Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1785: Chính bản thân cũng bị dọa nhảy dựng lên!

Chương 1785: Chính bản thân cũng bị dọa nhảy dựng lên!
“Vũ Nhu Tử, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
Tống Thư Hàng lại quay đầu nói với Đậu Đậu:
“Đậu Đậu, xuất phát thôi. Sở Sở ngươi vào thế giới hạch tâm tránh trước nhé.”
“Dạ sư phụ.”
Sở Sở gật đầu đáp.
Đậu Đậu vội nói:
“Ta cũng đi tránh với Sở Sở, đối mặt với hàng nghìn Thiên Nhân, một tiểu khuyển yêu ngũ phẩm như ta chẳng có tác dụng gì hết.”
“Không được, Đậu Đậu. Ngươi phải đi cùng chúng ta. Ngươi là Đậu Đậu Cổ Thánh kia mà.”
Khóe miệng của Tống Thư Hàng nhếch lên. Ta không thể cứ để ngươi có cơ hội sàm sỡ đệ tử nhà ta được.
“Tống tiền bối, ta còn chưa ăn mà.”
Vũ Nhu Tử nói, cô thật sự rất đói, bụng còn đang kêu ùng ục đây. Cô không muốn ăn tích cốc đan đâu, khó ăn lắm.
“Không thành vấn đề, chúng ta vừa đi vừa ăn.”
Tống Thư Hàng nói, triệu hoán chiến xa Hà Long Thần Hành ra khỏi linh hồ bản mệnh.
Sở Sở đã chuẩn bị thức ăn xong xuôi, chỉ cần chuyển cả bàn vào trong chiến xa, vừa đi vừa ăn uống.
Hơn nữa vừa ăn vừa ngắm phong cảnh, hưởng thụ biết bao?
Tống Thư Hàng chuyển thẳng một chiếc bàn ăn trong quán ăn vào trong chiến xa Hà Long Thần Hành.
Hai mắt Vũ Nhu Tử đột nhiên sáng lên:
“Tống tiền bối, sáng kiến hay lắm!”
Cô phối hợp chuyển mấy chiếc ghế vào.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “…”
Chú ý hình tượng đi chứ, lát nữa ra sân, nghìn năm đệ nhất thánh ‘Bá Tống Huyền Thánh’ và nghìn năm đệ cửu thánh ‘Linh Điệp Tử’ xuất hiện trong khi ngồi trên xe ăn cơm, đến lúc đó biết phải cứu vãn lại hình tượng kiểu gì đây?
Chẳng phải các ngươi muốn dùng khí thế của ‘Huyền Thánh dởm’ để trấn áp toàn trường nào? Cách vừa ăn vừa ra sân thế này sẽ khiến cho khí thế của các ngươi giảm đi quá nửa đấy.
“Đúng rồi, Tạo Hóa Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng ôm lấy Tiểu m Trúc rồi gọi.
Tạo Hóa Tiên Tử thò đầu ra khỏi người Tiểu m Trúc.
“Cho ta mượn con mắt Thánh Nhân với.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói:
“Nói không chừng hôm nay nó cũng phải ra sân đấy.”
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Ngươi định làm gì hả?
“Tống ~ à ~ á~ a”
Tạo Hóa Tiên Tử a a hồi lâu:
“Ừm ~ không ngốc ~”
Tống Thư Hàng: “…”
Lúc này, bàn tay của mỹ nhân rắn công đức đột nhiên xuyên ra khỏi thế giới hạch tâm, ngay sau đó cô ấn tay lên mắt trái của Tống Thư Hàng. Tay vừa trượt một cái, mắt trái của Tống Thư Hàng đã bị mỹ nhân rắn công đức móc ra.
Sau khi lấy mắt trái của Tống Thư Hàng ra, tay của mỹ nhân rắn công đức thu về thế giới hạch tâm, tiếp tục bện ‘mạng hạch tâm’.
Sau đó, Tạo Hóa Tiên Tử lấy con mắt Thánh Nhân Nho gia ra, nhẹ nhàng ấn lên mắt trái của Tống Thư Hàng.
Đồng thời sử dụng hai Trì Dũ Thuật, hốc mắt của Tống Thư Hàng lập tức tiếp nhận con mắt Thánh Nhân.
“Cho dù có xem bao nhiêu lần thì ta cũng không thể quen nổi với cảnh tượng này.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Tống Thư Hàng chớp mắt trái, bây giờ cơ thể của hắn đã thích ứng với mắt của Thánh Nhân Nho gia. Có lúc thậm chí hắn còn cảm thấy dùng mắt của Thánh Nhân Nho gia sướng hơn cả mắt của chính mình.
“Quen rồi là ổn ấy mà.”
Tống Thư Hàng cười hà hà.
Tới đây sẽ có một trận thế lớn, có thể dùng đến con mắt Thánh Nhân Nho gia bất cứ lúc nào.
Tạo Hóa Tiên Tử:
“Thói quen ~ đúng là một thứ đáng sợ. Nhất là khi ngươi quen thuộc với một người ~”
Tống Thư Hàng:
“??”
Tạo Hóa Tiên Tử lại chui về người của Lý m Trúc.
Sau khi suy nghĩ, Tống Thư Hàng lại chuyển Lý m Trúc và Sở Sở đến thế giới hạch tâm.
Đợi khi Tạo Hóa Pháp Vương thật sự mở miệng hát thì hắn lại đưa Tạo Hóa Tiên Tử về cũng chưa muộn.


Chiến xa Hà Long Thần Hành xông thẳng lên trời.
Trên chiến xa có một chiếc bàn, bốn chiếc ghế.
Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử, Đậu Đậu và Xích Tiêu Kiếm tiền bối mỗi người chiếm một góc.
Vừa ăn uống vừa đi.
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Bá Đao Tống Nhất:
“Các tiền bối, bọn ta cũng xuất phát rồi!”
“Các tu luyện giả đến từ khắp nơi đều đến rồi, lát nữa nhớ hành sự theo hoàn cảnh đấy nhé.”
Thất Tu Thánh Quân nói.
Trong livestream của Hoàng Sơn Tôn Giả, các Thiên Nhân đã giải quyết xong 20 con mãnh thú.
Nhưng khi chúng nó chẳng dễ dàng gì mà xử lý xong đống mãnh thú… từ dưới ‘Thiên Cương’ lại có 40 tia sáng nữa chui lên.
Bốn mươi con mãnh thú hình thái khác biệt, thực lực cường hãn hiện lên, chúng chui vào trong trận doanh của Thiên Nhân, xông thẳng tới.
Lần này, rốt cuộc vị Thiên Nhân bát phẩm cũng phải ra tay.
Trong video, vị Thiên Nhân bát phẩm đó hiện thân, so với Thiên Nhân thất phẩm, Thiên Nhân bát phẩm này càng đẹp hơn, hoàn mỹ hơn. Hơn nữa Thiên Nhân bát phẩm cứ như một tác phẩm nghệ thuật, rất phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của nhân loại. Thiên Nhân bát phẩm hiện ra chân thân, cao gấp ba lần các Thiên Nhân bình thường đứng xung quanh, đúng là hạc giữa bầy gà.
Cũng như Thiên Nhân thất phẩm, cô vừa hiện thân là có luôn hiệu ứng ánh sáng, hiệu ứng này rất chói mắt.
Cô vừa ra tay, trong không trung xuất hiện vô số lưỡi mâu ánh sáng, đóng đinh cả 40 mãnh thú. Thiên Nhân xung quanh nhất tề xông lên, chém giết những con mãnh thú này.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử:
“A a a, là ai đang làm màu đấy, sáng mù mắt rồi.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Tam Lãng?”
Bởi vì cách nói chuyện này rõ ràng không phải là phong cách của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối.
Có phải tên Tam Lãng này bị Hoàng Sơn tiền bối cấm nói nên đăng nhập vào tài khoản của Vân Tước Tử tiền bối không? Hiện giờ Vân Tước Tử đang ở chỗ Tam Lãng à?
Bá Đao Tống Nhất:
“Nhìn trời!”
“Thư Hàng phát hiện ra điều gì à?”
Lệ Chi Tiên Tử hỏi.
Bá Đao Tống Nhất:
“Có lẽ ta biết Thiên Nhân này.”
Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ bắt Thiên Nhân lần trước, có mấy Thiên Nhân khi bị bắt, đột nhiên mã QR trên đầu phóng ra một luồng sáng, giao hòa với nhau chiếu ra hình ảnh của một cao thủ Thiên Nhân.
Chính là Thiên Nhân bát phẩm xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật này.
“Ngươi đã từng chọi nhau với cô ta rồi à?”
Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
Bá Đao Tống Nhất:
“Vẫn chưa, bọn ta chỉ gặp nhau thông qua ‘hình chiếu’ một lần, chưa từng giao tranh. Nhưng mà… lúc đó ta dùng ngôn ngữ viễn cổ mắng cô ấy ‘ngu người rồi à ~’ sau đó cô ấy lại xì xà xì xồ dùng ngôn ngữ viễn cổ trả lời ta, ta không hiểu cô ấy đang nói gì.”
Học được một môn ngoại ngữ là rất quan trọng, nhất là ngoại ngữ thông dụng.
Nếu như có một ngày, chư thiên vạn giới đều sử dụng cùng một ngôn ngữ… À mà thôi, như thế thì chán ngắt.
“À mà, có ai muốn lấy Thiên Nhân không? Thiên Nhân còn sống ấy? Lúc nãy trên đường hội họp với Thất Tu tiền bối, ta nhặt được mấy Thiên Nhân tứ phẩm, vẫn còn sống nè. Ta mang bọn chúng theo rồi.”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu nói.
Diệt Phượng Công Tử:
“Vậy chẳng phải là ngươi đã chọi rồi à?”
“Chỉ chọc mấy câu thôi, hơn nữa còn cách hình chiếu, chắc không được coi là chọi chứ nhỉ?”
Tống Thư Hàng nói:
“Ơ? Diệt Phượng tiền bối đến rồi à? Ta nhìn thấy ngươi rồi, đã ăn cơm chưa, có muốn vào ăn chút gì với bọn ta không?”
Diệt Phượng Công Tử: “…”
Thực ra hôm qua hắn đã đến gần đây rồi, bởi vì các thành viên trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ hẹn nhau cùng mở tiệc, thế nên hắn đến trước, còn mang một lô rượu tiên mà mình ủ tới để dùng trong bữa tiệc. Thế nên khi Thất Tu tiền bối triệu hoán, hắn lập tức chạy tới hiện trường.
Hắn vừa quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy từ đằng xa có một chiếc ‘chiến xa Hà Long Thần Hành’ đang tới gần. Trên chiến xa, Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử, Đậu Đậu đang ngồi trên một chiếc bàn vuông, vừa ăn vừa bay, thật là hưởng thụ biết bao.
Diệt Phượng Công Tử suy nghĩ chốc lát, cảm thấy mình vẫn nên vờ như không biết mấy người bọn họ thì hơn.
“Diệt Phượng tiền bối, bên này bên này nè.”
Tống Thư Hàng hét lớn.
Vũ Nhu Tử:
“Tống tiền bối, thêm một bát nữa.”
Tống Thư Hàng cầm lấy bát của Vũ Nhu Tử, khom lưng bới cơm từ chiếc nồi bên cạnh.
Đậu Đậu:
“Gâu! Diệt Phượng, mau qua đây đi, qua đây sướng lắm nè!”
Diệt Phượng Công Tử: “…”
Khó mà từ chối sự nhiệt tình này.
Hắn đẩy mắt kính, thở dài bay tới.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhẹ nhàng bay ra sau lưng Tống Thư Hàng, nhường chỗ lại cho Diệt Phượng Công Tử.
“Cảm ơn Xích Tiêu Kiếm tiền bối.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Đối phương chính là thần binh của Trường Sinh Giả, không thể thiếu tôn trọng được.
“Diệt Phượng à, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cảnh giới của ta cũng đã đuổi kịp ngươi rồi. Hiện giờ ta cũng là ngũ phẩm rồi nhé.”
Hai móng vuốt của Đậu Đậu nhanh nhạy cắt bít tết, khóe miệng nở nụ cười gian tà đầy sinh động.
Diệt Phượng Công Tử đẩy kính:
“Ngươi muốn nói gì đây?”
“Hôm nay ta muốn đòi lại danh xưng khắc tinh của Đậu Đậu từ ngươi!”
Đậu Đậu vỗ lồng ngực.
Diệt Phượng Công Tử:
“Ha ha ha ha.”
“Đừng cười, ta cho ngươi xem một thứ.”
Đậu Đậu há miệng ra, yêu đan lóe lên trong miệng nó:
“Nhìn thấy chưa, yêu đan bảy màu, nhìn thấy chưa hả, chín long văn... Thế nào, sợ rồi chứ?”
Thấy Đậu Đậu khoe khoang yêu đan của mình, không biết tại sao Tống Thư Hàng lại muốn bắt chước nó.
Hắn cũng thử há miệng ra.
Sau đó… kim đan cá voi mập nhảy từ trong miệng hắn ra.
Vũ Nhu Tử: “!!!”
Diệt Phượng Công Tử: “!!!”
Đậu Đậu:
“Đệch!”
Tuy rằng kim đan của tu sĩ và yêu đan của yêu tu là thứ cùng một cảnh giới nhưng về bản chất thì vẫn có chỗ khác biệt đó biết không?
Yêu đan của yêu tu là một cách tấn công của yêu tu. Lúc cấp bách, một số yêu tu hoang dã nhổ luôn yêu đan của mình ra để tấn công kẻ địch.
Nhưng từ trước tới nay chưa từng nghe có kim đan tu sĩ nào có thể nhổ ra khỏi miệng như yêu đan cả đó biết chưa hả?
Kim đan cá voi mập nhảy tung tăng trong không trung, không ngừng quẫy đuôi.
Đồng thời, một dòng nước trong phun ra từ chiếc lỗ trên đỉnh đầu nó, thứ phun ra đều là linh lực tinh khiết.
Gương mặt của Tống Thư Hàng cũng thộn ra.
Nhưng một lúc sau, hắn lại học theo Đậu Đậu:
“Nhìn thấy chưa, kim đan cá voi mập đó. Nhìn thấy chưa, chín long văn đó. Nhìn thấy chưa, trên người cá voi có diễn đồ tinh lộ đó… ngầu không?”
Đậu Đậu:
“Tiên sư nhà ngươi!”
“Hề hề.”
Tống Thư Hàng há miệng ra, nuốt kim đan cá voi mập vào.
Định mệnh, chính bản thân hắn cũng giật nảy mình.
Vũ Nhu Tử ngồi bên cạnh đặt bát cơm xuống, cô học theo Tống Thư Hàng, há miệng ra, đầu lưỡi nhếch lên, nhả khí ra. Nhưng kim đan của cô lại không nhảy ra ngoài.
Vũ Nhu Tử buồn bã một lúc.
Ting ting
Lúc này trong nhóm Cửu Châu số 1 lại có tin nhắn.
Hoàng Sơn Tôn Giả:
“@Toàn bộ thành viên, Thiên Nhân lùi về sau rồi.”
Sau khi bốn mươi mãnh thú bị Thiên Nhân vây giết, lần này có tới tận gần hai trăm mãnh thú bắn ra.
Cứ giết hết một đợt mãnh thú, số lượng của chúng lại càng tăng thêm.
Các Thiên Nhân đành phải lùi về sau.
Khi chúng lùi ra đủ xa, đám mãnh thú kia cũng ngừng tấn công.
“Xem ra thật sự đúng như suy đoán của Vũ Nhu Tử. Tán tài có quy tắc của tán tài.”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Chỉ là không biết bao giờ tán tài mới bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận