mong. Đến lúc công chiếu mong mọi người ủng hộ nhé.”
Tống Thư Hàng vừa nói vừa bắn nụ cười “tà mị, chói lóa” ra xung quanh.
Dường như Tống Thư Hàng đã học hư thật rồi.
Chẳng lẽ sau khi ngụy trang thành bộ dạng của Cuồng Đao Tam Lãng thì sẽ bị một thứ gọi là sức mạnh của quy tắc tự tìm đường chết trong trời đất nhập xác, bắt đầu tự động tìm chết ư?
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
...
Dù sao đi nữa thì Tống Thư Hàng cũng đã nhanh trí thoát được một kiếp.
Sau khi mọi người nhìn gương mặt của hắn lúc tháo kính râm ra không phải Tống Thư Hàng mà là của một diễn viên tên Lãng Bá xong thì trong lòng có phần thất vọng.
Nhưng vẫn có khá nhiều em gái bị nụ cười tà mị của Lãng Bá hút hồn, trở thành fan của diễn viên này.
Thậm chí có rất nhiều em gái hứa hẹn khi nào phim kia được chiếu thì họ sẽ ra rạp ủng hộ.
Cuối cùng còn xin được chữ kí của Lãng Bá nữa.
Tô Thị A Thất: ...
Tô Thị A Thập Lục: ...
Bạch Tôn Giả mỉm cười, hắn lặng lẽ quay lại toàn bộ sự việc rồi gửi lên nhóm Cửu Châu số 1.
...
Cả nhóm Cửu Châu số 1 lập tức rần rần lên vì video này.
Lạc Hoa Tiên Tử (Vũ Nhu Tử): “Ớ ớ ớ? Sao lại thế, Tam Lãng tiền bối đến khu đại học Giang Nam khi nào thế? Không phải hắn vẫn đang ở Linh Điệp Đảo của bọn ta à?”
Linh Điệp Tôn Giả: ...
Sau khi xem xong video, Linh Điệp Tôn Giả tinh mắt nhìn thấy chiếc ghim cài áo trên ngực của “Cuồng Đao Tam Lãng” kia. Cuồng Đao Tam Lãng này chính là Tống Thư Hàng tiểu hữu ư?
Cuồng Đao Tam Lãng: “Đậu xanh, ai đấy?”
Lệ Chi Tiên Tử: “Không phải ngươi à Tam Lãng?”
Bắc Hà Chân Quân: “[icon giật mình] không phải Tam Lãng ư?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “Nhìn trời ~~ Thậm chí lại có kẻ đi giả mạo Cuồng Đao Tam Lãng ư? Làm hay lắm!”
“Ai giả mạo ta thì cũng đừng có cười gớm thế chứ. Ta có cười ngu như thế đâu?” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
“Nhìn trời, là ở khu đại học Giang Nam à, để ta ra xem thử. Đúng lúc ta cũng đang ở đó đây.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ hớn hở đi hóng hớt.
Đông Phương Lục Tiên Tử: “@ Bạch Tôn Giả, Bạch tiền bối, rốt cuộc Tam Lãng kia là ai thế? Còn nữa @ Thất Sinh Phù Phủ Chủ, rốt cuộc nhìn trời kia là cái quỷ gì hả?”
“Nhìn trời ~~ Nhìn trời là câu cửa miệng của một vị tiền bối vừa mới liên lạc với ta, tẩy não ghê lắm, tự dưng ta cũng học theo luôn.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận