Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2248: Từ Hôm Nay Trở Đi, Ta Chính Là Bá * Tống Huyền Thánh

Chương 2248: Từ Hôm Nay Trở Đi, Ta Chính Là Bá * Tống Huyền Thánh
Vị Bá Tống đẹp trai này mặc một chiếc áo khoác rất ngầu, trong tay cầm một cây dù.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra cây dù này là kiếm + vỏ kiếm + mặt dù gai ngược.
Chỉ cần lắc dù một cái, gai ngược dữ tợn sẽ bật ra đâm vào cơ thể kẻ địch, tạo thành vết thương nặng gây mất máu lớn.
Là đại hung khí!
“Ai?” Phượng Nghi Cầm Chủ lập tức đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm vào người người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Nơi này là bí cảnh do mảnh vỡ Thiên Đình tạo thành, khắp nơi đều được bố trí thủ đoạn phong tỏa không gian. Đặc biệt là nơi cô đang ở, là động phủ của cô, hơn nữa còn là chỗ bế quan ngay trung tâm động phủ.
Trên mỗi một tấc đất ở đây đều có thủ đoạn phong tỏa không gian do chính tay cô khắc lên.
Nhưng người người đàn ông đột nhiên xuất hiện này lại thông qua thủ đoạn không gian, đi thẳng đến bên cạnh cô như vào chốn không người.
“Thủ đoạn phong tỏa không gian của ta tệ đến vậy sao?” Phượng Nghi Cầm Chủ bắt đầu hoài nghi bản thân.
“À, các ngươi có thể gọi ta là... Bá Tống.” Bạch tiền bối nghiêm túc nói.
Đã diễn thì phải diễn đến cùng, dù bây giờ Tống Thư Hàng đã bị hắn đặt vào trong vách tường phòng tối Thiên Đạo bế tử quan, người đời không nhớ được uy danh của Bá Tống nữa, nhưng chỉ cần hắn còn đóng vai Tống Thư Hàng thì nhất định phải có tố chất của diễn viên.
Vốn dĩ Bạch tiền bối định tìm một cơ hội, đóng gói Phượng Nghi Cầm Chủ và nhân vật quan trọng trong dư đảng Thiên Đình đưa vào trong phòng tối Thiên Đạo, chờ sau này Tống Thư Hàng có đủ sức tự vệ lại thả bọn họ ra.
Nhưng vừa rồi, sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa người đàn ông màu vàng và Phượng Nghi Cầm Chủ, hắn lại thay đổi ý định.
...
“Bá Tống?” Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn chằm chằm vào vị Bá Tống trước mặt mình.
Ngay sau đó...hiệu ứng “nhân vật thiên hạ ai cũng biết” phát huy tác dụng.
Bá Tống cái con khỉ!
“Bạch Thánh Quân!” Phượng Nghi Cầm Chủ kêu lên.
Tay của Bạch tiền bối cứng đờ... Bị người ta vạch trần thánh hào ngay trước mặt thế này đúng là xấu hổ quá đi mất.
Thế này thì làm sao diễn tiếp đây?
Hắn giơ tay chọt thẻ bạc nhỏ trên cổ tay, thở dài: “Quả nhiên sau khi Thư Hàng bị bỏ lại trong phòng tối thì chức năng đổi thánh hào sẽ mất tác dụng, chơi chẳng vui gì cả.”
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
Người đàn ông màu vàng: “...”
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Bạch tiền bối lật tay lại.
Một thánh ấn hiện ra trên bàn tay hắn.
Nhìn thánh ấn, Bạch tiền bối lại rời vào trầm tư.
“Không... không ổn, Bạch tiền bối lại thất thần rồi!” Vũ Nhu Tử da đen chui nửa người ra khỏi cái bóng để nhắc nhở.
“Không phải thất thần, ta chỉ đang suy nghĩ vấn đề thôi.” Bạch tiền bối khom lưng, cưng chìu sờ đầu Vũ Nhu Tử da đen.
Sau đó hắn nhìn về phía người đàn ông màu vàng hỏi: “Đạo hữu, sơn vàng trong tay ngươi có bán không?”
“Tất nhiên là bán rồi, hôm nay ưu đãi cực lớn, bán nửa giá, mua một tặng một.” Người đàn ông màu vàng lộ ra nụ cười cởi mở như tìm được tri âm.
“Bán cho ta một thùng.” Bạch tiền bối gật đầu nói.
Người đàn ông màu vàng lấy ra một thùng sơn vàng mới đưa cho Bạch Thánh, ngoài ra còn tặng thêm một hàng bàn chải có lớn có nhỏ: “Sơn vàng số 1 có giá gốc là một viên linh thạch cửu phẩm, nửa giá thu ngươi năm viên linh thạch bát phẩm. Nếu quý khách thích, chỗ ta còn có nhiều loại khác, chỉ cần bỏ ra 888 viên linh thạch cửu phẩm là có thể mang loại chí tôn về nhà.”
Bạch tiền bối nhận lấy sơn vàng, sau đó quay ngược thánh ấn của bản thân lại.
Hắn dùng bàn chải nhỏ tỉ mỉ quét một tầng sơn vàng thật dày lên thánh ấn, che mất thánh hào “Bạch Thánh Quân”.
“Làm gì thế kia?” Phượng Nghi Cầm Chủ đần mặt ra.
Quét sơn vàng lên thánh ấn?
Nhưng thánh ấn của Huyền Thánh bát phẩm là một loại vật phẩm khái niệm, chỉ cần thu hồi, lần sau thả ra nó vẫn mới tinh. Dù quét sơn vàng lên cũng đâu thể biến nó thành kim ấn chứ?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, vị Bạch Thánh trước mắt đã quét một tầng sơn vàng dày 1cm lên thánh ấn.
Sau đó hắn bắt đầu khắc chữ “Bá * Tống” lên tầng nước sơn phủ trên thánh ấn.
Tuy có thêm một dấu “*” giữa hai chữ “Bá Tống” nhưng đọc lên vẫn có hiệu quả giống nhau.
“Xong xuôi.” Bạch thánh thổi nhẹ một hơi lên thánh ấn.
Một hơi này giống như một loại “ban ơn”, rót linh tính mới vào thánh ấn.
Thánh ấn tỏa sáng lấp lánh.
Tiếp đó Phượng Nghi Cầm Chủ phát hiện khi cô nhìn chằm chằm vào Bạch Thánh, cái tên mà hiệu ứng “nhân vật thiên hạ ai cũng biết” gửi về lại biến thành “Bá * Tống”.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “!!!”
Cái quái gì thế này?
Cô sống lâu như vậy, từ thời đại viễn cổ mãi đến bây giờ, chưa từng nghe nói còn có kiểu đổi thánh hào của bản thân thế này.
Đúng là quá tùy hứng, muốn làm gì thì làm.
Chẳng lẽ là chức năng của loại sơn vàng kia?
Sơn vàng kia thần kỳ vậy ư?
Phượng Nghi Cầm Chủ quay đầu nhìn người đàn ông màu vàng... Nhưng lúc này người đàn ông màu vàng cũng đang nhìn Bạch Thánh với vẻ mặt đần thối đúng chuẩn, hai mắt trợn tròn, miệng há thật to.
Thấy vẻ mặt này thì rõ rồi, sơn vàng không hề có hiệu quả “sửa đổi thánh hào”.
“Tốt lắm~ Bây giờ ta chính là Bá Tống Huyền Thánh.” Bạch tiền bối hài lòng nói, hắn giao thánh ấn của mình cho Vũ Nhu Tử da đen giữ.
Bởi nếu thu hồi thánh ấn, nó sẽ trở về như cũ. Vì duy trì hiệu quả của sơn vàng, tạm thời chỉ có thể để thánh ấn ở bên ngoài mà thôi.
“Tiếp theo chúng ta bàn chuyện nào.” ‘Bá * Tống Huyền Thánh’ hoàn toàn mới quay qua nói với Phượng Nghi Cầm Chủ và người đàn ông màu vàng.
Người đàn ông màu vàng mỉm cười: “Mời đạo hữu nói.”
“Ngươi vào đây bằng cách nào?” Phượng Nghi Cầm Chủ cướp lời hỏi trước.
“Vào bằng năng lực không gian thiên phú của ta, yên tâm đi, thủ đoạn phong tỏa không gian của cô rất phức tạp, người bình thường không phá giải được đâu, đừng lo.” Bạch tiền bối an ủi.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
“Vừa rồi ta nghe hai vị trao đổi với nhau, chỉ cần được giải thoát Phượng Nghi Tiên Tử sẽ không để ý đến chuyện trận pháp hồi sinh nữa, chuyện trước đó có thể xóa sạch luôn không?” Bạch tiền bối nói.
“Chuyện trước đó?” Phượng Nghi Cầm Chủ nghi hoặc hỏi lại.
“Ừ, chắc cô quên mất rồi. Thật ra chủ yếu là vì bọn ta nên trận pháp hồi sinh Thánh Nhân Nho gia mà các cô cất giữ đã xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn. Chuyện cô không có chân cũng xem như do ta, nhưng... là cô đánh bọn ta trước nên tính ra chuyện cái chân là lỗi của cô.” Bạch tiền bối giải thích.
Phượng Nghi Cầm Chủ cố nhớ lại nhưng lại không nhớ được bất kỳ chuyện gì.
“Liên quan đến chuyện này, mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, bàn bạc cách giải quyết không? Không cầu xóa sạch nhưng suy cho cùng cũng phải bàn bạc kỹ, xem thử có thể giải quyết hay không.” Bạch tiền bối cho hai tay vào trong túi áo khoác, âm thầm bấm kiếm quyết.
Phượng Nghi Cầm Chủ còn chưa trả lời, người đàn ông màu vàng ở bên cạnh đột nhiên nói: “Bá Tống đạo hữu, để ta nói chuyện với Phượng Nghi Tiên Tử trước được không?”
Bạch tiền bối nhìn về phía Phượng Nghi Cầm Chủ.
“Ta và Phượng Nghi Tiên Tử cần nghiêm túc bàn bạc riêng với nhau.” Người đàn ông màu vàng nói.
Hình như hắn đã phát hiện Bạch tiền bối đang lén bấm kiếm quyết?
“Được thôi.” Bạch tiền bối gật đầu.
“Phượng Nghi Tiên Tử, ta thấy thật ra giữa cô và Bá Tống Huyền Thánh có một số hiểu lầm, thế nên nếu được, mọi người hãy ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với nhau đi.” Màu vàng người đàn ông nói.
“Ngươi biết người tên Bá Tống kia à?” Phượng Nghi Tiên Tử trừng mắt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận