Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 183: Ta Xuyên Việt Rồi À?

Chương 183: Ta Xuyên Việt Rồi À?
“Nếu như cô gái ấy chỉ mới bắt đầu xuất hiện hàn sương bên ngoài cơ thể thôi thì ta còn có thể ra tay cứu được. Nhưng bây giờ, trừ khi ta tu luyện đến nhân tiền hiển thánh, hoặc Thánh Quân bát phẩm, bằng không thì căn bản chẳng có cách nào cứu được.”
Tuyết Lang Động Chủ nói thẳng.
Trừ Tuyết Lang Động Chủ ra, trong nhóm còn có mấy người khác cũng tu luyện pháp thuật băng hệ, nhưng đều không phải là tu luyện chính. Người tu luyện công pháp băng hệ chỉ có một mình Tuyết Lang Động Chủ, là băng hệ uy tín nhất trong nhóm này.
“Vậy căn nguyên của cổ hàn khí kia là gì, là do khí quan nào đó trong cơ thể có vấn đề à?”
Tống Thư Hàng dò hỏi, nếu pháp thuật không thể giải quyết vấn đề, vậy kết hợp pháp thuật với khoa học kỹ thuật một chút thử xem sao? Quạt ngự hỏa ba sao không phải chính là minh chứng cho sự kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và tu chân sao.
“Thư Hàng tiểu hữu muốn nói đến phẫu thuật thay khí quan chứ gì? Vô dụng cả thôi, bên ngoài cơ thể cũng đã kết ra băng quan luôn rồi, chứng tỏ hàn khí đã ăn sâu vào các ngóc ngách trong cơ thể, thậm chí có thể đã ảnh hưởng đến cả hồn phách của cô ấy. Chẳng lẽ ngươi có thể đổi toàn bộ thân thể và linh hồn của cô ấy được hay sao?”
Tuyết Lang Động Chủ vô tình đập tan ảo tưởng của Tống Thư Hàng.
“Ai, đúng là một câu chuyện đáng thương.”
Tống Thư Hàng thở dài, Lý Thiên Tố tiền bối à, xin ngài chớ trách ta, ta chẳng thể làm được gì hơn! Ngài ở trên trời có linh thiêng cũng đừng biến thành oán quỷ đến tìm ta nhé?
Là một người tốt, hắn có lòng nhưng lại không có sức.
Bữa ăn sáng được Đường thiếu chủ của Không Không Đạo Môn chuẩn bị rất chu đáo.
Hôm nay cô vẫn cứ cười ngây ngốc như thế, nhưng so với hôm qua thì trông đã có thần thái hơn một chút rồi.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô nàng này mà biến thành kẻ khờ thật thì hắn cũng không biết nên giải quyết thế nào cho phải, cũng đâu thể để cô ta làm đầu bếp cả đời được.
Trước khi đi, Tống Thư Hàng vẫy tay tạm biệt Đậu Đậu và Bạch tiền bối:
“Ta đi đây, Đậu Đậu đừng có gây chuyện nhé!”
Đậu Đậu liếc hắn một cái, sau đó quay sang nói với Bạch Tôn Giả:
“Bạch tiền bối, rõ ràng Tống Thư Hàng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe đấy. Dù rằng hắn chỉ đích danh, bảo ta đừng có gây chuyện, nhưng thật ra thì lời này của hắn muốn ám chỉ ngươi đấy.”
Bạch Tôn Giả cười gượng.
Bàn tay đang vẫy khí thế của Tống Thư Hàng cũng cứng đờ, Đậu Đậu ngươi nói huỵch toẹt như thế ra làm gì! Không biết là có những lời hiểu thầm trong lòng là được rồi, nói ra sẽ có chuyện à!
Đại học Giang Nam bắt đầu bước vào kỳ thi cuối kỳ.
Chuyện này liên quan đến cái bằng tốt nghiệp, mà bằng tốt nghiệp của đại học Giang Nam thì rất có giá trị. Cho nên mỗi học sinh đều phải cố gắng hết mình.
Lúc sắp thi, Tống Thư Hàng cũng hơi hồi hộp.
Bởi vì trước kia, đêm trước mỗi kì thi, hắn đều phải cắm đầu học bài. Nhưng tối hôm qua hắn lại leo lên giường đi ngủ sớm. Nên bây giờ lòng dạ có phần nao nao.
Sau khi bài thi được phát ra thì Tống Thư Hàng vung bút viết soàn soạt…
Bất tri bất giác đã làm xong toàn bộ đề thi.
“Sao tự nhiên thấy nó đơn giản thế nhỉ?”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm, hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, tất cả mọi người vẫn còn đang vùi đầu vắt óc làm bài.
Trong phòng thi chỉ có tiếng giấy bút vang lên sột soạt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cái đồng hồ trên tường, ôi mẹ ơi, chỉ mới có ba phút mà thôi.
Tốc độ tay của mình phải nhanh tới cỡ nào thì mới có thể làm xong nguyên tờ đề thi dài lê thê trong vòng ba phút thế này?
Bây giờ mình làm gì đây nhỉ? Hình như phải chờ ít nhất nửa tiếng mới có thể nộp bài thi thì phải?
Chỉ lát sau, Tống Thư Hàng thầm thở dài một hơi. Hắn cầm bút vờ như đang viết, sau đó bắt đầu nhắm mắt tu luyện chân ngã minh tưởng kinh. Đời người ngắn ngủi, lúc có thể tu luyện được thì chớ nên lãng phí thời gian.
Nói tới chân ngã minh tưởng kinh, kể từ khi tâm khiếu và nhãn khiếu của hắn mở ra, lại thêm khế ước với linh quỷ xong, chân ngã trong đầu hắn lại có biến hóa.
Nhưng chân ngã không biến thành bộ dạng tiên khí huyền ảo gì hơn, mà lại tiến hóa theo kiểu khá là kỳ lạ.
Chỉ thấy ở bên trong không gian ý thức, chân ngã mặt mày nghiêm túc, trên người không mặc quần áo, lộ ra cơ bắp trong veo như cẩm thạch. Sau đó… Hình như mái tóc ngắn hơn một chút thì phải?
Không đúng nha, ta là một người thích đọc sách, vẫn luôn hâm mộ dạng tu sĩ tiêu sái, chân đạp phi kiếm độn quang tung hoành khắp đất trời. Nhưng sao hình tượng của chân ngã càng lúc càng trái với suy nghĩ thế này?
Hay vì gần đây đi học nhiều quá, nên bị mất chút khí chất thư sinh nho nhã rồi ư? Quyết định rồi, hôm nay thi xong thì phải đến tiệm sách coi cọp một tí mới được, đã lâu lắm không đến chỗ đó mượn sách rồi…
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi tu luyện chân ngã minh tưởng kinh xong một lượt thì cũng vừa đúng nửa giờ.
Tống Thư Hàng đứng dậy, nộp bài thi, rời khỏi phòng thi không chút bận tâm.
Ở sau lưng hắn, nữ giáo viên canh thi nhíu mày nhìn Tống Thư Hàng, sau đó lại nhìn đáp án trên tờ bài thi viết kín giấy của Tống Thư Hàng mà trầm tư.
Cô có chút ấn tượng với bạn thí sinh này, bởi vì từ sau khi phát đề ra xong thì bạn thí sinh này lại giữ nguyên một tư thế, không cục cựa gì.
Lúc cô đi vòng quanh phòng thi còn thấy bạn thí sinh này nhắm mắt ngủ gật nữa.
Vậy thì cậu ta viết đáp án này khi nào đây?

Buổi chiều là thi tiếng anh, Tống Thư Hàng đã có kinh nghiệm, nên cứ thủng thẳng làm bài, nhây ra tận nửa giờ mới làm xong rồi nộp bài, lần này không khiến cho giáo viên để ý nữa.
Hắn lại đi lòng vòng quanh các phòng học khác, ba thằng Lý Dương Đức, Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba còn đang cắm đầu làm bài, nhìn giống như vẫn chưa định đi ra.
“Thôi vậy, đi đến tiệm sách xem cọp một lúc thôi.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Quen đường tìm đến tiệm sách quen thuộc kia.
Vẫn là con đường này, cũng là tiệm sách này, vẫn là bà chủ xinh đẹp quen thuộc với vẻ ngoài dịu dàng của con gái Giang Nam. Rõ ràng chỉ mới một tháng không đến đây thôi, mà Tống Thư Hàng cảm giác giống như đã qua một thế kỷ rồi. Là do cả tháng nay mình đã trải qua quá nhiều chuyện hay sao?
Sau khi bước vào tiệm sách, Tống Thư Hàng như cá gặp nước, vội vàng tìm mấy quyển sách tài liệu có liên quan đến máy bay, sau đó đứng vào một góc bắt đầu coi cọp.
Sắp tới phải đi học lái máy bay với Bạch tiền bối rồi, mặc dù đã có tuyệt chiêu ngự kiếm phi hành Bạch tiền bối làm nền tảng trước rồi, nhưng tìm hiểu thêm chút kiến thức với thông tin cũng chẳng thiệt thòi đi đường nào.
Ở chỗ quầy hàng gần cửa, bà chủ xinh đẹp kia thi thoảng lại nhìn Tống Thư Hàng một cái, sao cái thằng nhóc coi cọp sách kia lại đến thế này? Hôm nay không phải ngày thi học kỳ của đại học Giang Nam à? Cậu ta không quan tâm thành tích thi hay sao?
Cô biết đại học Giang Nam sẽ cho thi lại hai lần, thi lại ba môn thì sẽ được tặng một phiếu về thành miễn phí. Hay là vì cậu trai này đã nắm chắc phần thắng rồi nên thế?
À mà có phải là cậu ta cao thêm không nhỉ? Nhìn thì có vẻ như dáng người cao ráo thêm một chút, một tháng trước hãy còn có da có thịt thêm miếng mỡ mà. Bây giờ thì nom rắn rỏi ngon lành hơn hẳn, trông không khác gì người mẫu cả.
“Hình như cậu ta đẹp trai hơn nhiều thì phải?”
Bà chủ xinh đẹp nghĩ thầm trong bụng, sau đó cô lại cúi đầu đọc sách của mình…
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt một cái đã tới chạng vạng.
“Nhanh như thế à?”
Tống Thư Hàng tiện tay rút hai quyển sách trên giá ra, làm thủ tục thuê sách, sau đó thoải mái đi về nhà.
Quay lại căn nhà của Dược Sư, Tống Thư Hàng đút chìa khóa mở cửa ra, sau khi bước vào thì cũng thuận tay đóng cửa lại.
Sau đó, hắn quay đầu lại… mẹ ơi, đây là cái quỷ gì đây?
Xuất hiện trước mặt hắn là một sa mạc mênh mông vô tận, trên đất không có lấy một ngọn cỏ nào, chỉ độc mỗi cát vàng.
Mình bị hoa mắt à? Hay là ảo ảnh đây?
Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, thứ ở trên đất quả thật là cát vàng, Tống Thư Hàng có thể cảm nhận được cảm giác từng hạt cát chảy qua kẽ tay mình! Không phải ảo ảnh, nó thật sự là sa mạc!
Là do Bạch tiền bối đang làm gì à? Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tống Thư Hàng, nếu như thật sự là vậy thì cũng không có gì lạ.
“Bạch tiền bối, Đậu Đậu! Hai người có ở nhà không?”
Tống Thư Hàng kêu to lên.
Nhưng ngoại trừ tiếng vọng ra thì căn bản không hề có động tĩnh gì.
Một lúc sau.
Tống Thư Hàng nhíu mày, chẳng lẽ không phải do Bạch tiền bối và Đậu Đậu gây ra ư?
Vậy thì chuyện này là thế nào đây, là do mình đi qua không gian truyền tống đến sa mạc à?
Hay là mình đã… Xuyên việt rồi?
Tống Thư Hàng bây giờ đã thay đổi rồi, nên có thể dễ dàng chấp nhận mấy hiện tượng siêu tự nhiên thế này. Ngay cả tu chân giả mà còn xuất hiện trong đời hắn được thì mấy chuyện như xuyên việt cũng không phải là không thể xảy ra.
Nhưng trong mấy quyển tiểu thuyết nổi tiếng, trước khi các nhân vật chính xuyên việt toàn gặp phải chuyển buồn rầu mất hết ý chí, sau đó đột nhiên bị sét đánh, bị giật điện, bị thiên thạch rơi trúng, nói chung là đủ kiểu tai nạn khiến cho họ bỏ mạng, sau đó mới xuyên việt.
Nhưng Tống Thư Hàng ta đây là một sinh viên tài giỏi của một trường đại học danh tiếng như đại học Giang Nam. Thậm chí còn vừa mới tiếp xúc với thế giới tu chân thật sự, sắp sửa bắt đầu cuộc đời sóng gió huy hoàng cơ mà, sao lại xuyên việt ngay lúc này chứ?
Hơn nữa, hắn chỉ mở cửa nhà Dược Sư rồi bước vào thôi mà? Có bị sét đánh hay thiên thạch nện trúng đầu đâu cơ chứ.
Sao lại có cả chuyện mở cửa thôi cũng xuyên việt thế này?
Nhưng mình vẫn chưa chuẩn bị gì để xuyên việt cả mà… không được, mình phải quay về thôi!
Tống Thư Hàng quay người lại, muốn xem thử xem cánh cửa còn ở đó không. Nhưng lúc quay đầu lại thì vẫn chỉ nhìn thấy sa mạc vô biên vô tận, căn bản không thấy bóng dáng cánh cửa đâu.
Thế này là định chơi chết hắn đây à?
Bây giờ phải làm sao đây?
Tống Thư Hàng cảm giác trái tim của mình bây giờ thật khỏe mạnh, vì đến giờ mà vẫn có thể đập đều đều không hề loạn nhịp.
“Đầu tiên là phải xác định thử xem là có phải mình bị không gian truyền tống đến sa mạc, hay đây là xuyên việt đến dị thứ nguyên, hoặc mấy thế giới ma huyễn gì đó mới được. Nếu như đây chẳng qua chỉ là không gian truyền tống thì cũng không sao cả. Nếu như là xuyên việt đến dị thứ nguyên thì nguy to.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Sau đó, hắn lấy điện thoại của mình ra.
Nếu như vẫn còn sóng thì chứng tỏ mình vẫn còn ở trên trái đất! Nếu như không có tín hiệu….
Hắn lấy điện thoại ra xem, không có chút xíu tín hiệu nào.
“Đừng sợ đừng sợ, phải bình tĩnh. Có lẽ vì đây là sa mạc, cho nên tín hiệu không được tốt. Theo như kinh nghiệm xem tiểu thuyết của mình thì nếu như đây là dị thứ nguyên thì trên bầu trời nhất định sẽ có hai ba cái mặt trăng. Bây giờ trời còn sớm, đợi tới lúc trời tối thì… mà ủa, bầu trời đâu?”
Lúc Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên thì phát hiện trên trời trống không, không có trời xanh hay mây trắng gì hết. Chỉ có một thứ gì đó trông như hố đen đang xoay tròn.
Lẽ nào mình thật sự xuyên việt đến một dị thế giới mà ngay cả quy luật vật lý cũng bị thay đổi rồi sao?
Vậy thì sau khi xuyên việt, mình phải làm gì đây?
Tống Thư Hàng mở điện thoại di động ra kéo vài cái để kiểm tra, lúc này hắn thật sự rất hối hận, vì sao mình lại xóa mấy bộ truyện xuyên việt dị giới đi hết làm gì.
Nếu như còn để lại thì có thể xem lại, để xem có nhân vật nào bị xuyên việt đến sa mạc như hắn không, rồi phải làm sao mới có thể trở nên mạnh mẽ, rồi quật khởi, từng bước xưng bá dị giới?
“Phải bình tĩnh lại, không thể rối trí được. Trước tiên phải nghĩ cách khiến mình sống sót được giữa sa mạc mới được.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Nhưng mà…. Bình tĩnh cái quần!
Xuyên việt rồi!
Không phải đang nằm mơ đâu, hắn đã xuyên việt thật rồi, lại còn bị ném đến một cái sa mạc khỉ ho cò gáy nào đó nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận