Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1937: Đánh ta, mau tới đánh ta đi

Chương 1937: Đánh ta, mau tới đánh ta đi
“Chính là người lái thuê cho các ngươi đấy.”
Người đàn ông có gương mặt đại chúng lau mặt, khí thế trên người lập tức thay đổi, chuyển thành khí chất thư sinh nho nhã.
“Là ngươi!”
Tống Thư Hàng lại liên hệ người đàn ông trước mắt với thân ảnh ngày càng mơ hồ trong trí nhớ.
“Nên không cần phải lo lắng. Ngươi đã giúp đỡ Nho gia rất nhiều, Nho gia bọn ta lại nợ ngươi thêm một ân tình nữa.”
Người đàn ông gương mặt đại chúng vươn tay, tế một quyển ‘Kinh văn Thánh Nhân’ ra.
Đây là quyển kinh văn do Thánh Nhân chính tay viết khi còn tại thế.
Tống Thư Hàng vẫn thấy hơi lo lắng:
“Thiên Đế vẫn còn đồng bọn, e là thực lực không yếu đâu, một mình ông chú có ổn chứ?”
“Yên tâm đi, ta cũng có đồng bọn.”
Ông chú lái thuê cười đáp.
Sau đó có một thân ảnh đi ra khỏi đám người.
Đó là một hòa thượng như được đúc bằng kim cang, cơ bắp toàn thân vạm vỡ lạ thường. Lúc nhìn thấy hắn, Tống Thư Hàng có ảo giác dường như ‘cơ bắp’ trong cả thiên hạ đều ở trên người hòa thượng này hết rồi.
Tăng nhân kim cang chắp tay, mỉm cười với Tống Thư Hàng.
Nụ cười này khiến lòng người ấm áp.
Tống Thư Hàng nhìn thẳng vào hòa thượng nọ.
Sau đó, hắn cảm ứng được một loại khí tức thân thiết từ trên người hòa thượng này. Đây là do công pháp mà hai người tu luyện cộng hưởng và thu hút lẫn nhau.
“Kim Cương tự?”
Tống Thư Hàng vô thức hỏi.
Tăng nhân kim cang mỉm cười gật đầu.
Trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng, một sợi tóc ngố dài 7 mét đột nhiên mọc ra, là sợi tóc ngố mới của Sở các chủ.
Sợi tóc ngố này nhanh chóng cuốn lấy tăng nhân kim cang, ngọn tóc như dao, tâm thẳng vào hai mắt của tăng nhân.
Tăng nhân kim cang không hề nhúc nhích, vẫn chắp tay giữ nguyên bình tĩnh.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ dừng lại trước mặt tăng nhân.
Một lúc sau, tóc dài từ từ thu lại.
“Không phải hắn.”
Sở các chủ nói.
Lần trước khi Bích Thủy Các bị hủy diệt một lần nữa thì tên kia đã xuất hiện trước mặt cô với hình tượng giống hệt vị ‘đại sư kim cang’ này.
Mà tăng nhân kim cang trước mặt cô không phải là tên kia.
Vị này là đại sư Kim Cương tự hàng thật giá thật, trường sinh chi đạo của hắn cũng là Kim cang chi đạo Phật môn của ‘Kim Cương tự’.
Nhưng có thể chắc chắn một điều.
Vị đại sư Kim Cương tự này và ông chú lái thuê có liên quan tới Tống đầu gỗ.
Tuy nhiên không thể nói cho con bạch long kia biết tin tình báo này được.
Vì thế, Sở các chủ không vạch trần điều gì cả.
“Mục tiêu của các ngươi là gì?”
Sở các chủ hỏi thẳng.
Tăng nhân kim cang mỉm cười:
“Ngăn cản Thiên Đế thu hồi mảnh vỡ Thiên Đình, kéo dài thời gian xây dựng lại Thiên Đình của cô ta. Sau đó… chính là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, cụ thể là gì thì tạm thời không thể nói được.”
Tống Thư Hàng nghe tới đây, manh mối liên quan đến ‘Thiên Đạo quả cầu kim loại thể lỏng, Thiên Đế, mảnh vỡ ‘Quỷ Thần’ đầu tiên trong thiên địa, Trình Lâm’ hiện lên trong đầu của hắn.
Thiên Đạo quả cầu kim loại thể lỏng có một kế hoạch… Nó muốn dùng đạo của ‘Thiên Đế’ để bù đắp cho mình.
Nhưng hiển nhiên kế hoạch này đã thất bại.
Hiện giờ, Thiên Đế trở về, kế hoạch này bắt đầu lại từ đầu.
Ông chú lái thuê và tăng nhân kim cang kết minh, muốn ngăn cản Thiên Đế xây dựng lại Thiên Đình, vậy mục tiêu cuối cùng của bọn họ là gì, không cần nói hắn cũng biết.
Mọi suy nghĩ thoắng chốc đã trở nên rõ ràng.


“Tóm lại là xin cảm ơn Bá Tống đạo hữu.”
Ông chú lái thuê phất trường bào, sải bước đi tới chỗ ‘Thiên Đế’ ở đằng xa:
“Nếu như lần sau có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ dạy ngươi một môn thần thông chiến đấu khiến người hài lòng.”
“Phải là của Nho gia đấy nhá!”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Đại sư kim cang hơi khựng lại, xoay người cười nói:
“Nếu như muốn học thần thông chiến đấu của Nho gia thì Bá Tống đạo hữu có thể học cùng ta.”
Tống Thư Hàng: “???”
Ta học được tuyệt học Kim Cương tự từ một đại lão Nho gia như ông chú lái thuê, bây giờ lại muốn ta học thần thông chiến đấu Nho gia từ đại sư Kim Cương tự hả? Hai người các ngươi bị đổi hồn hay là cầm nhầm kịch bản thế?
Đại sư kim cang bật cười, lướt tới chỗ Thiên Đế cùng ông chú lái thuê.
“Đổi địa điểm chiến đấu thành bên ngoài Nho gia.”
Ông chú lái thuê nói.
Đại sư kim cang gật đầu:
“Không thành vấn đề, cứ giao cho ta. Đây là sở trường của ta mà.”
...

Sau khi hai vị tiền bối nom rất lợi hại rời đi, Bạch Long tỷ tỷ thong thả nói:
“Nếu như chỉ có hai người bọn họ thì e là vẫn chưa đủ để ngăn cản Thiên Đế đâu.”
“Thiên Đế mạnh tới vậy ư? Cô ấy vẫn chưa khôi phục trạng thái đỉnh phong, đến cả đạo của mình cũng chưa ghép lại hoàn chỉnh được mà.”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Trừ tứ phương đại đế, trước kia trong Thiên Đình viễn cổ còn ẩn giấu vô số tồn tại cấp Trường Sinh Giả khác.”
Bạch Long tỷ tỷ nói tiếp.
“Ví dự như Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm, ví dụ như Bạch Long tỷ tỷ, ví như Trường Sinh Giả người bắt yêu có một đôi tay mọc đầy mắt. Rốt cuộc Bạch Cốt Tiên Tử có tấn thăng lên cảnh giới này không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Khi nói đến Trường Sinh Giả người bắt yêu hai tay mọc đầy mắt, sợi tóc ngố của Sở các chủ trên đỉnh đầu hắn hơi động đậy.
“Ngươi cũng nghiên cứu về Thiên Đình nhiều đấy nhỉ?”
Bạch Long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng:
“Hiểu sơ sơ thôi, nhưng trong tứ phương đại đế thì Bắc Phương Đại Đế đã thoát ly Thiên Đình, cách đây không lâu Nam Phương Đại Đế còn đánh nhau với Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng một trận, không biết tình hình bây giờ ra sao. Bạch Long tỷ tỷ và Trình Lâm đều rời khỏi Thiên Đình, vị Trường Sinh Giả tay mọc đầy mắt kia lại bị đại lão ‘bíp bíp bíp’ bắt nhốt lại, ít nhất thì trong thời gian ngắn không thể nhảy ra gây chuyện được. Thiên Đế còn có đồng bọn Trường Sinh Giả nào khác không?”
“Sau khi thực lực đạt tới cảnh giới trường sinh, gần như rất ít người chết hoàn toàn. Vì thế rất có thể Thiên Đế vẫn còn 3, 4 đồng bọn Trường Sinh Giả với sức chiến đấu đầy đủ… đây là tình báo trong trí nhớ của ta. Khả năng tệ nhất là, trong những ngày tháng dài đằng đẵng sau khi Thiên Đình viễn cổ tan biến, những người sống sót khác của Thiên Đình đã bước nốt nửa bước cuối cùng, tu thành trường sinh chi đạo.”
Bạch Long tỷ tỷ nói.
“Đúng là đáng sợ.”
Tống Thư Hàng gãi đầu.
Hắn nhói tim nhìn ra đằng xa.
Đừng thấy gần đây Thiên Đế tỏ ra dễ tính mà lầm, cô ấy vẫn luôn là người mà Tống Thư Hàng ‘không muốn gặp nhất’, là tồn tại đứng đầu danh sách luôn.
Cho dù một ngày nào đó, Thiên Đế vừa nói đùa vừa dùng đao thọc thẳng vào eo hắn thì hắn cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Cục diện ‘hòa bình’ trước mắt là do Thiên Đế mượn gương mặt của ‘Vũ Nhu Tử’, cố gắng tạo ra.
Trong lòng Tống Thư Hàng rất rõ điểm này… Nếu như Thiên Đế đổi gương mặt của một ông chú mặt vuông chữ điền để tiếp cận hắn thì chắc chắn sẽ không có hiệu quả.
“Sau khi suy nghĩ dưới góc độ phê phán lý tính thuần túy(*), ta đang nghĩ có nên đánh nhau với người ta không.”
Tống Thư Hàng nói.
“Đabgs như thế nào?”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma nói:
“Hay là ta nghĩ cách liên lạc với bản thể, bảo Xích Tiêu Tử nạp năng lượng cho ta nhé? Như thế ít nhất ta cũng đánh ra được một đao nửa thức.”
“Để xem Bạch tiền bối có bảo vật đựng được tâm ma không đã.”
Tống Thư Hàng nói:
“Đã đến lúc thể hiện trù nghệ ma môn của ta rồi.”


Thiên Đế chắp tay sau lưng, trên gương mặt như một thiếu nữ bình thường ẩn chứa nụ cười mỉm, đi lại trên đường lớn của Nho gia.
“Đúng rồi, thế mới đúng chứ.”
Cô vui vẻ cười nói:
“Đánh ta đi, mau tới đánh ta đi. Ta đã sốt ruột lắm rồi, ta muốn xem thử ngươi còn thủ đoạn thú vị nào nữa không.”
(*) Phê phán lý tính thuần túy là sách của tác giả Immanuel Kant, được mọi người công nhận là tác phẩm nền tảng của triết học cổ điển Đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận