Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1848: Bảo hiểm tính mạng, suy nghĩ chút không?

Chương 1848: Bảo hiểm tính mạng, suy nghĩ chút không?
“Ngươi lại muốn mua pháp khí hồi sinh cho đệ tử ngươi dùng? Bộ pháp khí hồi sinh trước kia dùng hết rồi à?” Hàng gì cũng có tiên tử tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng chỉ vào chính mình: “Không phải cho đệ tử ta dùng, mà là ta dùng. Bộ pháp khí hồi sinh lần trước đã dùng gần hết rồi, còn lại mấy cái thì ta lên lục phẩm rồi không dùng được nữa nên đã tặng cho người ta. Bây giờ ta đang muốn mua một ít pháp khí hồi sinh mà lục phẩm cũng dùng được đây.”
“Ngươi dùng? Đã thế còn dùng gần hết rồi? Tấn thăng lục phẩm? Chẳng phải ngươi đã là Huyền Thánh bát phẩm rồi hay sao?” Hàng gì cũng có tiên tử nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tống Thư Hàng chỉ vào mình: “Tiên tử chớ hoài nghi vào ánh mắt của mình, cảnh giới của ta mà cô thấy bây giờ chính là cảnh giới thực. Hư danh có thể lừa người, nhưng cảnh giới thực thì không.”
“Bá Tống đạo hữu, ngươi thú vị thật đấy.” Hàng gì cũng có tiên tử nói. Cô cảm thấy nếu Bá Tống Huyền Thánh mà biến thành hàng hóa thì sẽ được giá lắm đây. Đáng tiếc các cô không buôn người. Trừ khi Bá Tống tự nghĩ quẩn rồi cật lực yêu cầu được bán thân, thế thì cô sẽ không ngại tìm khách mua tốt cho hắn.
“Vậy, trong tay tiên tử có pháp khí hồi sinh nào thích hợp với ta không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hàng gì cũng có tiên tử lắc đầu: “Cảnh giới Chân Quân không còn là cảnh giới tùy tiện cầm bảo vật là có thể hồi sinh, trừ một số thiên tài địa bảo có giá trên trời, cảnh giới Chân Quân còn phải bố tró thủ đoạn hồi sinh, sắp xếp đại trận, nối liền khí tức của mình và đại trận hồi sinh thành một thể. Trong tay ta có mấy trận pháp kiểu này, thiên tài địa bảo ta cũng bán, nhưng giá cả của chúng rất cao. Nếu ngươi muốn thì ta sẽ giới thiệu trận pháp cho ngươi nghe một chút. À, bên cạnh đại trận hồi sinh thì ta còn có một nghề nghiệp đặc biệt, chỉ kinh doanh với khách hàng tập thể, Bá Tống đạo hữu có muốn tìm hiểu một chút không?”
“Nghề gì?” Tống Thư Hàng hỏi.
Nói mới thấy hôm nay Hàng gì cũng có tiên tử mặc một bộ đồ nghề chuyên nghiệp, trông y như nhân viên đa cấp.
“Ta và sư phụ kinh doanh bảo hiểm tính mạng độc nhất vô nhị, có hứng thú mua bảo hiểm không?” Hàng gì cũng có tiên tử hỏi.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn không ngờ mình đã trở thành tu chân giả, thành Chân Quân lục phẩm rồi mà còn bị người ta tiếp thị đa cấp bảo hiểm. Đã thế còn là một tiên tử cấp bậc Kiếp Tiên cửu phẩm chững chạc đàng hoàng chào hàng với hắn nữa chứ.
“Sau khi mua bảo hiểm mà chết thì người thân của ta được bồi thường bao nhiêu?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ha ha, đừng có đánh đồng nghề bảo hiểm của bọn ta cùng cái đám đa cấp bảo hiểm phàm tục kia chứ. Bảo hiểm của bọn ta là bảo hiểm tính mạng thực sự, sau khi mua bảo hiểm này, ngươi chỉ cần đặt thẻ bảo hiểm trên người, khi ngươi gặp nguy hiểm tính mạng thì thẻ bảo hiểm sẽ triển khai phòng ngự, tranh thủ cho ngươi một chút thời gian. Đồng thời, ta và sư phụ ta sẽ phá vỡ không gian, kéo thẳng ngươi ra khỏi vùng nguy hiểm. Ngươi suy nghĩ một chút đi. Chỉ cần mang theo thẻ bảo hiểm là sẽ có hai vị nắm giữ sức mạnh không gian có thể cứu ngươi bằng lực lượng không gian bất cứ lúc nào. Thế có an toàn, có đáng tin hơn trận pháp hồi sinh lục phẩm bình thường không nào? Mà hạng mục bảo hiểm này vừa mới được bọn ta tung ra thị trường, vẫn còn ưu đãi đấy. Giá mua thẻ bảo hiểm lần đầu rẻ hơn trận pháp hồi sinh lục phẩm nhiều. Mỗi thẻ được sử dụng một lần, mua càng nhiều thì cơ hội bảo mệnh càng cao.” Hàng gì cũng có tiên tử thi triển toàn bộ thiên phú ăn nói, tích cực chào hàng sản phẩm mới nhà mình.
Tống Thư Hàng: “Nghe hấp dẫn ghê.”
“Đúng không? Thế bây giờ ngươi đặt trước mấy thẻ?” Hàng gì cũng có tiên tử tranh thủ đẩy mạnh tiêu thụ ngay.
Tống Thư Hàng lắc đầu: “Đáng tiếc là ta không dùng được.”
Nói xong, hắn rụt người chui vào thế giới hạch tâm, sau đó chui ra, lại chui vào, rồi chui ra.
Sự thật thắng hùng biện, Tống Thư Hàng dùng hành động thực tế chứng minh rằng hắn không cần hạng mục bảo hiểm kia.
Hàng gì cũng có tiên tử: “…”
Khách hàng tự mang năng lực không gian, thế này thì còn làm ăn buôn bán gì nữa?
Lần đầu tiên chào hàng hạng mục bảo hiểm đã gặp khó khăn lớn như vậy, sao trước kia cô lại cảm thấy hạng mục này tiền đồ vô lượng được chứ?
“Tiên tử này, trước kia có phải cô từng nhắc đến mảnh vỡ của Đông Phương Xuân Các không? Đông Phương Xuân Các này là pháp khí gì vậy?” Tống Thư Hàng cảm thấy thời cơ đã tới, bèn thuận nước đẩy thuyền hỏi tới việc mình muốn biết.
“Không phải là pháp khí… nhưng nó còn đắt giá hơn pháp khí nhiều.” Hàng gì cũng có tiên tử đáp.
Tống Thư Hàng hỏi luôn: “Đắt giá hơn? Thế nó là cái gì?”
“Muốn biết sao?” Hàng gì cũng có tiên tử duỗi tay đặt trước mặt Tống Thư Hàng: “Ta không ngại bán tin tức, ta chỉ cần một cái giá thôi.”
Đúng là cái gì cũng có thể bán mà.
“Nể tình chúng ta đã giao dịch nhiều lần, cô không thể tặng tin tức miễn phí cho ta hay sao?” Tống Thư Hàng nói.
Cái chính là hắn không có tiền.
“Nếu như ngươi đang ở trạng thái ông chú lần trước thì ta còn xem xét.” Hàng gì cũng có tiên tử chọc chọc khuôn mặt của Tống Thư Hàng: “Đáng tiếc là ta không thích mấy em trai rau non. Mặt mũi này thì chẳng nể nang gì hết.”
Tiên tử, đau lòng đấy nhé!
“Kiểm kê xong, hàng hóa đều tốt, không có vấn đề gì.” Lệ Chi Tiên Tử lên tiếng cắt đứt tình cảnh xấu hổ của Tống Thư Hàng.
“Vậy thì giao dịch hoàn thành.” Hàng gì cũng có tiên tử gật đầu nói: “Muốn biết tin tức nữa không?”
“Không muốn không muốn, không có điều kiện mà muốn.” Tống Thư Hàng lắc đầu nói.
Thực ra, ngay khi Hàng gì cũng có tiên tử nói đến “không phải là pháp khí mà còn đắt giá hơn pháp khí” thì Tống Thư Hàng đã xác định được Đông Phương Xuân Các chính là mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ.
Còn việc nó có phải là hang ổ của Bắc Phương Đại Đế trong tứ phương đại đế hay không thì chưa thể xác định được.
Vấn đề này không cần phải mua tin tức, chỉ cần hỏi thẳng Quy tiền bối là được rồi.
Quy tiền bối chính là người sống sót của Thiên Đình hàng thật giá thật!
“Không cần thì thôi, lần sau gặp lại.” Hàng gì cũng có tiên tử cười hì hì rồi nói.
“Lần sau gặp lại.” Tống Thư Hàng quay người, lấy nguyên liệu nấu thiên kiếp kho tàu từ bảo vật ra, đi về phía rương lớn, dựa theo trình tự nấu ăn trong menu truyền thừa của Hà Chỉ Ma Đế, bỏ hương liệu và đồ nấu kèm vào trong rương theo tỉ lệ chính xác.
Hàng gì cũng có tiên tử đứng nhìn Tống Thư Hàng từ phía xa, sau đó mở cánh cửa không gian, chuẩn bị đi.
Đúng lúc này, giọng nói của đại lão cái gì cũng có thể bán vang lên bên tai cô: “Này đồ nhi ngoan, ban nãy ta nhận được tin tức từ mạng công đức, ngươi đưa thêm tin tức về thiên kiếp kho tàu và thực đơn thiên kiếp lên đấy à? Tin tức này lấy được ở đâu thế?”
“Sư phụ có hứng thú với nó à?” Hàng gì cũng có tiên tử hỏi ngược lại.
“Ta có một cuộc giao dịch đã treo gần một vạn năm mà không hoàn thành được. Đối phương muốn nếm thử thịnh yến thiên kiếp, giao dịch còn không có thời hạn, nhưng ta tìm khắp chư thiên vạn giới mà không thấy tin tức gì về món ăn thiên kiếp cả. Thế là vụ mua bán này đã treo trong mục “giao dịch chưa hoàn thành” nhiều năm lắm rồi.” Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
Hàng gì cũng có tiên tử: “Là Bá Tống Huyền Thánh, hắn có phương pháp luyện chế món thiên kiếp kho tàu trong thực đơn thiên kiếp.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán: “…”
Má nó, sao lại là thằng ôn này chứ?
“Ngươi đợi một lát, ta qua đó ngay đây.” Đại lão cái gì cũng có thể bán nghiến răng nói.
Khách hàng là thượng đế, giao dịch là quan trọng nhất.
Tuy Bá Tống Huyền Thánh là khách hàng bị tống vào sổ đen, nhưng đồng thời hắn cũng là một khách hàng rất tiềm năng. Thằng nhóc đó chết như đi chợ, là một đối tượng tiêu thụ pháp khí hồi sinh không tồi.
Cứ nghĩ đến việc những pháp khí bảo mệnh hồi sinh, trùng sinh bán cho hắn được sử dụng cực nhanh là tâm trạng của đại lão cái gì cũng có thể bán vui vẻ hẳn lên.
Hơn nữa, vị khách hàng muốn ăn món ăn thiên kiếp kia lại là một sự tồn tại đặc thù. Hắn không chỉ có lực lượng mạnh mẽ mà còn lắm tiền, tiêu pha cực kì hào phóng!
Đó là một khách hàng VIP tiềm ẩn, đáng để phát triển.
Nghĩ tới đó, đại lão cái gì cũng có thể bán nghiến răng kéo Tống Thư Hàng ra khỏi sổ đen, ném vào danh sách “tạm thời nghiên cứu xem xét thêm”.
Cho hắn một cơ hội nữa đi, nếu lần này mà Bá Tống Huyền Thánh còn bị nhét vào sổ đen thì không thả ra nữa.
Cơ hội cuối cùng!

Ở một nơi khác.
Tống Thư Hàng cẩn thận hoàn thành ba mươi sáu bước sơ chế thiên kiếp.
Có trù tâm Ma môn và truyền thừa của Hà Chỉ Ma Đế, hắn có thể giải quyết những trình tự này một mình.
Lúc này, mấy vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đang tò mò vây quanh cái rương, nhìn thiên kiếp nhị phẩm lên tam phẩm biến hóa bên trong.
Lôi kiếp hóa lỏng rồi lại ngưng kết thành dạng sợi.
Trong rương, kích thước của lôi kiếp đã rút nhỏ hơn chục lần, và vẫn còn tiếp tục thu nhỏ lại.
Nhưng trên những lôi kiếp ngưng kết thành sợi này đã tỏa ra mùi hương man mác và hiện lên những đạo lôi văn trông như thớ thịt bò, cực kì đẹp.
Cuồng Đao Tam Lãng hít hà: “Bây giờ nhìn thì hình như thứ này có thể ăn được thật.”
Tống Thư Hàng: “Đợi bao giờ hình thể của chúng không biến hóa nữa thì phải nhờ Dược Sư tiền bối ra tay, đưa chúng vào lò luyện đan để luyện chế một lần.”
“Chỉ sợ trong thời gian ngắn thì Dược Sư không đến được.” Thất Tu Thánh Quân nói: “Để ta luyện đan cho.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “Tiếc là Vân Tước Tử không ở đây, nếu không thì chắc là cô ấy thích ăn thiên kiếp lắm.”
“Mà Vân Tước Tử tiền bối đâu rồi? Sao mấy lần tụ hội gần đây không thấy cô ấy nhỉ?” Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi.
Trước lần tụ hội này Vân Tước Tử tiền bối đã nói ở trong nhóm, cô còn tưởng rằng Vân Tước Tử sẽ đến kia. Ai dè lúc đó là Tam Lãng bị cấm nói nên đã online bằng tài khoản của Vân Tước Tử.
“Vân Tước Tử tiền bối đang chuẩn bị vào thế giới Cửu U.” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Tống Thư Hàng: “Cái gì?”
Vì sao Vân Tước Tử tiền bối lại muốn vào thế giới Cửu U? Khó khăn lắm cô ấy mới chạy trốn được khỏi tay quả cầu béo mà.
“Cô ấy muốn lấy đồ vật mà mình bị cướp đi.” Cuồng Đao Tam Lãng đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Vân Tước Tử tiền bối muốn đi choảng nhau với quả cầu béo để cướp khúc xương bất hủ về sao? Cô có nắm chắc không?
“Để ta nghĩ cách liên hệ với vị kia.” Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two thích nhất là cà khịa quả cầu béo.
Mà Bạch tiền bối two cũng là chúa tể Cửu U, Vân Tước Tử tiền bối vào Cửu U, có Bạch tiền bối two coi sóc cũng an toàn hơn nhiều.
Không biết Bạch tiền bối two đã hết giận hay chưa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận