Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1106: Vậy Em Có Biết Chuyện Đậu Đậu Sắp Gả Cho Người Khác Rồi Không?

Chương 1106: Vậy Em Có Biết Chuyện Đậu Đậu Sắp Gả Cho Người Khác Rồi Không?
Thế nên một khi bị nhốt vào trong cung điện kiểu khép kín, trừ khi là Tống Thư Hàng hoặc Diệp Tư mở cửa Điện Hàn Đông, nếu không vị Tôn Giả thất phẩm này đừng hòng ra được. Dù sao thì không phải vị Tôn Giả nào cũng nghịch thiên như Bạch Tôn Giả, có thể vận dụng lực lượng không gian đến mức xuất quỷ nhập thần ở cảnh giới thất phẩm.
Nếu vị Tôn Giả thất phẩm này muốn thoát khỏi đây... thì chỉ còn cách ở trong Điện Hàn Đông dốc lòng tu luyện đến cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm, lúc độ thiên kiếp Huyền Thánh cũng sẽ bị kéo vào thế giới thiên kiếp. Chờ độ kiếp thành công rồi, lúc hắn ra khỏi thế giới thiên kiếp, nói không chừng sẽ có khả năng xuất hiện ở ngoại giới cũng nên.
Nếu cách này không được, vậy hắn chỉ có thể tiếp tục dốc lòng tu luyện đến cảnh giới cửu phẩm, sau đó dùng lực lượng không gian hoặc là thực lực bản thân đánh vỡ Điện Hàn Đông rồi đi ra.
Nhưng mà chỉ cần Tống Thư Hàng không ngốc thì đương nhiên sẽ không cho hắn có thời gian tu luyện.
Sau khi nhốt vị Tôn Giả thất phẩm kia vào Điện Hàn Đông một cách thuận lợi, Tống Thư Hàng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi mẹ ơi, đây chính là một vị Tôn Giả thất phẩm đấy.”
Hắn lẩm bẩm.
Bây giờ nghĩ lại, thân thể hắn vẫn còn bủn rủn đây này.
Nếu không có mỹ nhân rắn công đức yểm trợ, hắn thậm chí còn không dám hiện thân trước mặt Tôn Giả thất phẩm nữa kìa. Nếu không có mỹ nhân rắn công đức cung cấp phòng ngự, tên Tôn Giả kia chỉ cần tát một cái là có thể đập Tống Thư Hàng bẹp dí, sau đó dùng hai tay vo thành viên để chơi.
Sau khi thở phào một hơi, Tống Thư Hàng vỗ tay chuyển quả bom nguyên tử thiên kiếp kia vào lại thế giới hạch tâm. Muốn giải phong ấn trên bom nguyên tử thiên kiếp cần ba bước, Tống Thư Hàng chỉ mới làm một bước cho nên quả bom này sẽ không nổ.
Nhưng vì lý do an toàn, Tống Thư Hàng vẫn để riêng quả bom nguyên tử thiên kiếp này qua một góc, lỡ nó có nổ thì cũng không ảnh hưởng đến những quả tên lửa và bom nguyên tử thiên kiếp khác. Còn nếu đặt chung, nó mà nổ thì cả đám sẽ nổ theo, thế thì thế giới hạch tâm của hắn bị nổ ra tro mất.
Thật ra Tống Thư Hàng đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới lựa chọn bại lộ thế giới hạch tâm, trực tiếp nhốt vị Tôn Giả thất phẩm này vào trong đó.
Dù sao thì tên này cũng là Tôn Giả thất phẩm, mà bản thân hắn lại là một Huyền Thánh bát phẩm.
Cứ cho là lần này mượn tên lửa thiên kiếp + bom nguyên tử thiên kiếp dọa đối phương chạy đi nhưng thế thì sao? Tôn Giả thất phẩm cũng không phải thằng ngu, sau khi trở về, đối phương chỉ cần suy nghĩ kỹ lại sẽ phát hiện ra rất nhiều sơ hở.
