Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1955: A, Hay Quá!

Chương 1955: A, Hay Quá!
Loại tin tức thâm ảo liên quan đến siêu thoát bất hủ này đương nhiên không phải thứ mà đầu Tống Thư Hàng có thể chứa nổi chứa nổi. Nếu trong đầu hắn chứa tri thức cao siêu kiểu này thì hắn đã ngủ say vĩnh viễn giống như Bất Diệt Chi Chủ từ lâu rồi.
Đây mới là lễ vật mà Bạch two chuẩn bị cho quả cầu béo. Phần tin tức liên quan đến siêu thoát bất hủ này là thứ do Bạch Thiên Đạo để lại trong cái chân bị cắt mang đi làm thí nghiệm kia của hắn.
“Không được, ta không thể xem tiếp nữa!” Lúc này, nội tâm của đại lão quả cầu béo cực kỳ mâu thuẫn.
Trong nội tâm nó hiểu rất rõ nếu tiếp tục xem phần tin tức liên quan đến siêu thoát bất hủ này, nó sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, trở thành Bất Diệt Chi Chủ thứ hai.
Nhưng... nó không khống chế được bản thân.
Bất kể tri thức về bất hủ hay tin tức về siêu thoát bất hủ đều là cám dỗ chết người đối với chúa tể Cửu U và Trường Sinh Giả đã chứng đạo của bản thân.
Tri thức làm ta vui vẻ~ Học tập làm ta thỏa mãn~ Tri thức chính là sinh mệnh của ta~
Dù đạo tâm có kiên định đến đâu cũng không thể miễn dịch hoàn toàn đối với sự cám dỗ. Tin tức liên quan đến bất hủ vốn là khát vọng cuối cùng của các Trường Sinh Giả.
“Xem một chút, chỉ xem một chút nữa thôi, xem xong rồi ta sẽ không xem nội dung tiếp theo!”
“Không được, không thể xem nội dung tiếp theo.”
“Chỉ xem một chút, một chút thôi là được, đang xem đến chỗ quan trọng!”
“Không được, ta phải kiềm chế.”
“A, hay quá!”
“Hình như ta hiểu được một chút rồi, cho ta xem thêm chút nữa đi.”
“Ta có thể kiên trì thêm một lúc nữa.”
Nội tâm của đại lão quả cầu béo đang đấu tranh không ngừng.
Thậm chí nó đã đoán ra đây là cái bẫy của Bạch two.
Nếu tiến thêm một bước nữa chính là vách núi vạn kiếp bất phục.
Bây giờ nó đang đứng cạnh vách núi này, dò xét từng chút một.
Cuối cùng... nó trượt chân rơi xuống vực sâu vô tận.
Đại lão quả cầu béo hình người giữ nguyên tư thế một tay giữ chặt thân thể Tống Thư Hàng, một tay đặt trên đầu hắn, đứng im bất động.
...
Tống Thư Hàng quan sát mọi việc với góc nhìn thứ ba, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn đoán có thể đại lão quả cầu béo đang đọc trí nhớ của hắn.
Nhưng đọc lâu như vậy rồi, sao đại lão quả cầu béo lại im lặng thế nhỉ?
Bộ dạng bây giờ của nó giống hệt như lúc Tống Thư Hàng chìm sâu vào trạng thái đọc ké không thoát ra được.
Rốt cuộc trong đầu hắn có thứ gì lại có thể làm đại lão quả cầu béo xem say mê không dứt ra được thế kia?
Khoan đã!
Lẽ nào ký ức liên quan đến Thánh Nhân Nho gia bị đọc được?
“Được rồi, giải quyết xong.” Lúc này tiếng Bạch tiền bối two vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Một lúc sau, thân thể của Tống Thư Hàng trượt từ trong tay quả cầu béo xuống.
Do cổ bị bóp đứt, lúc này đầu hắn rơi xuống đất lăn hai vòng, trông cực kỳ kinh dị.
Giải quyết xong?
Đại lão quả cầu béo lại sập bẫy trúng chiêu?
“Bạch tiền bối, ta chết rồi ư?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn cảm ứng được Bạch tiền bối two đang ở gần đây, chỉ là không biết ngài ấy đang ẩn thân ở đâu.
“Gì?” Tiếng của Bạch tiền bối two vang lên.
Chỉ thấy cái đầu rơi trên mặt đất bỗng biến hóa, biến thành đầu của Bạch tiền bối two.
“Ngươi muốn chết lắm à? Sao nghe giọng điệu của ngươi có vẻ nóng lòng muốn chết một lần quá vậy hả?” Đầu của Bạch tiền bối two nhìn về hư không, tò mò hỏi.
“Không có không có.” Tống Thư Hàng lắc đầu lia lịa.
Sau đó hắn nhìn thi thể không đầu của bản thân.
Mất đầu rồi mà vẫn chưa chết ư?
“Bây giờ ngươi đang ở trạng thái chết giả mà thôi, muốn lừa quả cầu béo thì phải làm giống như thật. Vì giây phút này, ta đã chuẩn bị mất mấy ngày, làm chết không biết bao nhiêu tế bào não. Thậm chí ngay cả đầu ta cũng cắt chỉ để lừa được nó.” Cái đầu của Bạch tiền bối two nói.
Dứt lời, đầu hắn bay lên.
Đầu lâu phi thiên.
Thật đẹp mắt, thật ngầu lòi.
Một lát sau, cổng không gian xuất hiện.
Thân thể của Bạch tiền bối two chui ra từ trong hư không, thân thể không đầu đeo một chiếc túi lớn.
Sau đó thân thể hắn đưa tay ra cầm lấy đầu rồi ấn lên cổ.
Động tác rất ngầu nhưng... không dính, đầu lại rơi xuống.
Bạch tiền bối two vội chụp lấy đầu mình, thở dài: “Haizz, đã diễn phải diễn đến cùng. Vì diễn cho giống thật, lừa được quả cầu béo, lúc cắt đầu ta dùng quá sức. Bây giờ muốn nối đầu lại phải mất chút thời gian.”
Tống Thư Hàng: “...”
“Thôi mang tạm vậy.” Bạch tiền bối two lấy một chiếc khăn lụa từ trong túi lớn ra, cột một vòng trên cổ dính vào đầu, sau đó lại cột vào thân thể mình.
Thoạt nhìn giống như thân thể của Bạch tiền bối two đang thả diều, mà diều lại là một cái đầu.
Nhưng soái ca chính là soái ca, ngay cả đầu bay trên trời cũng vẫn đẹp.
“Bạch tiền bối, quả cầu béo bị sao thế?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Ngươi đã tiếp xúc với Bất Diệt Chi Chủ rồi đúng không? Bây giờ bộ phân thân này của quả cầu béo cũng giống như Bất Diệt Chi Chủ.” Bạch tiền bối two nói với giọng điệu đắc ý: “Nó tiếp xúc với tri thức và tin tức mà cảnh giới của nó không cách nào hiểu được, hãm sâu vào trong tri thức và tin tức thâm ảo, tiến vào trạng thái ngủ say không tỉnh. Tri thức vô hạn luôn khiến người ta không dứt ra được.”
Cuối cùng Bạch tiền bối two bổ sung một câu: “Tri thức chính là sức mạnh!”
Tống Thư Hàng trợn tròn mắt kinh ngạc, tri thức còn dùng được như vậy nữa à?
“Dùng cạm bẫy vật lý hãm hại quả cầu béo đã không còn cảm giác thành tựu nữa. Dùng sức mạnh tri thức hãm hại nó làm ta cảm thấy rất thỏa mãn, cứ như tìm lại được cảm giác đối chọi với quả cầu béo ngay từ đầu.” Bạch tiền bối two nói.
Sau đó hắn đi đến bên cạnh thi thể không đầu của Tống Thư Hàng, đặt tay lên thân thể Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “Ngài định giải trừ trạng thái chết giả của ta à?”
“Đương nhiên.” Bạch tiền bối two đáp.
Sau đó hắn cho tay vào chiếc túi sau lưng rồi lấy ra một đầu.
Là đầu của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “!!!”
“Bạch tiền bối, đây là đầu của ta à?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối two: “Ngươi không thấy hỏi vậy là thừa à?”
“Tại sao đầu của ta lại nằm trong tay Bạch tiền bối ngài chứ?” Tống Thư Hàng đần mặt ra.
“Không cắt đầu ngươi thì làm sao lắp đầu ta lên cổ ngươi được? Làm sao lừa được quả cầu béo? Muốn diễn giống như thật đương nhiên phải trả cái giá thích đáng.” Bạch tiền bối two trả lời.
Tống Thư Hàng im lặng gật đầu.
Về mặt lý luận ta đã hiểu nhưng ngài cắt đầu ta lúc nào vậy? Tại sao ta chẳng hay biết gì?
“Nói rõ cho ngươi biết mặc dù ta là chúa tể Cửu U nhưng lúc cắt đầu ngươi, ta đã nhận được sự đồng ý của ngươi rồi nhé.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Tại sao ta chẳng biết gì hết vậy?
Bạch tiền bối two bình tĩnh lắp đầu của Tống Thư Hàng lên cổ hắn.
Nhưng... không liền với nhau, đầu rơi xuống.
Khó xử rồi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận