Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1037: Nút Tặng Tên Lửa Ở Đâu Vậy?

Chương 1037: Nút Tặng Tên Lửa Ở Đâu Vậy?
Từ thái cổ đến nay, chưa từng có vị Huyền Thánh nào lại đi tỏ tình với người yêu trong phần Huyền Thánh giảng pháp cả.
Thứ nhất là do khi tu luyện đến cảnh giới Huyền Thánh này, hầu như không ai thiếu “tài lữ pháp địa”. Thứ hai, Huyền Thánh giảng pháp là một cơ hội tốt để kiếm công đức, gom được càng nhiều công đức thì tỷ lệ thành công vượt qua thiên kiếp Kiếp Tiên bát phẩm tấn thăng cửu phẩm càng cao. Cho nên từ xưa đến nay, vẫn không có vị Huyền Thánh nào sẽ lãng phí cơ hội Huyền Thánh giảng pháp thế này.
Nhưng cơ hội mà nhóm người Tống Thư Hàng lấy được lần này lại khá là đặc biệt. Thường Viễn Tử vốn chưa đến cảnh giới bát phẩm, lần Huyền Thánh giảng pháp này là ngẫu nhiên có được, mà đã là cơ hội nhận miễn phí thì sẽ không được người ta quý trọng lắm.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ suy đoán, sau khi Thường Viễn Tử tỏ tình xong, hẳn là sẽ không nhận được lực lượng công đức.
Mà kết quả cũng đúng như dự đoán của Phủ Chủ.
Sau khi phần Huyền Thánh giảng pháp của Thường Viễn Tử kết thúc, trên người hắn không hề xảy ra bất kỳ biến hóa nào. Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới bị Thường Viễn Tử gài bẫy, không nguyền rủa hắn đã là tốt lắm rồi, sao mà còn cho hắn công đức được chứ?
Thường Viễn Tử cũng không thèm để ý, nói thật, hắn cũng không thiếu chút lực lượng công đức này. Chỉ cần hắn muốn, nếu bắt đầu sử dụng tài nguyên tu luyện của nhà mình thì tốn mấy chục năm là có thể kiếm được một thân công đức.
Cho nên đối với hắn mà nói, chuyện tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ còn quan trọng hơn cả việc kiếm công đức.
Mà ngay sau khi Thường Viễn Tử lui ra khỏi trạng thái Huyền Thánh giảng pháp, đột nhiên... thân thể hắn chấn động dữ dội.
Sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Trong hư không có vô số huyễn tượng buông xuống, bao phủ hắn lại.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thấy vậy thì lập tức kép Tống Thư Hàng ra xa, nhanh chóng lui về phía sau.
“Đó là gì vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Là tâm ma kiếp, tại sao lại như vậy nhỉ? Chúng ta đã độ kiếp thành công rồi kia mà? Tại sao còn có tâm ma kiếp xuất hiện nữa?”
Thân thể Thường Viễn Tử bị huyễn tượng bao phủ, hai mắt dại ra, sắc mặt vốn đã trắng bệch do bị trọng thương giờ lại càng thêm tái nhợt. Xem ra tâm ma kiếp giáng xuống người hắn cực kỳ kinh khủng, cũng không biết hắn có thể vượt qua đợt tâm ma kiếp này không. Tâm ma kiếp là chuyện riêng của mỗi người, thường thì người ngoài không cách nào nhúng tay vào tâm ma kiếp của tu sĩ được.
Cho đến nay, thứ duy nhất có thể ảnh hưởng đến tâm ma kiếp mà Tống Thư Hàng biết được chính là giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương. Lúc trước Linh Điệp Tôn Giả đã đăng một tệp tài liệu lên nhóm Cửu Châu số 1, trong đó có một luận điểm là “Ảnh hưởng từ giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương đến tâm ma kiếp trong thiên kiếp”. Trong phần này, Linh Điệp Tôn Giả có đề cập đến việc giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương có hiệu quả nhất định trong việc phá tâm ma.
“Nếu... Thường Viễn Tử đạo hữu thật sự không thể vượt qua đợt tâm ma kiếp này, vậy có nên thử mở một đoạn bài hát do Tạo Hóa Pháp Vương hát không nhỉ?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
“Ta nghĩ có lẽ đợt tâm ma kiếp đột nhiên xuất hiện này là do Huyền Thánh giảng pháp đấy.”
Lúc này, Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử đạo trưởng đi từ đằng xa tới bên cạnh Tống Thư Hàng và Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Tiếp theo là đến phần Huyền Thánh giảng pháp của hắn, cho nên hắn cũng tỉnh lại trước thời hạn. Sau khi tỉnh lại, hắn cũng nội thị bản thân, cũng kích hoạt thánh ấn trong cơ thể.
Ngay khi kích hoạt thánh ấn, hắn lập tức nhận được phần ký ức về tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong lúc bản thân hôn mê.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhìn Thường Viễn Tử rồi tiếp tục nói:
“Cứ nghĩ kỹ lại mà xem, rõ ràng chúng ta đã độ kiếp thành công, nhưng trước khi Huyền Thánh giảng pháp kết thúc thì vẫn không cách nào rời khỏi thế giới thiên kiếp này. Như vậy chỉ có một khả năng, thật ra thiên kiếp của chúng ta vẫn chưa kết thúc hẳn, Huyền Thánh giảng pháp cũng là một phần của thiên kiếp. Khi Huyền Thánh giảng pháp hoàn thành, sẽ có một lượng công đức khổng lồ rót vào người chúng ta, từ đó triệt tiêu đi đợt tâm ma kiếp cuối cùng. Còn nếu mượn cơ hội Huyền Thánh giảng pháp để làm việc khác, vậy thì không cách nào có được lượng công đức to lớn, đợt âm ma kiếp cuối cùng cũng không thể bị triệt tiêu, sẽ trực tiếp giáng xuống trên người tu sĩ.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cũng tỏ vẻ đồng ý:
“Suy đoán của Thiên Nhai Tử đạo hữu rất có lý, nếu thế thì tuyệt đối không thể xem thường Huyền Thánh giảng pháp. Thiên Nhai Tử đạo hữu, ngươi đã chuẩn bị xong nội dung cho phần Huyền Thánh giảng pháp chưa?”
“Trong đầu đã có chút ý tưởng, các ngươi cũng biết, vì tránh độ thiên kiếp mà ta vẫn luôn tiến hành truyền công, từ đó trì hoãn thời gian bản thân phải độ thiên kiếp. Đây cũng là lý do tại sao ta có ngoại hiệu là Truyền Công Cuồng.”
Thiên Nhai Tử cười tự giễu.
“Tiền bối, chẳng lẽ ngài muốn giảng về kinh nghiệm truyền công ư?”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co quắp lại. Nếu vậy thì còn không bằng để Thiên Nhai Tử đạo trưởng mua bản thảo từ chỗ con rối tinh phẩm cho rồi.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng lắc đầu nói:
“Thật ra truyền công cũng chỉ là một trong những phương pháp trì hoãn thiên kiếp giáng xuống của ta mà thôi. Ta có thể trì hoãn thiên kiếp giáng xuống chừng hơn ba trăm năm, há chỉ dựa vào một loại thủ đoạn là truyền công không thôi? Trong tay ta có tổng cộng mười bảy loại phương pháp trì hoãn thiên kiếp giáng xuống, nhưng có mười mấy loại chỉ thích hợp cho cảnh giới thấp sử dụng. Đến lúc đó ta lại nói về một số kinh nghiệm trì hoãn thiên kiếp giáng xuống cho các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới nghe vậy, chắc có rất nhiều tu sĩ có thể sử dụng những kinh nghiệm và phương pháp này đấy.”
Trong chư thiên vạn giới, số lượng tu luyện giả đỉnh cấp luôn ít nhất, số tu luyện giả nhiều nhất vĩnh viễn là những thành viên cấp thấp. Nếu xét về đẳng cấp, tuy những kinh nghiệm mà Thiên Nhai Tử truyền thụ cho kém hơn bài giảng giải Đạo Tạng của Tống Thư Hàng, cũng thua bài giảng Phật pháp của Thất Sinh Phù Phủ Chủ, nhưng đối với những tu luyện giả cấp thấp thì đó rất có thể lại là thứ có thể bảo toàn tính mạng, đến lúc đó hắn nhất định sẽ thu hoạch được không ít công đức.
“Phần Huyền Thánh giảng pháp của ta sắp bắt đầu rồi. Thư Hàng đạo hữu, Thất Sinh Phù đạo hữu, phiền các ngươi chăm sóc Thường Viễn Tử đạo hữu nhé.”
Nói xong, Thiên Nhai Tử sửa soạn lại bộ dạng của bản thân rồi tiến vào trạng thái Huyền Thánh giảng pháp.
Mà lần này, Tống Thư Hàng phát hiện con rối tinh phẩm lại không rao bán bản thảo cho Thiên Nhai Tử đạo trưởng... Chẳng lẽ dưới quan điểm của cô, “kinh nghiệm trì hoãn độ kiếp” mà Thiên Nhai Tử đạo trưởng sắp giảng giải cũng coi như là nội dung giảng pháp cấp Huyền Thánh hợp cách sao?
Bởi vì có vết xe đổ của Thường Viễn Tử trước đó, sau khi tiến vào trạng thái Huyền Thánh giảng pháp, Thiên Nhai Tử cũng không dám làm loạn. Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, mượn thánh ấn làm nổi bật khí chất của bản thân.
Sau đó, hắn mở miệng nói thẳng vào vấn đề chính:
“Ta khác với ba vị tu sĩ có thiên phú siêu quần trước đó, thiên phú của ta rất bình thường. Mà có lẽ nội dung ta sắp nói tới đây cũng không cách nào thu hút sự chú ý của các tu sĩ có thiên phú bất phàm. Đề tài mà ta muốn nói đơn giản, đó chính là làm thế nào để trì hoãn thiên kiếp sắp giáng xuống một quãng thời gian.”
Chỉ trong nháy mắt, chủ đề giảng pháp của Thiên Nhai Tử đạo trưởng đã hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều tu sĩ cấp thấp.
Nhóm Cửu Châu số 1
Bắc Hà Chân Quân:
“Toi rồi, Thiên Nhai Tử muốn giảng về kinh nghiệm truyền công thật kia.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Thôi xong... Sau này tu sĩ cấp thấp mà thấy tu sĩ cấp cao đột nhiên tới làm quen, nhất định phải thật cẩn thận, nói không chừng sẽ bị lừa truyền cho mấy chục năm công lực ấy chứ.”
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Thật ra bây giờ ta càng muốn đi xem phản ứng của Biệt Tuyết Tiên Cơ hơn, được tỏ tình ngay trước mặt tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới, nói thật... Nếu như có tu sĩ điển trai nào tỏ tình với ta trước mặt chư thiên vạn giới, ta sẽ đồng ý ngay lập tức luôn đấy.”
Lưu Huỳnh Tiên Tử:
“+1 ta cũng cảm thấy kiểu tỏ tình này lãng mạn quá chừng.”
Hồ Trung Nguyệt Tiên Tử Vũ Nhu Tử:
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy! Nếu như có người tỏ tình với ta như vậy, ta sẽ hạnh phúc chết mất.”
Đề tài trong nhóm Cửu Châu số 1 lập tức chuyền từ Huyền Thánh giảng pháp sang đến tỏ tình lãng mạn luôn.
...
Nội dung mà Thiên Nhai Tử đạo trưởng giảng giải cũng không phức tạp lắm, hắn bắt đầu nói từ mấy loại phương pháp tránh thiên kiếp cấp thấp nhị tấn tam, các tu sĩ cấp thấp trong chư thiên vạn giới nghe như mê như say. Một số tu sĩ cấp cao cũng ghi nhớ những phương pháp này, tuy bản thân không cần nhưng bọn họ vẫn có đồ tử đồ tôn, chắc hẳn sẽ có người cần dùng tới.
Tống Thư Hàng và Thất Sinh Phù Phủ Chủ đồng thời gật đầu, xem ra Thiên Nhai Tử đạo trưởng ổn rồi.
Sau đó hai người lại có chút lo lắng nhìn về phía Thường Viễn Tử, đối phương vẫn đang bị vây trong tâm ma kiếp, cũng không biết có thể vượt qua hay không.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong đầu, chờ đến khi Thiên Nhai Tử đạo trưởng giảng pháp xong, nếu Thường Viễn Tử vẫn còn bị hãm trong tâm ma kiếp, vậy thì hắn sẽ phát giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương để hỗ trợ cho Thường Viễn Tử.
Nếu không, chờ khi bài giảng pháp của Thiên Nhai Tử đạo trưởng kết thúc, mấy người bọn họ sẽ bị đưa ra khỏi thế giới thiên kiếp, lúc đó có muốn hỗ trợ cũng không còn cơ hội nữa.
...
Trong lúc Thiên Nhai Tử giảng pháp, có một số người nghe rất say mê, nhưng cũng có một số lại cảm thấy rất nhàm chán.
“Xem ra vị Thiên Nhai Tử Huyền Thánh này cũng không giảng được cái gì hay ho.”
Có một số tu sĩ cấp cao thầm nói trong lòng.
Cũng có người chuẩn bị tắt trạng thái quan sát Huyền Thánh giảng pháp để đi làm chuyện của mình.
Nhưng ngay lúc này... ở phía sau Thiên Nhai Tử đạo trưởng bỗng xuất hiện một khe nứt không gian.
Sau đó một bóng người mặc áo trắng chui từ trong khe nứt không gian ra, vô tình tiến vào trong màn hình Huyền Thánh giảng pháp của Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
Đó là một người như trích tiên chốn hồng trần, mái tóc dài đen nhánh tung bay ở sau lưng, đôi mắt sáng ngời như ánh sao. Hắn vừa hiện thân, hàng tỷ ánh mắt khắp chư thiên vạn giới tựa như bị nam châm hấp dẫn, không tự chủ được dán chặt lên trên người hắn.
Tống Thư Hàng:
“Ặc~~”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Ặc~~”
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đang thưởng thức Huyền Thánh giảng pháp:
“Ặc~~”
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Ặc~~”
Sao Bạch Tôn Giả lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Chẳng phải hắn còn đang bế quan sao?
Tống Thư Hàng lập tức cảm ứng thế giới hạch tâm của mình, có thể là do hắn đã độ kiếp thành công cho nên chẳng biết lúc nào thế giới hạch tâm đã khôi phục mối liên hệ với hắn, không còn là cảm giác ngăn cách trăm núi nghìn sông như trước nữa. Nhưng giữa thế giới hạch tâm và thế giới thiên kiếp vẫn còn có một tầng ngăn cách kiên cố.
“Ủa? Thư Hàng, các ngươi đều ở đây à.”
Bạch Tôn Giả vừa cười vừa vẫy tay chào Tống Thư Hàng.
“Bạch tiền bối, ngài đang bế quan kia mà? Sao giờ lại ở đây?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Mới bế quan đến một nửa thì đột nhiên trong lòng có cảm giác, vậy nên ta đi ra độ kiếp trước, độ xong rồi lại trở về.”
Bạch Tôn Giả đáp:
“Đúng rồi, các ngươi cách xa ta một chút, thiên kiếp của ta sắp tới rồi.”
Bạch tiền bối muốn tiến hành độ kiếp trong khi phần Huyền Thánh giảng pháp của Thiên Nhai Tử đạo trưởng vẫn đang được livestream ư?
Nút tặng tên lửa và máy bay ở đâu vậy? Có nên spam một đợt tên lửa để ủng hộ không nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận