Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 59: Kịch độc

Chương 59: Kịch độc
Đêm dài tĩnh mịch, tiếng ve cùng tiếng ếch ồm ộp vang lên không ngừng.
Trong màn đêm, có một bóng người mặc bộ đồ màu đen, lẩn khuất giữa bóng tối, lặng lẽ chạytới gần khu ký túc xá nam. Cuối cùng, kẻ nọ dừng lại ở khoảng sân dưới phòng ký túc xá của Tống Thư Hàng.
“Hẳn là ở đây nhỉ?”
Bóng đen thì thào, rồi hắn nhẹ nhàng nhảy “vèo” một cái lên tới ban công ký túc xá.
Tầng hai của ký túc xá nam cách mặt đất chừng ba mét rưỡi, hơn nữa còn có hàng rào chắn, cộng lại phải cao chừng bốn mét. Vậy mà bóng đen này chẳng cần điểm tựa nào, cứ thế nhảy vọt tới ban công.
Với cái sức bật thế này, nếu đi thi đấu vì nước nhà thì giành được huy chương vàng thế giới chỉ là chuyện trong lòng bàn tay —— không cần chạy lấy đà đã nhảy được bốn mét, dù là vận động viên nhảy cao, nhìn thấy thành thích này chắc cũng phải khóc ròng quỳ lạy.
Đương nhiên, khả năng cao là toàn thể nhân loại trên thế giới sẽ nghi ngờ người này uống thuốc kích thích, hoặc ngầm lắp thứ sản phẩm khoa học kỹ thuật gì trong cơ thể luôn ấy chứ.
Cửa sổ ở ký túc xá nam là kiểu sát đất, đơn giản mà vẫn đẹp.
Người áo đen nọ cảnh giác nhìn chung quanh một hồi, xác định rằng không có ai, rồi mới lấy một lưỡi dao mỏng, cắm vào khe cửa sổ.
Chưa kịp nhìn rõ hắn làm gì thì ổ khóa cửa sổ đã bật ra. Kỹ thuật mở khóa này phải đạt max level rồi ấy chứ.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra rồi lẻn vào phòng. Động tác của hắn uyển chuyển như một con mèo, không hề phát ra tiếng động nào.
Trong phòng, Tống Thư Hàng nằm dang tay dang chân thành hình chữ “đại”, ngủ say như chết.
Sáng nay, vừa phải giúp Dược Sư tiền bối tìm nhà, rồi còn luyện thối thể dịch.
Sau đó thì học quyền pháp căn bản và minh tưởng pháp, trước khi về phòng còn đánh một trận. Hôm nay xảy ra quá nhiều việc, khiến hắn mệt lả người.
Bây giờ, dù có người giáng cho Tống Thư Hàng hai bạt tai thì hắn cũng khó mà tỉnh nổi.
Thân là một tu sĩ, kinh nghiệm và tính cảnh giác của hắn còn quá kém, phải gọi là gà nhất trong đám gà, còn phải rèn luyện nhiều lắm.
Vậy nên, làm một con gà vừa mới đặt chân vào giới tu sĩ, đừng mong hắn có thể tinh tường mọi diễn biến xảy ra chung quanh như những tu sĩ cao thủ khác.
Người áo đen nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng hồi lâu, còn lôi bức ảnh tư liệu của “Tống Thư Hàng” trong đầu mình ra so sánh một lúc, sau đó mới gật đầu xác nhận:
“Đúng rồi, chính là hắn.”
Dường như kẻ này không cảm giác được sự xuất hiện của hắn, việc đột nhập vào đây dễ đến bất ngờ.
Nhưng kẻ áo đen không dám lơ là khinh suất, bởi đàn chủ vô cùng kiêng dè cậu thiếu niên tên “Tống Thư Hàng” này. Trước lúc hành sự còn dặn hắn phải tùy cơ ứng biến. Nếu bị phát hiện thì đừng phân vân gì, cứ trốn thẳng!
Vậy nên, từ lúc vào phòng, người áo đen vẫn duy trì trạng thái vô cùng cẩn thận, còn cố tình nhịn thở.
“Tiếp theo thì... Phong hồn băng châu ở đâu nhỉ?”
Người áo đen quét toàn thân Tống Thư Hàng. Đêm nay, hắn đột nhập vào đây chủ yếu là để tìm con linh quỷ trong truyền thuyết kia.
Căn phòng này không lớn, vậy nên chẳng mấy chốc hắn đã tìm được mục tiêu —— Phong hồn băng châu đang phong ấn linh quỷ, được Tống Thư Hàng đeo như dây chuyền trên cổ, chẳng có chút đề phòng nào.
Người áo đen cảm thấy hưng phấn vô cùng.
“Nhiệm vụ này dễ hơn mình nghĩ, tuyệt quá!”
Hắn mừng thầm trong bụng. Mục tiêu ngủ say như chết, nhìn có vẻ như khó mà tỉnh lại, chẳng giống cao thủ gì cả. Hắn thật sự không hiểu nổi, sao đàn chủ với kiêng dè một kẻ bình thường như thế chứ?
Người áo đen duỗi tay trái, vói về phía phong hồn băng châu trên cổ Thư Hàng.
Bấy giờ, nhìn vào Tống Thư Hàng đang ngủ say, lòng hắn chợt nảy ra một ý.
Nếu lấy linh quỷ về thì chỉ được tính là hoàn thành nhiệm vụ đàn chủ giao phó, rồi nhận được vài phần thưởng.
Nhưng nếu đem cả đầu của Tống Thư Hàng về thì sao?
Không biết chừng, hắn sẽ được lòng đàn chủ, sau đó đạt được tầng công pháp cao hơn!
Chẳng bao lâu sau, hắn sẽ được thăng chức, trở thành thành viên nòng cốt, thành thuộc hạ đắc lực của đàn chủ, đi lên đỉnh cao của cuộc đời, thậm chí có thể đạt được cuộc sống vĩnh hằng như đàn chủ, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn run người.
Người áo đen lật tay phải một cái, lưỡi dao không chuôi trượt ra, kẹp giữa ngón tay. Ánh mắt hắn dậy lên sát ý, lưỡi dao trong tay phải chém về phía cổ họng của Thư Hàng, còn tay trái của hắn thì mò về phía dây chuyền trên cổ mục tiêu.
Chỉ cần lấy được linh quỷ, rồi tay phải cắt một đường là có thể đạt được vinh hoa phú quý rồi!
Kẻ áo đen liếm khóe miệng, lòng mừng khấp khởi về tương lai tươi đẹp đang chào đón.
Ngay khi tay của hắn sắp đụng phải dây chuyền thì hắn chợt thấy cơ thể mình nặng trịch, đầu choáng váng như thể có kẻ nào dùng gậy quấy tung não của hắn vậy. Cơn đau như búa bổ khiến hắn thiếu điều hét thảm.
“Chuyện gì thế này?”
Hắn cắn răng, cố dằn tiếng hét thảm sắp trào ra xuống bụng.
Cùng lúc ấy, trong lòng hắn dậy lên một cảm giác khó nói.
Quả nhiên, ngay sau đó, cơn suy kiệt ập tới, tiếp đó còn có những triệu chứng như bứt rứt, nôn mửa, ngón tay không kẹp nổi lưỡi dao nữa, khiến nó rơi tuột xuống đất.
“Cảm giác này... là trúng độc sao? Chết tiệt, độc ở đâu chứ? Ta trúng từ lúc nào?”
Người áo đen hoảng hốt vô cùng.
Bởi đã từng trải qua những cuộc huấn luyện tàn khốc, nên hắn biết rằng mình đã trúng độc, hơn nữa, loại độc này còn vô cùng đáng sợ, vừa bộc phát thì ‘khí huyết chi lực’ trong cơ thể lập tức bị đóng băng, không thể sử dụng, cơ thể chẳng mấy chốc đã kiệt quệ.
Hắn quay phắt sang nhìn Tống Thư Hàng đang nằm trên giường.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy kẻ đang chìm trong giấc mộng như Tống Thư Hàng chợt nhếch lên một nụ cười gian trá (hay là cười sung sướng?)
Chết rồi!
“Trúng kế rồi!”
Người áo đen vội vàng rút lui. Nhân lúc còn chưa gục ngã, hắn ta vội vàng chạy ra ban công.
“Phụt!”
Sau khi rơi xuống đất, miệng hắn phun ra một búng máu, thấm ướt cả tấm vải che mặt.
Hắn vội vàng lấy một viên thuốc giải độc ra cho thẳng vào miệng, chẳng cần biết là viên thuốc này có tác dụng gì hay không.
Thế nhưng, cảm giác choáng váng không hề giảm đi, thậm chí, cảm giác suy kiệt ấy còn tăng lên. Nhảy khỏi ban công rồi, hắn cảm thấy chân mình mềm nhũn như bị nội thương.
Thuốc giải độc không có tác dụng.
Người áo đen chỉ thấy tâm trí mình dần lú lẫn trước cơn đau dồn dập này, như kẻ say rượu, chẳng còn giữ được sự tỉnh táo thường ngày.
Không được, phải nhanh trở về bên đàn chủ, nhân lúc chất độc này chưa kịp lan ra khắp người, phải về cầu xin đàn chủ cứu mạng.
Nghĩ đến đây, hắn gắng lết thân xác trúng độc, chạy về nơi ở của “đàn chủ”.
Đây rõ ràng là một quyết định sai lầm —— nếu còn tỉnh táo, chắn chắn hắn sẽ không đi gặp đàn chủ, bởi hành động này sẽ để lộ nơi ẩn thân của ngài.
Nhưng lúc này, tâm chí hắn đã rối tung lên, bản năng mưu cầu mạng sống khiến hắn chạy về cầu cứu đàn chủ.
...
...
Đàn chủ ở trong một khách sạn gần khu đại học.
Hắn ngồi trên ghế, cố để đầu óc trống rỗng, nhưng lại không ngừng nhớ tới cặp mắt thâm quầng, sắc lẻm của Dược Sư. Đôi mắt đáng sợ đó găm chặt trong đầu hắn, không thể xua đi được.
Nghĩ đến ánh mắt đó thôi mà hắn đã thấy tay chân nhũn ra.
Hắn không dám tới gần Dược Sư, cũng không thể tiếp xúc kẻ gần gũi với Dược Sư như Tống Thư Hàng, từ đó, hắn không thể xác định được, Tống Thư Hàng là “cao nhân”, hay “phàm nhân”.
Mãi đến khi trời vào khuya, biết Tống Thư Hàng và Dược Sư đã tách ra, dưới sự thôi thúc của cơn thèm khát linh quỷ, hắn sai một tên thuộc hạ mới đào tạo được đi thăm dò Tống Thư Hàng.
Không xác định được thực lực của Tống Thư Hàng, nên hắn không nỡ sai những thuộc hạ tài ba đi, tránh cho bị tổn thất nặng. Để huấn luyện được đám thuộc hạ này đâu phải chuyện dễ, vừa tốn tiền bạc, vừa tốn thời gian.
“Tính ra thì, nếu thành công... hẳn là thuộc hạ của mình phải về rồi chứ nhỉ?”
Đàn chủ nghĩ thầm. Còn nếu thất bại... thì chắc chắn là chết không có chỗ chôn.
Thế giới của tu sĩ tàn khốc hơn thế giới của người thường rất nhiều.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Thuộc hạ đã về rồi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận