Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 145: Lại Là Chuyển Phát Nhanh Hỏa Tốc

Chương 145: Lại Là Chuyển Phát Nhanh Hỏa Tốc
Bởi vì tài khoản của Tống Thư Hàng đã bị Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói, không thể nói cho thỏa được nữa, nên Đậu Đậu Kinh ba buồn chán nhảy xuống khỏi bàn máy tính.
Sau đó nó lại bò lên giường của Tống Thư Hàng, lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui ở trên đó. Từ khi gặp mặt đến nay, nó chưa ở yên một phút nào.
Tống Thư Hàng nhìn nó cả buổi trời, đại yêu khuyển Đậu Đậu này thật sự là giống chó Kinh ba chứ không phải Husky à? Trình độ tăng động của nó đúng là không phải dạng vừa đâu!
Kinh ba Đậu Đậu lăn lộn cả buổi trời, đột nhiên đứng phắt dậy, nghiêm túc nói với Tống Thư Hàng: “Khụ khụ, Thư Hàng tiểu hữu, từ hôm nay trở đi ta sẽ bảo kê ngươi!”
Tống Thư Hàng cười gượng, nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí làm gì, ngươi có thể gọi ta là Đậu Đậu. Đừng gọi ta là Tiểu Đậu Đậu nhé. Đấy là tên chuyên dụng của tên Hoàng Sơn ngốc. Ừ… Nếu như ngươi cho rằng bản thân mình cũng là đồ ngốc thì cứ gọi ta là Tiểu Đậu Đậu cũng được.” Chó Kinh ba Đậu Đậu nói xong lại lăn lộn trên giường tiếp.
Lăn từ đầu giường xuống tới cuối giường, lăn nằm, lăn đứng, lăn ngang, lăn dọc... kỹ năng lăn giường của nó đã max cấp, lăn đủ kiểu, đủ loại, từ đầu chí cuối chưa hề lặp lại!
“Được rồi, Đậu Đậu.”Tống Thư Hàng nói.
Hắn ngồi trước máy tính, tiện tay mở nhật ký chat của Nhóm Cửu Châu Số 1 ra, muốn xem nhật ký chat của hôm nay.
Ngày hôm qua hắn ngừng một khoảng thời gian, nên không để ý xem mấy tiền bối trong nhóm bàn về chuyện gì.
Sau đó... Tống Thư Hàng kéo lên mấy chục trang, toàn là các tiền bối đang nói mấy chuyện kiểu như ‘khung cảnh ở biển Đông thế nào’, ’Tam Lãng ngươi ăn chưa? Ăn cái gì đấy? ’ lại có cả ‘khu du dịch chỗ này chơi vui nhất’...
“Lạ thật, sao hôm qua các tiền bối nói nhiều thế nhỉ?” Tống Thư Hàng cảm thấy khó hiểu.
Trước kia các tiền bối trong nhóm đều bàn về mấy vấn đề tu hành, hay mấy chuyện có liên quan đến thăm dò di tích cổ, nhưng nhật ký chat hôm qua toàn mấy chủ đề hỡi ôi, thứ gì cũng có, hơn nữa nói loạn xà ngầu chả hiểu ra làm sao.
Lại kéo lên thêm mấy trang nữa, tất cả nội dung chỉ toàn mấy thứ linh tinh, Tống Thư Hàng rốt cuộc không kéo lên nữa.
[Kế hoạch spam của Bắc Hà Tán Nhân đại thành công, Tống Thư Hàng không kiên trì kéo nhật ký chat lên đến đoạn mọi người bàn về Bạch Chân Quân.]
Tống Thư Hàng lại tiện tay mở không gian trong nhóm ra, sẵn thu hoạch trong game nông trại, lại xem danh sách, có khá nhiều tiền bối mỗi ngày canh giờ vào nhà hắn trộm đồ.
Các tiền bối này đều rảnh lắm à?
Kinh ba Đậu Đậu nhàm chán chẳng có gì làm, đứng lên hỏi: “Thư Hàng, gâu gâu, trên máy tính của ngươi có game gì không?”
“À, có một game, nhưng là game cũ lâu lắm rồi.” Tống Thư Hàng trả lời.
Chính là cái game mà ba đứa bạn cùng phòng thích xài phần mềm do Lý Dương Đức viết ra để hack, cái game này đã gần mười năm rồi.
“Để ta chơi đi, gâu gâu!” Đậu Đậu Kinh ba nhảy dựng lên, kêu to.
“Được rồi.”Tống Thư Hàng tắt phần mềm chat trên máy tính đi, mở game lên.
Đậu Đậu Kinh ba nhảy lên bàn máy tính, biến thân thể của mình to hơn một chút, sau đó móng trái của nó đặt lên bàn phím, móng phải cầm chuột: “Gâu gâu, quẩy thôi, quẩy thôi!”
Tống Thư Hàng không đành lòng nhìn cảnh này, trong truyền thuyết, nếu như có một đứa đồng đội là học sinh tiểu học là đủ thảm lắm rồi, nhưng không ngờ lại còn có thứ thảm hơn. Cứ thử tưởng tượng xem đồng đội của mình là một chú chó thì sẽ có cảm giác thế nào?
Chắc là cảm giác như kiểu ‘đúng là khốn thật’ ấy nhỉ?
Nhìn Kinh ba yêu khuyển đang hớn hở nhảy tung tăng, Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ đến một vấn đề, hỏi: “Đậu Đậu, sau khi ngươi thu nhỏ lại thì người thường có thể nhìn thấy ngươi không?”
Hắn sợ nhất là lỡ như bọn bạn cùng phòng đột nhiên quay về, sau đó nhìn thấy một chú chó con đang ngồi trên máy tính chơi game, đến lúc đó không biết giải thích, giới thiệu với bọn nó rằng con chó này đã được huấn luyện đặc biệt thì bọn nó có tin hay không?
“Yên tâm đi, chỉ cần yêu thú bọn ta không muốn bị người thường nhìn thấy thì sẽ không ai thấy được bọn ta đâu.” Đậu Đậu không thèm quay đầu lại, móng vuốt gõ lóc cóc trên bàn phím, vuốt phải đang cầm chuột cũng ấn liên hồi, chơi cũng có bài lắm.
Tống Thư Hàng yên tâm gật đầu một cái...
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Bảy ngày sau, ngày 18 tháng 6.
Dược Sư mà Kinh ba Đậu Đậu nhớ mãi không quên vẫn chưa quay về!
Dược Sư điều trị chứng mất trí nhớ cho bốn đạo hữu kia không được suôn sẻ lắm, mãi đến bây giờ vẫn không tìm ra căn nguyên khiến bọn họ mất trí nhớ.
Não bộ của mấy vị đạo hữu cũng không hề bị thương, trí năng ghi nhớ của đại não không hề bị tổn hại gì, cũng không tìm được thủ đoạn phong ấn trí nhớ nào cả. Nhưng bọn họ lại không thể nào nhớ thêm được chút ký ức nào lúc ở trên hòn đảo thần bí kia cả.
Theo như Dược Sư và các vị tiền bối trong nhóm đoán thì có thể trí nhớ của các vị đạo hữu này đã bị tu sĩ cường đại nào đó phong ấn lại.
Nếu thật sự là như thế thì cần phải chú ý một chút, hai vị đạo hữu này đều là linh hoàng ngũ phẩm, cao thủ kim đan kỳ. Cường giả có thể phong ấn được trí nhớ của bọn họ phải mạnh đến mức nào mới được?
Bây giờ, Dược Sư đã mời mấy vị cao thủ, am hiểu về lĩnh vực ký ức, tinh thần lực, phong ấn trong giới tu sĩ cùng nhau nghiên cứu chứng mất trí nhớ này.
Dược Sư thảo luận trong nhóm, lần này muốn chữa chứng mất trí nhớ cho bốn vị đạo hữu kia, ít nhất cũng phải tốn hơn nửa năm đổ lên.
Giang Tử Yên nhíu mày hỏi dò: “Dược Sư, ký ức đã mất của bọn họ thật sự khó khôi phục như thế sao?”
“Ừ, đúng là rất khó chữa. Hơn nữa, nói thật là ta cũng không chắc là có thể khiến họ khôi phục ký ức được.”Dược Sư thở dài.
Giang Tử Yên hỏi: “Vậy chúng ta phải ở lại đây đến khi nào chữa khỏi chứng mất trí nhớ của họ à?”
“Cũng không cần phải thế, chắc chừng mười ngày nữa, ít nhất chúng ta có thể xác định được nguyên nhân gây mất trí nhớ. Sau đó nghiên cứu xem phải khôi phục kiểu gì, tiếp theo thì lại bàn bạc kỹ hơn, không cần phải ở lại đây mãi.”Dược Sư nhíu mày, kiểm tra lại mấy số liệu ghi trên sổ.
“Đợi đến khi xác định được nguyên nhân bệnh xong thì chúng ta sẽ quay về đại học Giang Nam?” Giang Tử Yên hỏi dò, cô vẫn thích được ở riêng với Dược Sư ở trong tòa nhà kia. Thư Hàng tiểu hữu cũng rất hiểu chuyện, không thường xuyên đến quấy rầy thế giới hai người của cô và Dược Sư.
“Không thể về đó được.” Dược Sư thả quyển sổ ghi chép trong tay xuống: “Không tới hai mươi ngày nữa thì Bạch Chân Quân sẽ xuất quan. Đến lúc đó Tống Thư Hàng sẽ đi đón Bạch Chân Quân! Nếu như mười ngày nữa mà ta quay về đó thì chẳng phải tự chui đầu vào rọ à?”
Cho nên ấy, kiểu gì cũng phải kéo dài cho đến khi Tống Thư Hàng hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi Bạch Chân Quân xong rồi hãy cân nhắc xem có nên quay lại đại học Giang Nam không.
Giang Tử Yên: “...”
Bên trong tòa nhà mà Dược Sư đã mua.
Nhân lúc nghỉ trưa, Tống Thư Hàng bớt thời gian để tiến hành tu luyện.
Hắn đã mở được tâm khiếu, hoàn thành trăm ngày cơ bản, bây giờ phải cố gắng mở nhất phẩm đệ nhị khiếu là nhãn khiếu.
Nếu như mở được nhãn khiếu thì thị lực của hắn sẽ được nâng cao một bước. Hơn nữa, nếu như may mắn thì lúc mở được nhãn khiếu còn có cơ hội nhận được năng lực nhỏ như thiên nhãn thông nữa.
Sau khi hoàn tất việc tu luyện hai mươi lần Kim cương căn bản quyền pháp và chân ngã minh tưởng kinh xong thì Tống Thư Hàng dùng một viên khí huyết đan.
Sau khi mở ra tâm khiếu, thời gian tu luyện một lần Kim cương căn bản quyền pháp giảm bớt rất nhiều. Bây giờ một tiếng đồng hồ hắn có thể tu luyện hai mươi lượt quyền pháp căn bản, đúng lúc có thể tiêu hao sạch sẽ năng lượng.
Thân thể trở nên cường tráng thì nhu cầu đối với khí huyết đan cũng lớn hơn.
Bây giờ sau khi thể năng tiêu hao sạch sẽ thì một viên khí huyết đan chỉ có thể khôi phục trạng thái thân thể được có một lần thôi.
Hắn giữ thời gian tu luyện mỗi ngày chừng bốn, năm giờ. Trong vòng năm ngày ngắn ngủi mà hắn đã dùng hết hai mươi viên khí huyết đan.
Hắn vói tay lấy chiếc bình nhỏ đựng khí huyết đan ra, khí huyết đan hắn lấy được từ chỗ đàn chủ chỉ còn lại có mỗi một viên.
Nếu như không có khí huyết đan... Tính luôn cả thời gian chờ khôi phục thể năng mỗi ngày thì hắn chỉ có thể tu luyện được chừng ba mươi lần. Nếu chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân thì chắc ít nhất cũng phải hơn một năm mới có thể mở được nhãn khiếu.
“Khí huyết đan ơi là khí huyết đan.” Tống Thư Hàng thở dài, sau khi hưởng thụ hiệu quả tu luyện do khí huyết đan mang đến, một khi không có khí huyết đan thì sẽ cảm thấy ngày tháng đặc biệt vất vả.
Cũng may, chừng mười lăm ngày nữa Bạch Chân Quân sẽ xuất quan rồi!
Tuy rằng không biết vì sao các tiền bối lại tránh né Bạch Chân Quân như thế nhưng Tống Thư Hàng bây giờ thật sự rất mong được gặp Bạch Chân Quân thật sớm.
Trong mắt hắn, Bạch Chân Quân đại diện cho khí huyết đan và công pháp tiếp theo!
Ngoài ra, mình đã mở được tâm khiếu, có thể khế ước với linh quỷ rồi, đúng lúc có thể nhờ Bạch Chân Quân chỉ đạo cho mình một phen. Nếu như có tiền bối chỉ đạo thì xác xuất thành công khi khế ước linh quỷ có thể tăng lên rất nhiều.
Dù sao thì hắn chỉ có hai cơ hội mà thôi.
Sau khi dược hiệu của khí huyết đan được phát huy xong thì Tống Thư Hàng lại bắt đầu tu luyện một lần nữa, không nỡ để lãng phí chút dược lực nào.
Hôm nay Đậu Đậu Kinh ba không biết lại chạy đi đâu rồi, Tống Thư Hàng không quản nổi nó.
Có đôi lúc cả ngày chẳng thấy nó đâu, thi thoảng lại chạy đến chỗ Tống Thư Hàng chơi. Sau đó mượn tài khoản của Tống Thư Hàng lên Nhóm Cửu Châu Số 1 chọc ghẹo Hoàng Sơn Chân Quân, sau đó lại bị cấm nói.
Mỗi lần như thế nó lại chạy ra ngoài chơi.
Cuộc sống hằng ngày của nó cứ trôi qua như thế.
Sau khi Tô Thị A Thập Lục bị A Thất đưa về bản tộc thì mãi đến giờ cũng chưa hề online. Có lẽ đang tiến hành phương pháp trị liệu bí mật gì đó chăng?
Tống Thư Hàng hơi lo cho A Thập Lục, cô từng nói với Tống Thư Hàng là cô chỉ có thể sống được hơn hai mươi ngày mà thôi. Mà giờ đã hơn năm ngày rồi, không biết bây giờ cô có sao không nữa?
Bản tộc Tô thị thật sự có cách chữa được cho cô ấy sao?
Tống Thư Hàng thầm thở dài một hơi.
Trong đầu lại nhớ đến tình cảnh khi A Thập Lục nói với A Thất lúc đó. Khi ấy cô chỉ nhoẻn môi cười nói: “Ta chỉ ra ngoài thư giãn mà thôi.”
Nụ cười khi ấy thực sự vô cùng ngọt ngào, tựa như trăm hoa đua nở. Nhưng lại cảm giác như bên trong nụ cười ấy ẩn chứa sự đè nén không nói nên lời. Dường như cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng rằng mình có sống được hay không.
Rốt cuộc phi kiếm vô hình của Thông Huyền đại sư cũng được gửi về đến nơi, chuyến này Tư Mã Giang không bị ai cướp đi nữa, đúng là đáng mừng nhỉ?
Sau khi nhận được phi kiếm thì ‘Tam Nhật tiểu hòa thượng’ lập tức báo cho Tống Thư Hàng biết qua phần mềm chat, thay Thông Huyền Đại Sư nói tiếng cảm ơn với Tống Thư Hàng.
Tiểu Giang đúng là vất vả.
Tống Thư Hàng vừa mới nghĩ đến Tiểu Giang xong thì điện thoại của hắn lập tức vang lên.
Hắn mở ra xem thì phát hiện là của Tiểu Giang bên công ty chuyển phát nhanh Phong Thu.
“Alo? Tiểu Giang, có chuyện gì không?” Tống Thư Hàng ấn nghe.
“Bạn học Thư Hàng đấy à? Bây giờ cậu đang ở đâu? Lại có một món chuyển phát nhanh hỏa tốc gửi cho cậu đây.”
Tiếng cười sởi lởi của Tư Mã Giang vang lên từ đầu dây bên kia: “Món hàng lần này to lắm, dựng đứng lên phải cao bằng một người đấy.”
Giống hệt với hai món hàng trước, địa vị của người gửi lần này cũng lớn đến mức dọa người!
“Lại có hàng chuyển phát nhanh à?” Tống Thư Hàng có chút nghi hoặc.
Hình như gần đây không có ai bảo là gửi đồ gì cho mình cả mà? Mình cũng có mua gì trên mạng đâu.
Lại còn là món hàng cao bằng người thật luôn?
“Bây giờ tôi về đại học Giang Nam ngay đây. Tiểu Giang, anh đợi tôi ở cửa kí túc nhé.”
Chương 146. Đi Dạo Phố Với Ta Đi
Đi nửa đường, Tống Thư Hàng lấy di động mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên xem, làm gì có vị tiền bối nào nói muốn gửi gì cho mình đâu ta?
Không phải là Vũ Nhu Tử lại gửi gì đến đấy chứ?
Hắn còn nhớ ba hôm trước, khi gặp trong nhóm, Vũ Nhu Tử đột nhiên hỏi hắn có cần Linh Mạch Bích Trà hay không. Bởi vì Linh Điệp Đảo vừa thu hoạch một mẻ linh mạch bích trà tươi, cô còn tự tay hái một ít, cho nên sau đó cô nàng vui vẻ online bảo rằng bao giờ chế biến xong sẽ tặng cho Tống Thư Hàng một ít.
Lúc đó Tống Thư Hàng hớn hở đáp ứng, nếu chỉ là quà nhỏ như “một ít lá trà” thì nhận vô tư.
Thế nhưng bây giờ nghe thấy nói đến “cái thùng cao bằng một người” thì Tống Thư Hàng lại hơi hơi lo lắng. Vũ Nhu Tử rất hào phóng, điểm này ngay cả các tiền bối trong nhóm còn phải thừa nhận. Nếu “một ít lá trà” của cô nàng mà là cả cái thùng to bằng người thật thì Tống Thư Hàng nợ cô nàng nhiều quá rồi.
Nói tới cô nàng Vũ Nhu Tử, dạo gần đây cô đang chết đi sống lại với trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn
Cô có thiên phú tu luyện cực cao, tuổi còn trẻ đã lên đến cảnh giới tam phẩm hậu thiên, thế nhưng toàn bộ thiên phú của cô nàng hình như đều dồn vào tu luyện hết cả rồi, các lĩnh vực khác như luyện đan, trận pháp, chế phù… đều không ổn lắm.
Vũ Nhu Tử đã nghiên cứu trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn suốt nửa tháng trời, thử đến bốn lần mà vẫn thất bại, đến nay chưa từng thành công.
Dạo này mỗi lần gặp cô trên nhóm thì đều thấy cô khó chịu vì chuyện này.
Cũng bởi vì Vũ Nhu Tử thất bại liền bốn lần nên Tống Thư Hàng mới không dám một mình lập khế ước với linh quỷ trong tay.
Hắn chỉ có hai lần cơ hội thôi đó, nếu thất bại là phải tự đi thu thập tài liệu của trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn, một đống tài liệu như thế biết phải thu thập tới chừng nào mới đủ?

..
Trong lúc miên man suy nghĩ, Tống Thư Hàng đã chạy về tới kí túc xá nam sinh.
Tư Mã Giang đã chờ ở đây từ lâu, trên thực tế khi hắn gọi cho Tống Thư Hàng thì đã chờ ở cửa kí túc của hắn rồi. Bên cạnh hắn, bốn tay đàn ông cao lớn mặt Âu phục đứng xếp hàng canh một cái thùng tầm trên dưới 1m8.
“Tiểu Giang, đợi lâu rồi, mọi người vất vả quá.” Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.
“Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới thôi.”Tư Mã Giang cười sang sảng nói: “Đây, kí vào đây này.”
Tống Thư Hàng gật đầu rồi kí tên, sau đó mở cửa phòng kí túc xá.
“Có cần chúng tôi mang vào cho cậu không?” Tư Mã Giang hỏi, cái thùng này to như vậy, một mình kéo vào trong cũng rất khó khăn.
Nhưng mới nói được một nửa, hắn đã thấy Tống Thư Hàng cúi người, dùng hai tay ôm cái thùng nọ, sau đó thoải mái vác ngang lên nhẹ nhàng chẳng khác gì ôm một cái bàn học.
Tư Mã Giang há hốc miệng thở dốc tạm biệt Tống Thư Hàng rồi mang theo người của mình chạy vào thang máy.
“Cái thùng kia nhẹ thế thôi hả?” Tư Mã Giang thì thào tự hỏi.
“Tuy không nặng lắm… nhưng mà nó dài. Nếu ôm thẳng thì một mình bọn tôi cũng làm được, nhưng ôm một mặt rồi nâng lên như vậy thì không làm được đâu.” Một người mặc đồ đen đằng sau hắn nghĩ ngợi rồi đáp.
Hơn nữa chàng sinh viên kia nhìn tay chân lỏng ngỏng, dáng người cũng không cường tráng, ai ngờ sức lại chẳng nhỏ chút nào!
...
Bất cẩn cái quên giấu sức lực của mình rồi.
Tống Thư Hàng thở dài não ruột rồi đem thùng vào phòng.
Sau khi xé mở lớp bọc bên ngoài thì thấy bên trong là một thùng gỗ, trông giông giống cái quan tài.
Quan tài? Ai gửi quan tài cho hắn?
Gần đây hắn lại đắc tội ai à?
Trong phút chốc, Tống Thư Hàng căng thẳng hẳn.
Hắn lập tức nghĩ tới Công Tử Hải trưởng lão của Nguyệt Đao Tông!
Lúc ấy trước khi đi, đối phương có nói: “Huyết thần toản tạm thời gửi ở chỗ ngươi, lúc khác ta sẽ đích thân tới đổi nó về.”
Chẳng lẽ là người này gửi quan tài đến?
Tên đó muốn tới sớm như vậy luôn hả?
“Đậu Đậu, ngươi có đây không?”Tống Thư Hàng gọi.
“Gâu, gì thế?” tiếng của Kinh Ba Đậu Đậu vọng ra từ máy tính trong phòng ngủ, nó đang mở game của Tống Thư Hàng ra chơi miệt mài. Gần đây nó thích cày game này, đã hại đồng đội không biết bao nhiêu mà kể.
“Lại đây một chút, ta muốn mở cái thùng, cơ mà cứ thấy sai sai thế nào ấy. Không chừng có bẫy! Mấy ngày trước ta đắc tội một người, có khi bây giờ người ta gửi cạm bẫy chuyển phát nhanh đến báo thù ta cũng nên.”Tống Thư Hàng cẩn thận nói.
Đậu Đậu quay ra hít một cái, sau đó miễn cưỡng nói:
“Mở đi, có ta ở đây, ít nhất không để ngươi teo đâu.”
Có những lời này, Tống Thư Hàng mới hơi yên tâm.
Hắn cẩn thận cầm nắp thùng gỗ, nhẹ tay mở ra.
Không bị đóng đinh, chỉ cần nhấc nhẹ lên là mở.
Không có cái gì kiểu phi tiêu phóng ra, Tống Thư Hàng âm thầm thở phào một cái, sau đó ngó vào nhìn…
Trong thùng là một cô nàng xinh xắn đang ngủ say sưa. Dáng người cô nhỏ xinh, tóc ngắn sóng vai, khuôn mặt dễ thương như búp bê nhỏ.
“A Thập Lục?”
Tống Thư Hàng gọi lên thành tiếng.
Cả gói hàng dài 1m8, trừ đi thùng gỗ, giấy gói và một lớp lót bọt biển thật dày, vừa hay có thể đựng vừa một A Thập Lục cao tầm mét rưỡi, để cho cô nàng thoải mái nằm trong đó.
Nghe Tống Thư Hàng gọi, A Thập Lục mơ màng mở mắt ra.
Đậu Đậu bên máy tính khinh thường hừ một tiếng, nó đã sớm ngửi ra mùi của Tô Thị A Thập Lục rồi.
A Thập Lục chớp mắt đứng lên khỏi thùng:
“Ồ, Thư Hàng, chào ngươi.”
Sau khi đứng dậy, Tống Thư Hàng nhìn thấy trong thùng trừ cô ra còn có một bình nhỏ và một chiếc hộp tinh xảo.
“Chẳng phải cô theo A Thất tiền bối về tộc trị thương rồi à? Sao lại trốn ra đây nữa vậy?” Tống Thư Hàng lo lắng hỏi.
Theo lời cô nói, nếu vết thương cứ để thế không trị liệu thì cô chỉ còn sống được có mười lăm ngày nữa thôi! Vì sao không ngoan ngoãn ở lại Tô Thị chữa trị mà chạy tới đây?
Vạn nhất đang đi đường mà thương thế phát tác thì phải làm thế nào?
“Ha ha, ta giỏi không? Ta nghĩ ra cách gửi mình qua chuyển phát nhanh, thế là thoải mái trốn khỏi tộc đấy! Cơ mà ngươi yên tâm, lần này ta mang theo cả bùa hộ mệnh, không sợ người ta tập kích, còn mang theo cả đan dược áp chế thương thế nữa đây này.” A Thập Lục vừa nói vừa nhìn bộ dạng nôn nóng lo âu của Tống Thư Hàng, thấy ngạc nhiên lắm lắm.
Sau đó cô nàng vươn bàn tay nhỏ ra vỗ vai hắn, an ủi nói:
“Yên tâm đi, có bùa hộ mệnh này thì A Thất sẽ tìm thấy vị trí của ta nhanh thôi, muộn nhất là chiều nay đã tới đón ta rồi, ta chỉ đi được có nửa ngày.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười, không khỏi đưa mắt nhìn Kinh Ba yêu khuyển đang chơi game rồi lại nhìn Tô Thị A Thập Lục.
Hoàng Sơn Chân Quân, A Thất tiền bối, hai người thật vất vả !
“Lần này trốn ra có chuyện gì?” Tống Thư Hàng thở dài, chỉ có thể chờ A Thất tiền bối tới đón cô nàng thôi.
“Ừa, có chuyện.”A Thập Lục gật đầu, đưa bình nhỏ cho Tống Thư Hàng: “Một trăm viên tích cốc đan, ta nói được thì làm được, tặng ngươi đây.”
“Chỉ vì chuyện này? Cho dù cô muốn thực hiện lời hứa tặng ta một trăm viên tích cốc đan thì cũng không cần cố ý trốn ra đưa cho ta chứ.” Tống Thư Hàng dở cười dở mếu.
A Thập Lục không đáp lại, chỉ rũ mắt xuống, chẳng nói chẳng rằng.
Sau đó cô lại đưa chiếc hộp còn lại cho Tống Thư Hàng:
“Còn đây là linh mạch bích trà, cho ngươi làm quà đấy! Bây giờ nói gì thì nói ngươi cũng là tu sĩ, về sau có tu sĩ đạo hữu tới chơi thì ít nhiều gì cũng phải có linh mạch bích trà chiêu đãi khách khứa chứ. Trà này cho người thường dùng một ít cũng khỏe người, cho người nhà ngươi uống cũng được, nhưng phải ít ít thôi.”
Tống Thư Hàng nhìn chiếc hộp trong tay A Thập Lục. Cô đột nhiên đến tặng linh mạch bích trà không phải vì Vũ Nhu Tử nhắc tới nó trong nhóm đó chứ?
A Thập Lục ngước đôi mắt đen tuyền nhìn Tống Thư Hàng, vẫn duy trì tư thế vươn tay.
“Cảm ơn, thế thì ta không khách khí nữa.” Tống Thư Hàng không tiện cự tuyệt ý tốt của A Thập Lục, đành nhận lấy hộp trà trong tay cô.
“Còn nữa… từ giờ đến lúc A Thất tới còn chút thời gian, ngươi đi dạo với ta được không?” A Thập Lục cười tươi roi rói.
“Được rồi, cô muốn đi đâu nào?”Tống Thư Hàng đáp, chiều thứ ba hắn không có tiết.
Hơn nữa việc học lái xe cũng đã hoàn thành, hắn và Thổ Ba đều thi qua lí thuyết, giờ chỉ chờ thầy dạy thông báo, ra đường đi vài vòng rồi thi thực hành nữa thôi.
Cho nên vừa hay hôm nay hắn rảnh.
“Nhiều chỗ lắm, ta muốn đi dạo shop thời trang, sau đó đi dạo khu ẩm thực La Tín, rồi đi xem phim, rồi vào khu vui chơi, đi được chỗ nào hay chỗ đó. Cái gì ăn ngon, xem thích, chơi hay ta đều muốn đi thử hết.” A Thập Lục cười cong khóe mắt.
Dừng một lát, cô lại nói:
“Có một vấn đề lớn ở đây là ta không có mang tiền. Không có một xu nào. Cho nên tiền taxi lần trước nợ ngươi ta không trả đâu!”
“Được được, nợ năm mươi là nợ, nợ năm ngàn cũng là nợ. Ta trả là được chứ gì?” Tống Thư Hàng cười nói.
“Được!” A Thập Lục lười biếng vươn vai.” Vậy chúng ta đi thôi!
"Đậu Đậu, đi cùng nhau không?" Tống Thư Hàng gọi Kinh Ba đang cắm đầu vào máy tính.
Bởi vì đi dạo khu phố La Tín thì vừa hay có thể mua cho Đậu Đậu cái gì đó để ăn.
Kinh Ba Đậu Đậu quay đầu ra, dùng ánh mắt nhìn thằng ngố để nhìn Tống Thư Hàng, hồi lâu sau nó mới nói:
“Trẫm đang high, không hơi đâu đi ra ngoài với ngươi. Lúc nào về nhớ mang thức ăn cho chó vị thịt bò về cho ta đấy, ta đã muốn nếm thử vị thức ăn cho chó từ lâu rồi. Hoàng Sơn ngu ngốc xưa nay không mua cho ta, đúng là đại ngốc, làm gì có con chó nào không ăn thức ăn cho chó cơ chứ?”
“...Được.” Tống Thư Hàng gian nan đáp.

Tâm tình A Thập Lục cực tốt. Cô nắm tay Tống Thư Hàng, chạy tới shop thời trang nữ đầu tiên.
“Cái này thế nào?”Cô thay chiếc váy hoa nhỏ, dạo qua một vòng trước mắt Tống Thư Hàng.
Váy hoa nhỏ rất hợp với A Thập Lục, cô nàng chọn lựa quần áo thật là tinh.
“Xinh lắm.”Tống Thư Hàng giơ ngón cái.
“Ha ha, vậy mua nó. Chúng ta đi tiếp!” A Thập Lục cười rõ tươi, sau đó xoay người đi vào trong biển quần áo giữa shop đồ nữ.
Phục vụ trong shop không nhịn được phải cất lời khen:
“Anh à, em gái anh xinh thật đấy, đã thế chọn quần áo lại còn chuẩn nữa, chiếc váy ban nãy hợp với cô ấy lắm đó.”
“Ha ha, cảm ơn, cảm ơn.” Tống Thư Hàng cười tươi trả tiền.
A Thập Lục giữa biển đồ lại hơi cứng người, đoạn ngẩng đầu lên ngắm nhìn chính mình trong gương…
Chương 147. “Có Cả” Là Có Ý Gì?
A Thập Lục chơi rất vui vẻ. Cô nàng chơi hết những thứ nghĩ ra được và chơi được, bấy giờ mới thấy thỏa lòng.
Màn đêm buông xuống, Tống Thư Hàng đi cùng cô tới tầng cao nhất trong cao ốc Quốc Tín.
A Thập Lục dựa trên lan can bảo vệ nhìn xuống bóng đêm mênh mang phủ trùm khu vực đại học Giang Nam, bên cạnh còn có một bọc to, là chiến lợi phẩm mà hôm nay thu được.
“Mệt không?”A Thập Lục quay đầu sang, hỏi.
“Còn ổn.”Tống Thư Hàng đáp lời.
Dù sao hắn cũng là một tu sĩ đã mở tâm khiếu, thể lực dư thừa, không giống mấy thằng nam chính trong phim truyền hình, mới đi cùng bạn gái dạo phố có nửa ngày đã sống dở chết dở.
“Ha ha, đáng tiếc thật đấy.”A Thập Lục lười biếng duỗi eo: “Hôm nay đến đây thôi. A Thất sắp tới đón ta rồi.”
Tống Thư Hàng hỏi:
“Đón luôn ở đây hả?”
“Ngự kiếm phi hành mà, dù sao người khác cũng có thấy đâu.”A Thập Lục ngẩng đầu, cười nói: “Tiền nợ ngươi, lần sau gặp ta sẽ trả nhé.”
“Ừ.”Tống Thư Hàng gật đầu.
“Quyết định thế đi. Lần sau gặp sẽ trả tiền ngươi.”A Thập Lục lại duỗi eo: “Ta phải đi đây, A Thất đến rồi.”
Cô đang nói chuyện, một đạo độn quang đã lóe lên.
A Thất xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng như vừa dùng phép dịch chuyển tức thời.
A Thập Lục cười hì hì, vẫy tay nói:
“Yo ~A Thất, đến muộn thế?”
A Thất không chút khách khí búng trán A Thập Lục một cái, cô nàng đau đến mức ôm trán ngồi thụp xuống.
A Thất ngượng ngùng bảo:
“Thư Hàng tiểu hữu, lại mang phiền phức đến cho ngươi rồi.”
“Không đâu, dù sao chiều nay ta cũng rảnh mà.”Tống Thư Hàng trả lời.
A Thất cười sang sảng, sau đó túm A Thập Lục, pháp đao bay lên hóa thành độn quang:
“Ta đưa A Thập Lục về trước, lần sau gặp lại.”
Tống Thư Hàng vẫy tay:
“Tạm biệt tiền bối.”
“Chờ đã, đồ của ta!”A Thập Lục quơ quào loạn xạ.
Tô Thị A Thất giơ tay bắt một cái giữa không trung, cả túi đồ lớn bị hút lên tay hắn rồi rơi xuống trên độn quang.
“Tạm biệt, Thư Hàng!”A Thập Lục cười hì hì.
“Ừa, tạm biệt.”Tống Thư Hàng vẫy tay.
A Thất nhẹ nhàng nhảy lên độn quang, độn quang bay lên trời, càng bay càng cao mãi.
"Tạm biệt." Giọng nói của A Thập Lục nhẹ bẫng.
Ngay sau đó, cô dường như bị rút cạn tất cả sức lực, mễm nhũn ngã xuống trong tay Tô Thị A Thất.
Tô Thị A Thất khẽ nói:
“A Thập Lục, vẫn còn hi vọng.”
“Ừ, ta biết.”A Thập Lục yếu ớt đáp: “Ta sẽ liều một phen! Cho dù xác suất có thấp chừng nào, nhưng vẫn còn hi vọng sống sót!”
Tô Thị A Thất cắn chặt răng, tốc độ của độn quang càng lúc càng nhanh.


Nét cười trên mặt Tống Thư Hàng nhạt đi, hắn nhìn độn quang bay xa, bất an dấy lên trong lòng. Hắn cứ thấy lần này A Thập Lục tới đây như thể để thực hiện tâm nguyện vậy.
Chẳng lẽ vết thương của A Thập Lục không thể chữa được hay sao?
Vừa nghĩ đến khả năng này, hắn đã thấy trong lòng nghẹn lại.
Sống chết, ai có thể định đoạt được đây?
"Phi phi phi, đại cát đại lợi. Chắc là còn gặp lại chứ, còn nợ mình tiền cơ mà." Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Mãi một hồi lâu sau, hắn mới xách một túi thức ăn cho chó vị thịt bò, đi về kí túc xá nam sinh.
...
Về đến kí túc xá, Tống Thư Hàng thấy cái thùng A Thập Lục mang tới bị xê dịch vào một góc. Cái thùng này chẳng biết phải xử lý thế nào đây.
Nếu là cái thùng bình thường thì cứ ném đi cũng không sao, nhưng nó lại xuất phát từ tay A Thập Lục, được làm từ gỗ quý gì cũng không chừng? Lúc nào rảnh đến phải mang tới chỗ Dược Sư tiền bối thôi.
Hôm nay ba người bạn cùng phòng đều ở đây, cả Gia Cát Trung Dương cũng có mặt .
Thổ Ba nhìn thấy Tống Thư Hàng xách túi thức ăn cho chó thì nghi hoặc hỏi:
“Thư Hàng, mày nuôi chó à?”
“Không phải, cái này mua cho một người bạn nuôi chó thôi.” Tống Thư Hàng cười đáp, đồng thời liếc mắt nhìn khắp nơi trong phòng kí túc.
Yêu khuyển Đậu Đậu đang nhàm chán lăn lóc trên giường. Bởi vì bạn cùng phòng đã về nên nó không thể quang minh chính đại chơi trò chơi được. Để đám bạn cùng phòng kia thấy máy tính không có ai thao tác mà lại đang bắn game ầm ầm, lại chả bị dọa cho vỡ mật ư?
Thấy Tống Thư Hàng về, Đậu Đậu chán ngán lăn mình, nhìn chòng chọc vào thức ăn cho chó trong tay hắn.
Tống Thư Hàng tiện tay ném thức ăn cho chó lên giường, làm dấu ngón tay một cái rồi cắt miệng túi ra. Chỉ cần yêu khuyển Đậu Đậu cắn cẩn thận một chút thì đám bạn cùng phòng sẽ không phát hiện ra điều gì lạ cả.
Đồng thời, Tống Thư Hàng lại đưa một túi đồ ăn vặt to đùng cho bạn cùng phòng. Sau khi đi dạo với A Thập Lục nửa ngày trời, đương nhiên hắn không quên mang một ít đồ ăn về cho bạn bè rồi.
“Chỉ có A Hàng là tốt nhất.” Cao Mỗ Mỗ nhận túi đồ ăn, cười nham nhở.
Tống Thư Hàng hỏi:
“Chúng mày đang nói chuyện gì đấy?”
“Đang tán gẫu xem làm thế nào giúp Gia Cát Trung Dương hẹn gái đi chơi tiếp. Hôm nay nó đi gặp ứng cử viên vị hôn thê số 1, vừa gặp nhau được 10 phút đã ngứa mắt cãi nhau rồi.” Cao Mỗ Mỗ cười nhạt thếch: “Thực ra tao siêu thông cảm cho cô nàng kia luôn, đối mặt với cái thằng khó ưa như Gia Cát Trung Dương này mà nhịn được 10 phút mới cãi nhau, người ta cũng chẳng dễ dàng gì!”
Gia Cát Trung Dương:
“Mày đang GATO với tao thôi.”
“GATO cái đầu ông nội mày á.”Cao Mỗ Mỗ hung hăng đáp trả.
Tống Thư Hàng lắc đầu cười, vừa cười vừa cất dọn tích cốc đan và linh mạch bích trà mà A Thập Lục đưa cho.
Linh mạch bích trà có thể cho đám bạn cùng phòng uống một chút, có điều hắn phải hỏi các tiền bối xem nên bỏ bao nhiêu lá trà trước đã, miễn cho quá liều.
Cao Mỗ Mỗ đột nhiên hỏi:
“Phải rồi Thư Hàng, mày có biết cô nàng Lục Phỉ có chị gái không?”
“Tao chưa hỏi cô ấy.”Tống Thư Hàng lắc đầu, chẳng qua cô gái này lên lớp ngồi cùng với hắn, tan học đi cùng hắn về kí túc thôi, bình thường hai người chẳng hay gặp nhau, đến tay còn chưa nắm được mấy bận nữa là.
Tống Thư Hàng mơ hồ cảm thấy… đừng nói là cô nàng này chỉ thích cọ nhờ hơi lạnh thôi nhé?
“Hề hề, trong số các ứng viên vị hôn thê của Gia Cát Trung Dương có một cô là chị gái của Lục Phi, chị ruột luôn! Bọn tao quyết định bao giờ nghỉ hè sẽ sắp xếp cho nó với chị Lục kia gặp nhau, tốt nhất là gặp ở chỗ nào cảnh đẹp đẹp ở nước ngoài ấy! Làm vậy dù Gia Cát Trung Dương với chị kia không thành chuyện thì cô nàng cũng được đi chơi nước ngoài một chuyến, coi như không lãng phí thanh xuân tươi đẹp rồi.”Cao Mỗ Mỗ cười bảo.
“Ờ, ý tưởng không tồi. Ý mày là cần tao đi chuyển lời với bạn Lục Phi một câu chứ gì?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Chưa vội lắm, bọn tao còn đang chọn chỗ. Tạm thời định kiếm chỗ nào khu Đông Hải, càng xa càng tốt, xuất ngoại du lịch cũng được. Để chọn chỗ xong lại nói tiếp đi.” Cao Mỗ Mỗ cười nham nhở.
“Cố lên, có cần gì thì tao giúp.” Tống Thư Hàng cười bảo.
Đám bạn học tiếp tục cắm đầu vào bản đồ chọn địa điểm, thảo luận xem nên hẹn hò ở đâu.
Tống Thư Hàng ngồi dựa vào giường, yêu khuyển Đậu Đậu núp sau người hắn nhấm nháp thức ăn cho chó.
Tống Thư Hàng lấy di động ra, đi lục lịch sử trò chuyện của Nhóm Cửu Châu Số 1.
Trong lịch sử ghi lại, chiều này Vũ Nhu Tử có online.
Trải qua nửa tháng lăn qua lộn lại, cuối cùng cô nàng cũng hoàn thành được 'Ngũ Hành khế linh đàn', kí kết thành công khế ước với linh quỷ. Cô nàng mừng quá bèn lên ngay nhóm Cửu Châu Số 1, nói cho mọi người biết quá trình vất vả ấy, nước mắt nước mũi tèm lem.
Các tiền bối trong nhóm thả like không hề keo kiệtthưởng an ủi.
Lúc đó Vũ Nhu Tử còn @ Tống Thư Hàng, có điều hắn đang dạo phố với A Thập Lục nên không thể đáp lại ngay được.
Vì thế, Tống Thư Hàng trả lời trong nhóm một câu:
@ Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử: [icon like], chúc mừng, giỏi lắm, Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử vẫn đang online, thấy thế thì lập tức vui vẻ đáp lại:
“Hì hì hì, cảm ơn Tống tiền bối. Hôm nay sao tiền bối onl muộn thế?”
“Trưa nay đi giải sầu với bạn, vừa mới về.” Tống Thư Hàng đáp.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử: “A a a a ta cũng muốn ra ngoài giải sầu!”
“Gì? Không phải cô khế ước linh quỷ rồi sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn nhớ rõ Vũ Nhu Tử từng nói, nàng có ước định với Linh Điệp Tôn Giả, chỉ cần khế ước được linh quỷ là có thể ra ngoài chơi rồi mà.
Vũ Nhu Tử thả một icon khóc lóc:
“Gừng càng già càng cay!”
“Hả?” Tống Thư Hàng hỏi lại.
“Tống tiền bối ta kể ngươi nghe, vốn ta cho rằng chỉ cần kí xong khế ước với linh quỷ là có thể “tâm linh tương thông” với nó ngay, sau đó năng lượng hai bên sẽ cộng hưởng, tiếp đó linh quỷ sẽ giúp ta thối luyện năng lượng… Nhưng không ngờ sau khi kí kết khế ước với linh quỷ mà muốn “tâm linh tương thông”, “cộng hưởng năng lượng” với nó thì mất tới nửa tháng đồng bộ cơ! Cha ta chưa hề nói với ta chuyện này… nói cách khác, ta còn phải bế quan ít nhất nửa tháng nữa lận!” Vũ Nhu Tử tố khổ.
Cho nên hiện tại Vũ Nhu Tử cô nương lại ngậm ngùi nuốt nước mắt, quyết chí tự cường, dốc cạn khả năng cố gắng đồng bộ cùng linh quỷ. Để có thể ra ngoài giải sầu, cô nàng liều mạng luôn rồi.
“Ha ha, cố lên.” Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu, bổ sung tri thức.
Linh quỷ trên trung phẩm có thể giúp chủ nhân thối luyện năng lượng, dù là khí huyết trị, chân khí hay linh lực, chúng đều có thể biến chúng trở nên tinh thuần và có chất lượng hơn.
Hơn nữa, thuộc tính cộng hưởng năng lượng khiến cho khi có một linh quỷ thì chẳng khác nào có một phân thân không biết mệt mỏi và trung thành không hề phản bội, chẳng lúc nào ngừng giúp ngươi tu luyện.
Linh quỷ là tool hack! 1 kiểu hack mà bất cứ tu sĩ dưới ngũ phẩm nào cũng đều muốn có!
“Ta nhất định sẽ cố gắng! Nghe nói hòn đảo thần bí kia vẫn đang trôi nổi đâu đó ngoài biển Đông, Tống tiền bối, chờ ta và linh quỷ đồng bộ xong, chúng ta đi tìm hòn đảo thần bí đó chơi đi.” Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
“Được rồi, đến lúc đó có cơ hội thì đi.” Tống Thư Hàng cười nói, tâm trạng nặng nề chẳng biết đã tốt lên từ bao giờ.
“Quyết định thế đi. Ta đi đồng bộ với linh quỷ đây!” Vũ Nhu Tử nói xong bèn offline.
Cả nhóm tức thì im lặng hẳn.
Hơn mười phút sau, Hoàng Sơn Chân Quân ngoi lên:
“@ Thư Sơn Áp Lực Đại, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi thi được giấy phép lái xe chưa?”
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Chưa đâu, mới thi xong lí thuyết, còn phải đi đường thực nữa. Nhanh nhất trong mười ngày ta mới lấy được bằng.”
“Cố lên, Bạch Chân Quân sắp xuất quan rồi. sau khi ngươi thi lấy bằng lái xong muốn lấy xe hiệu gì đã nghĩ chưa?” Trong giọng nói của chân quân để lộ vạn trượng hào khí, khiến cho Tống Thư Hàng không khỏi nhớ tới một ngàn vạn tiền điện thoại ngày nào.
“Chưa nghĩ tới, ta còn là sinh viên ở trọ tại trường, không dùng xe được đâu.” Tống Thư Hàng vội vàng đáp.
“Cần lắm đấy!” Hoàng Sơn Chân Quân khẳng định một câu chắc nịch. “Hơn nữa còn phải chuẩn bị cho ngươi vài chiếc. Mỗi kiểu dáng một chiếc, phải hai mươi chiếc là ít nhất, thế mới tạm đủ cho Bạch Chân Quân nghịch!”
“nghịch? Bạch Chân Quân làm nghiên cứu phá hoại hả?”Tống Thư Hàng nghe nói Bạch Chân Quân rất thích nghiên cứu “Cơ quan máy móc”, cho nên xe các kiểu dáng là dùng cho Bạch Chân Quân nghiên cứu phải không?
“Ừa!” Hoàng Sơn Chân Quân đáp xong, một lúc lâu sau lại thả thêm hai chữ: “Có cả.”
“Có cả” là ý gì?
Chân quân nói rõ chút coi, “có cả” là ý làm sao?
Tống Thư Hàng tự nhiên thấy bàng quang tưng tức…
Bạn cần đăng nhập để bình luận