Chờ đối phương nghĩ thông suốt lại tìm tới lần nữa, lúc ấy dù có vác bom nguyên tử thiên kiếp ra cũng không hù dọa được người ta.
Đến khi đó, không chừng vị nghìn năm đệ nhất thánh Tống Thư Hàng này sẽ trở thành chiến tích trong tay đối phương cũng nên.
Hơn nữa đối phương cứ luôn miệng nói “dư nghiệt của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, ngay cả Huyền Thánh cũng phải chết”, vậy nên Tống Thư Hàng lại càng không thể để đối phương rời đi được.
Bây giờ chỉ cần nhốt tên này ở đây, đợi Bạch Tôn Giả độ kiếp đi ra rồi giải quyết, ngài ấy có thể đánh tên này dẹp lép như con tép chỉ trong một nốt nhạc.
Hoặc nếu gặp được Bạch tiền bối two thì lại càng hay, đến lúc đó tên này sẽ bị kéo thẳng vào thế giới Tà Liên đi khai hoang. Thế giới Tà Liên của Bạch tiền bối two còn rất hoang vu, cần rất nhiều bậc kỳ tài đi vào khai phá.
Còn nếu tên Tôn Giả thất phẩm này dám giở trò trước khi hai vị Bạch tiền bối xuất hiện, vậy Tống Thư Hàng sẽ cho nổ bom nguyên tử thiên kiếp ngay trong Điện Hàn Đông, nổ banh xác hắn luôn. Dù gì Điện Hàn Đông cũng là pháp khí cấp bậc cửu phẩm, chắc có thể chịu nổi uy lực nổ tung của một quả bom nguyên tử thiên kiếp chứ nhỉ?
...
Tống Thư Hàng ngồi trên tầng thượng, dành chút thời gian ổn định lại cảm xúc.
Nói thật, làm màu trước mặt một vị Tôn Giả thất phẩm, làm xong cũng không chạy, còn nhốt đối phương vào trong phòng tối, loại cảm giác này đúng là phê như con tê tê. Hơn nữa cơ hội kiểu này chỉ sợ cả đời cũng chỉ có một lần mà thôi.
Đồng thời trong đầu Tống Thư Hàng cũng tổng kết lại toàn bộ quá trình mình xuất hiện lần này. Chiêu uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân rất hay, cứ coi như là tập dợt trước cho trận quyết đấu giữa bản thân và Đông Qua Thánh Quân. Trở về hắn còn phải replay lại mấy lần, tranh thủ luyện chiêu uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân cho thuần thục. Bất kể là sắp tới phải đối mặt với Đông Qua Thánh Quân hay những kẻ địch có thực lực cao cường khác, chiêu uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân này đều tạo được hiệu quả rất tốt.
Sau khi bình tĩnh lại, Tống Thư Hàng vung tay lên, để mỹ nhân rắn công đức trở về trong cơ thể hắn.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu, ngoan ngoãn trở về.
Tiếp đó Tống Thư Hàng lại đưa Phù Sinh Tiên Tử ra ngoài, còn cái rương lớn chưa hồ yêu vẫn để trong thế giới hạch tâm.
“Bá Tống tiền bối... vị Tôn Giả kia đâu?”
Phù Sinh Tiên Tử hỏi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đã bị ta giải quyết rồi, yên tâm đi.”
Tống Thư Hàng mỉm cười ôn hòa.
Nghe vậy, Phù Sinh Tiên Tử khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh, chưa tới một phút đã giải quyết xong một vị Tôn Giả thất phẩm thoạt nhìn không yếu rồi.
“Đi thôi, tiên tử nhớ áp chế khí tức tự thân lại nhé, để tránh dẫn tới những vị khách không mời như vị Tôn Giả vừa rồi.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Phù Sinh Tiên Tử ngượng ngùng gật đầu đáp lại. Chắc là trong lúc đang đợi Tống Thư Hàng tan lớp, cô đã vô tình để lộ ra khí tức của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công nên mới dẫn kẻ địch tới đây.”
“Rốt cuộc Tam Thập Tam Thú Thần Tông ta có đồ vật đặc biệt gì lại khiến người khác bất chấp tất cả chém tận giết tuyệt bọn ta như vậy?”
Nghĩ tới đây, trong lòng Phù Sinh Tiên Tử lại thấy chua xót.
Ngay cả Tam Thập Tam Thú Thần Tông cũng đã bị diệt, nay số đệ tử chính thống của Tam Thập Tam Thú Thần Tông còn sống sợ rằng cũng không đến trăm người. Đã đến nước này rồi mà đối phương vẫn không chịu bỏ qua cho Tam Thập Tam Thú Thần Tông sao? Rốt cuộc là do có thù oán sâu nặng hay là do Tam Thập Tam Thú Thần Tông cất giấu bí mật gì đó?
Không biết Bá Tống tiền bối có biết gì không?
Phù Sinh Tiên Tử nhìn Tống Thư Hàng đang đi trước dẫn đường. Dường như vị nghìn năm đệ nhất thánh thần bí này biết rất nhiều chuyện về Tam Thập Tam Thú Thần Tông, vừa lên tiếng đã nói ra được tiền thân của Tam Thập Tam Thú Thần Tông là Thú Thần bộ của Thiên Đình viễn cổ.
“Bá Tống tiền bối, ngài có biết Tam Thập Tam Thú Thần Tông bọn ta đắc tội với ai hay là bọn ta cất giấu bí mật gì không?”
Phù Sinh Tiên Tử không nhịn được lên tiếng hỏi.
Tống Thư Hàng dừng bước, xoay đầu nhìn Phù Sinh Tiên Tử:
“Cô không biết sao?”
“Lúc tông môn bị hủy diệt, ta không ở trong tông môn, nên mới may mắn tránh thoát một kiếp.”
Phù Sinh Tiên Tử cúi đầu đáp, trong giọng nói tràn đầy bi thương.
Tống Thư Hàng thở dài, vốn dĩ hắn còn trông mong biết được chân tướng tại sao Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị diệt môn từ chỗ Phù Sinh Tiên Tử, không ngờ cô lại chẳng biết gì.
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nhưng ta từng suy đoán việc Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị diệt môn rất có thể có liên quan đến sự kiện Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt. Có lẽ có ai đó gai mắt Tam Thập Tam Thú Thần Tông, không muốn một tông môn do tàn dư của Thiên Đình viễn cổ sáng lập tồn tại trên đời.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Đối phương là ai?”
Phù Sinh Tiên Tử hỏi.
“Ta không biết, đến nay sự kiện Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt vẫn còn là một bí ẩn đối với tu chân giới.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Chỉ có thể khẳng định một điều là sự kiện Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt có liên quan đến Trình Lâm. Nhưng với sức của một mình Trình Lâm chắc chắn không thể nào phá hủy toàn bộ Thiên Đình viễn cổ được, trong chuyện này nhất định còn có những thế lực hoặc là đại nhân vật khác nhúng tay vào.
Sau khi suy tư một lát, Tống Thư Hàng lại nói:
“Ngoài ra, Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị hủy diệt là chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, dường như bị một sức mạnh to lớn nào đó phá hủy trực tiếp.”
Trong lúc giám định dây xích vàng, hắn thấy được một hình ảnh mơ hồ.
Có người đang run cầm cập giữa một đống đổ nát.
Đống đổ nát kia chính là phần còn sót lại của một tiên cung cực lớn... Nhưng xung quanh không hề có dấu vết chiến đấu gì cả, dường như có một loại lực lượng mạnh đến không tưởng đã phủ xuống, hủy diệt toàn bộ tiên cung đồ sộ này trong nháy mắt.
Hình ảnh mà hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng Tam Thập Tam Thú Thần Tông sau khi bị hủy diệt.
Từ hình ảnh này có thể thấy được, lúc đó Tam Thập Tam Thú Thần Tông chưa kịp chống cự gì đã bị phá hủy hoàn toàn, biến mất khỏi thế giới.
Có thể làm được đến mức này, ít nhất cũng phải có tu vi Kiếp Tiên cửu phẩm trở lên. Bởi vì lúc nãy tên Tôn Giả thất phẩm kia có nói, năm đó Tam Thập Tam Thú Thần Tông cũng có Huyền Thánh âm thầm trấn giữ.
Phù Sinh Tiên Tử nghe xong, trên mặt càng lộ ra vẻ đau khổ.
Sự kiện Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị hủy diệt đã tác động mạnh đến tâm cảnh của cô, khiến tốc độ tấn cấp rất chậm. Hơn nữa mỗi lần tấn cấp đều bị tâm ma kiếp ảnh hưởng, lên cấp rất khó khăn.
Nếu muốn dựa vào chính cô báo thù cho tông môn, hy vọng rất mong manh, vậy nên cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đệ tử hồ yêu của mình.
“Tạm thời gác chuyện này qua một bên đi, nếu có tin tức gì mới liên quan đến sự kiện Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị hủy diệt, ta sẽ báo cho cô biết.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn nhớ tới tên Tôn Giả thất phẩm bị nhốt trong Điện Hàn Đông, ắt hẳn tên này biết được một ít tin tức gì đó. Chờ đến khi Bạch Tôn Giả độ kiếp trở về, có lẽ sẽ moi được một ít tin tức từ trong miệng tên Tôn Giả thất phẩm này.
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối.”
Phù Sinh Tiên Tử chân thành cảm ơn.
Bá Tống tiền bối không phải là thành viên của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, vậy mà lại chịu giúp đỡ cô, phần ân tình này cô chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng.
Lúc hai người nói chuyện, phần lớn đều trao đổi thông qua truyền âm nhập mật, dù sao bây giờ cũng đang ở trường học, đông người nhiều miệng.
Dưới sự dẫn đường của Tống Thư Hàng, chẳng mấy chốc hai người đã đi tới phòng học mà cô bé Sở Sở kia đang ở.
Lúc này Sở Sở mới lau nước mắt, kết thúc cuộc trò chuyện với Đậu Đậu.
Cô cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Thư Hàng và Phù Sinh Tiên Tử đang đứng ở cửa phòng học.
“Anh Tống.”
Cô bé Sở Sở nũng nịu kêu một tiếng, sau đó nhanh chân bước tới bên cạnh Tống Thư Hàng, trả điện thoại lại cho hắn.
“Đậu Đậu nói rõ với em rồi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Cô bé này không gọi hắn là Đậu Đậu nữa, hiển nhiên hiểu lầm đã được giải quyết. Cũng không biết Đậu Đậu giải thích với cô bé thế nào về chuyện video lúc trước. Lúc đó Tống Thư Hàng ngồi trước máy vi tính, nhắm mắt nhắm mũi giả làm Đậu Đậu gọi video với Sở Sở.
Còn một chuyện... cách xưng hô anh Tống này thật kỳ cục.
“Ừ, Đậu Đậu đã nói hết mọi chuyện với em rồi.”
Sở Sở gật đầu, sau đó nghiêm túc nói tiếp:
“Đậu Đậu bảo em nói với anh là mặc dù anh ấy có bộ dạng khá giống với anh Tống nhưng lại đẹp trai hơn nhiều. Đậu Đậu còn nói ngoại hình của anh Tống chỉ đẹp trai bằng một phần mười anh ấy thôi.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đột nhiên hắn cảm thấy hối hận vì đã cho cô bé Sở Sở này nói chuyện điện thoại với Đậu Đậu lâu như vậy, đồ Đậu Đậu thần kinh giẫm đinh này!
Vì vậy Tống Thư Hàng thờ ơ nói:
“Vậy Đậu Đậu có nói với em chuyện nó sắp gả cho người khác không?”
“Đậu Đậu... gả cho người khác ư?”
Cô bé Sở Sở chớp mắt hỏi.
Đồng thời Phù Sinh Tiên Tử đứng sau lưng Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận