Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 482: Còn có rắn độc núp ở một bên

Chương 482: Còn có rắn độc núp ở một bên
“Thư Hàng đạo hữu, có khách đến kìa.”
Ngư Kiều Kiều đang nằm trên bệ cửa sổ đột nhiên mở mắt ra, dùng giọng nói mềm mại nói với Tống Thư Hàng.
Mặc dù sau khi thu nhỏ lại Ngư Kiều Kiều vẫn là thân cá chân người nhưng nhìn qua vẫn rất dễ thương, đáng yêu giống như tiểu tinh linh vậy.
Có điều nếu cô để lộ nguyên hình dài mấy mét của mình thì hình ảnh này sẽ trở nên rất đáng sợ.
Vì thế, bất cứ thứ gì, cứ bé bé thôi thì thể nào cũng là xinh xắn nhất.
“Ta biết.”
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, không hề quấy nhiễu đến tiểu hòa thượng đang ngủ say.
Thực ra khi Ngư Kiều Kiều cảm nhận được bọn chiến sĩ nhím biển đang đến gần thì Tống Thư Hàng cũng cảm ứng được những vị khách không mời mà đến này.
Đây không phải là do giác quan của hắn có thể so sánh với cảnh giới tứ phẩm của Ngư Kiều Kiều, mà là vì “Ấn kí người giết nhím biển” trên người hắn.
Khi các chiến sĩ nhím biển thi triển năng lực thiên phú, tỏa định vị trí của hắn, Tống Thư Hàng cũng có thể cảm nhận được loáng thoáng là đám chiến sĩ nhím biển đang tiến lại gần.
Ngư Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt nhỏ, cất tiếng hỏi thử:
“Có cần ta giúp không?”
“Nếu Kiều Kiều cô nương đồng ý giúp đỡ thì không còn gì bằng.”
Tống Thư Hàng cười nói, hắn không phải là kiểu người da mặt mỏng thà chết chứ không mở miệng nhờ vả.
Hơn nữa hắn cũng chưa biết thực lực của đám chiến sĩ nhím biển không mời mà đến lần này thế nào, mang theo Ngư Kiều Kiều chính là sự bảo đảm tốt nhất.
“Cứ gọi thẳng tên ta là Kiều Kiều đi, thêm cô nương vào nghe kỳ lắm.”
Ngư Kiều Kiều cười hì hì một tiếng, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, nhẹ nhàng đáp lên đầu của Tống Thư Hàng.
Rất nhanh, cô đã giấu thân thể nhỏ nhắn của mình vào trong mái tóc dài của Tống Thư Hàng.


Tống Thư Hàng rời khỏi phòng, đi một mạch đến sân tắm nắng của chiếc du thuyền sang trọng, né tránh camera theo dõi trên du thuyền, nhìn xuống mặt biển rộng mênh mông.
Mà lúc này, trên mặt biển truyền đến một đợt tiếng vang.
Sau đó, có mười sáu bóng người nhảy lên từ dưới đáy biển, bám sát lên thân du thuyền giống như thằn lằn.
“Chiến sĩ nhím biển anh dũng, không sợ hãi!”
Các chiến sĩ nhím biển quát khẽ, sau đó lao nhanh về phía đỉnh của chiếc du thuyền. Trong người chiến sĩ nhím biển có huyết mạch yêu tộc, chỉ cần không hiện hình thì người bình thường không thể nào nhìn thấy bọn nó được.
Trong khi trèo lên, bọn nó cũng cảm ứng được Tống Thư Hàng.
“Mục tiêu đang ở đỉnh du thuyền, làm thịt hắn đi!”
Toàn thân của tên chiến sĩ nhím biển cầm đầu phát ra ánh sáng kim loại kia kêu lên.


Tống Thư Hàng đứng ở trên cao nhìn xuống đám chiến sĩ nhím biển đang nhanh chóng leo lên kia.
Bên tai truyền đến giọng nói của Ngư Kiều Kiều:
“Ngoại trừ con chiến sĩ nhím biển mạnh nhất kia là cấp bậc tam phẩm ra thì những con khác đều chỉ là nhị phẩm.”
Sau khi biết được thực lực của đám chiến sĩ nhím biển này, Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm. Trong mười sáu con chiến sĩ nhím biển kia không có cường giả cấp bậc tứ phẩm, thế thì hắn không cần phải lo lắng rồi.
Tống Thư Hàng vừa mới lấy thêm một mớ phù bảo từ chỗ Thất Sinh Phù tiền bối, cho dù không có Ngư Kiều Kiều tương trợ, chỉ dùng phù bảo không thôi thì hắn cũng có thể giải quyết được mười sáu con chiến sĩ nhím biển này.
“Có thể làm phiền Kiều Kiều cô nương xử lý con chiến sĩ nhím biển cấp bậc tam phẩm kia được không? Những con còn lại, ta sẽ xử lý.”
Tống Thư Hàng lấy thanh bảo đao Bá Toái ra từ trong túi thu nhỏ.
“Không thành vấn đề.”
Ngư Kiều Kiều nói:
“Còn nữa, cứ gọi thẳng ta là Kiều Kiều đi.”
Tống Thư Hàng cười ha ha một tiếng, nhân dịp đám chiến sĩ nhím biển vẫn chưa leo đến nơi, lặng lẽ vẽ một đạo “Chưởng tâm lôi” vào trong lòng bàn tay trái. Đồng thời hai ngón tay còn kẹp theo một tấm kiếm phù mạnh mẽ.
Tay phải hắn nắm chặt bảo đao Bá Toái, cổ tay khẽ lật một cái.
Chân khí rót vào trong bảo đao, hỏa diễm đao súc thế chờ thời cơ phát động.
Chỉ đợi tới lúc những con chiến sĩ nhím biển này tiến vào phạm vi công kích của hỏa diễm đao, thì Tống Thư Hàng sẽ cho bọn chúng nếm thử mùi vị nhím biển nướng.
“Ô kìa, ô kìa kìa, mục tiêu lại còn định phản kháng!”
Đám chiến sĩ nhím biển nhìn vào Tống Thư Hàng, tức giận gầm lên:
“Phàm những kẻ nhuốm máu tươi của chiến sĩ nhím biển bọn ta đều là kẻ địch chung của chiến sĩ nhím biển trên toàn thế giới. Ngươi không trốn thoát được đâu, không chỉ riêng ngươi, ngay toàn thân nhà của ngươi cũng phải chịu sự trừng phạt của chiến sĩ nhím biển! Quỳ xuống, ngoan ngoãn để đầu mình lại, ta có thể tha mạng cho cả nhà ngươi!
Tống Thư Hàng: “…”
Không thể đổi lời thoại khác được à?
Bảo đao Bá Toái khẽ nâng lên, âm thầm khóa chặt con chiến sĩ nhím biển nhị phẩm có tốc độ chạy nhanh thứ hai ở sườn trái lại.
Con chiến sĩ nhím biển tam phẩm chạy nhanh nhất kia sẽ do Ngư Kiều Kiều đối phó.
“Gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa.”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng. Chân khí đã tiến vào trạng thái kích hoạt, hỏa diễm đao có thể bốc lên bất cứ lúc nào.


Ngay lúc tinh, khí, thần của Tống Thư Hàng tăng lên đến cực hạn, đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào thì có một đám bóng người phi nhanh mà đến từ phía xa.
“Yêu nghiệt, đừng hòng tổn thương con người!”
Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu gầm lớn.
Sau đó, chỉ thấy người đàn ông đó giơ tay giật mấy tờ phù văn từ trên vai mình xuống.
Vèo vèo vèo vèo!
Mấy tờ phù văn này bị người đàn ông đó bắn ra.
Trong chớp mắt, phù văn vây xung quanh đám chiến sĩ nhím biển, liên kết lại với nhau. Một lát sau, những tờ phù văn đó hóa thành một không gian hình vuông màu vàng chỉ tu sĩ mới có thể nhìn thấy, bao vây tất cả đám chiến sĩ nhím biển lại.
Đây chính là “Không gian bắt yêu”, lợi dụng trận pháp, có thể hóa ra một chiến trường bên trong không gian hình vuông đó. Đây là thứ mà những người bắt yêu nghĩ ra để phòng ngừa làm tổn thương đến người bình thường trong quá trình bắt yêu.
Sau khi nhốt chiến sĩ nhím biển vào trong không gian kia, hai mươi người bắt yêu cũng gào thét lên sau đó cũng chui vào trong không gian màu vàng đó.
Tống Thư Hàng: …
Thế này tính là gì đây?
Cướp quái giữa đường à?
“Ối chà, là người bắt yêu. Cũng là những kẻ rất phiền phức đấy.”
Ngư Kiều Kiều nói.
Vừa nói, cô vừa thu nhỏ mình lại, giấu hẳn người mình vào trong mái tóc của Tống Thư Hàng.
Không phải là cô sợ những người bắt yêu này, kẻ mạnh nhất trong đám Người bắt yêu này cũng chỉ là ba tên cường giả tam phẩm. Ngư Kiều Kiều là đại yêu độ kiếp lên tứ phẩm thành công đó.
Chỉ có điều đám người bắt yêu này rất phiền phức, nếu có thể tránh mặt thì đừng dây dưa với bọn họ làm gì cho mệt. Vì thế cô không chỉ giấu kỹ thân hình của mình mà còn thu liễm khí tức của mình lại.


Tống Thư Hàng nhìn cái không gian màu vàng đang dính lên trên du thuyền kia một cái rồi nói:
“Hay là chúng ta cũng vào cái không gian màu vàng này xem thử một cái nhé?”
“Tùy ngươi thôi, có điều có người bắt yêu ở đây, ta sẽ không xuất hiện đâu. Người bắt yêu phiền phức dữ lắm, dẹp được tên nhỏ sẽ có tên già chạy ra, dẹp được tên già thì sẽ có tên già hơn chạy ra, phiền chết đi được!”
Ngư Kiều Kiều nói.
“Thế Kiều Kiều cô trốn cho kỹ vào, ta vào xem một chút.”
Tống Thư Hàng nói.
Dù thế nào thì đám chiến sĩ nhím biển này cũng vì hắn mà đến.


Tống Thư Hàng đang chuẩn bị nhảy vào không gian màu vàng kia.
Thì đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái chân ngựa màu đen, đạp thật mạnh về phía hắn.
Chân ngựa màu đen… Là con ngựa đen tinh mà Diệt Phượng Công Tử đã nhắc đến.
Trước kia do vẫn còn cách hòn đảo của Thất Sinh Phù Phủ Chủ quá gần, nơi đó cao thủ nhiều như mây, cho nên ngựa đen tinh không dám ra tay.
Nhưng bây giờ du thuyền đã rời xa hòn đảo đó, cuối cùng ngựa đen tinh cũng tìm được cơ hội.
Đây là con ngựa đen tinh đã tu luyện hóa thành hình người, nói cách khác, tu vi của nó ít nhất của là ngũ phẩm. Cho dù chỉ là một cước đá tùy ý của nó thôi, Tống Thư Hàng cũng không dám trực tiếp đỡ lấy.
“Đại yêu ngũ phẩm?”
Toàn thân Ngư Kiều Kiều đang trốn trong tóc của Tống Thư Hàng căng cứng cả lên… Giữa tứ phẩm và ngũ phẩm chỉ kém nhau một cảnh giới.
Nhưng trong cơ thể của Tiên Thiên tứ phẩm vẫn là chân khỉ, còn Linh Hoàng ngũ phẩm sau khi ngưng tụ kim đan, chân khí trong cơ thể sẽ hoàn toàn chuyển hóa thành linh lực.
Cho dù có dốc toàn lực ra để ứng phó thì Ngư Kiều Kiều cũng không cản được con ngựa đen tinh này.
Lúc này Tống Thư Hàng lên tiếng gọi:
“Diệt Phượng tiền bối!”
“Yên tâm, ta vẫn ở đây.”
Giọng nói của Diệt Phượng Công Tử đột nhiên vang lên, đồng thời hắn cũng xuất hiện ở trước người con ngựa đen tinh đó, đẩy gọng kính một cái, sau đó búng ngón tay về phía những cái chân ngựa đen kia.
Ở cảnh giới ngũ phẩm, dựa vào số lượng long văn trên kim đan hoặc yêu đan khác nhau, thực lực cũng chênh lệch nhau gấp mấy lần.
Diệt Phượng Công Tử chính là đại yêu có yêu đan bảy long văn.
Mà hiển nhiên, số lượng long văn trên yêu đan của con ngựa đen tinh này không nhiều, là loại thấp nhất trong cảnh giới ngũ phẩm.
Sau khi búng tay một cái, con ngựa đen tinh lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã lăn lông lốc.
Diệt Phượng Công Tử khẽ đẩy gọng kính, thân hình nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở bên cạnh con ngựa đen tinh, vung chưởng đánh ra.
Ngựa đen tinh gào to một tiếng. Nó không cam lòng bị yếu thế, hóa thành hình người, đánh nhau một trận với Diệt Phượng Công Tử.
Tống Thư Hàng vừa chăm chú theo dõi trận chiến giữa hai đại yêu ngũ phẩm trên bầu trời, vừa thỉnh thoảng nhìn về cái không gian bắt yêu màu vàng kia.
Chẳng lẽ con ngựa đen tinh này đã thương lượng trước với đám chiến sĩ nhím biển? Nếu không thì tại sao lại cùng lúc tìm đến hắn gây khó dễ như vậy?
Hắn vừa quan sát trận chiến, vừa suy nghĩ.
Đột nhiên, Ngư Kiều Kiều lên tiếng nhắc nhở:
“Thư Hàng, cẩn thận!”
Gần như trong nháy mắt Ngư Kiều Kiều lên tiếng nhắc nhở, Tống Thư Hàng cũng xoay người lại, không chút do dự bổ ra một đao.
Trên thân đao, ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực. hỏa diễm đao ẩn chứa khí thế đốt trời, chém về phía sau lưng.
“Keng!” Đòn đao hung mãnh này của Tống Thư Hàng bị đối phương tiếp được.
Mà đối phương cũng bị một đao này của Tống Thư Hàng ép phải hiện hình.
Đó là một bóng người mặc bộ quần áo dạ hành, trong tay cầm một cái búa nhỏ, chính là loại búa nhỏ mà mọi người thường dùng trong sinh hoạt hàng ngày.
“Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công!”
Tống Thư Hàng lên tiếng.
Khi giao thủ với đối phương, hắn có thể cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc trong chân khí của đối phương.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì thứ hắn tu luyện chính là Trư Chi Thiên trong “Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công”.
Mà thực lực của đối phương cũng vừa mới bước vào cảnh giới tam phẩm.
Tống Thư Hàng híp mắt lại nói:
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau, còn có một con rắn độc núp ở bên cạnh nữa. Thật đúng là nguy cơ trùng trùng.”
“… “
Người mặc bộ đồ đen kia khẽ lùi lại phía sau, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng. Một lát sau, hắn cất giọng nói khàn khàn lên:
“Thật không ngờ ngươi đã luyện được tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công rồi.”
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng khẽ cười một tiếng.
“Nếu đã như vậy, ta đỡ phải ra tay, lãng phí khí lực rồi.”
Người mặc đồ đen kia gằn giọng nói.
“Ồ?”
Khóe miệng của Tống Thư Hàng nhếch lên.
“Ta sẽ không khách khí mà thu nạp chân khí bản nguyên trên người ngươi, sau đó sẽ bắt ngươi đi đổi lấy thuốc giải!”
Người mặc đồ đen kia giơ tay về phía Tống Thư Hàng, làm ra tư thế “túm lấy”.
Đây là thủ đoạn hắn đã âm thầm giở trò lên “Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công”. Thông qua bí pháp này, hắn có thể thôn phệ chân khí bản nguyên trên người những tu sĩ tu luyện quyển công pháp đã bị hắn sửa đổi này.
Nhưng hắn làm đi làm lại cái động tác “túm lấy” kia hai ba lần mà chân khí bản nguyên theo như dự liệu của hắn vẫn không bị hắn móc ra.
Ngược lại là Tống Thư Hàng lao người về phía hắn, một đoàn lôi quang đùng đùng xẹt xẹt trên bàn tay trái của Thư Hàng đập thẳng vào đầu của người đàn ông mặc đồ đen.
“Đáng chết!”
Người đàn ông mặc đồ đen kia lập tức hiểu ra, e rằng thủ đoạn hắn giở lên “Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công” đã bị cao nhân sau lưng đối phương tìm ra và sửa lại rồi.
Lần trước khi hắn triệu hoán thuộc hạ của mình về, người cao nhân kia đã âm thầm hạ kịch độc với hắn… đúng là âm hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận