Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1328: Đầu Năm Nay, Nếu Không Có Một Loạt Kế Hoạch ABC Thì Sao Dám Vác Mặt Ra Đường Chứ?

Chương 1328: Đầu Năm Nay, Nếu Không Có Một Loạt Kế Hoạch ABC Thì Sao Dám Vác Mặt Ra Đường Chứ?
“Tới đi nào!”
Bạch tiền bối ngoắt tay một cái.
Phi kiếm dùng một lần bay trước dẫn đường vừa bay đến chỗ giới hạn đột nhiên thay đổi phương hướng, dán sát vào bức tường không gian vô hạn rồi trượt lên trên.
Rùa tai ương khổng lồ theo sát phía sau phi kiếm không thắng lại kịp nên đâm sầm vào bức tường giới hạn.
Ngay sau đó pháp tắc không gian khởi động, thân hình rùa tai ương khổng lồ lập tức bị truyền tống đến điểm bắt đầu trong không gian vô hạn.
“Ơ? Không đâm nát bức tường không gian à? Tên này còn yếu hơn ta tưởng nữa, đúng là gà bệnh.”
Bạch tiền bối phân thân bất mãn ra mặt.
Vũ Nhu Tử:
“Bạch tiền bối, nó không phải gà, là rùa bệnh.”
“...”
Bạch tiền bối phân thân.
Có lẽ là bị kích thích, rùa tai ương khổng lồ lại cắm đầu chạy về phía con mắt của Vân Tước Tử, cố chấp đuổi theo.
Chỉ số thông minh của rùa tai ương khổng lồ không cao, hầu như chỉ hành động theo bản năng. Đối với nó, sứ mệnh quan trọng nhất chính là ăn sạch những bộ phận tách ra khỏi thân thể Vân Tước Tử.
Bạch tiền bối phân thân khống chế phi kiếm dùng một lần để nó dừng trên không ngay bên cạnh giới hạn không gian, tiếp tục chờ rùa tai ương khổng lồ đến gần.
Khi rùa tai ương khổng lồ vọt đến gần giới hạn không gian lần thứ hai, ngẩng đầu táp về phía phi kiếm dùng một lần, Bạch tiền bối lại khẽ ngoắt tay một cái.
Rùa tai ương khổng lồ lại đâm sầm vào bức tường không gian lần nữa.
Nhưng lần này rùa tai ương khổng lồ tức giận rống to, sau đó há miệng cắn không gian một phát.
Bức tường không gian vô hạn bị nó cắn mất một miếng.
Nhưng cùng lúc đó thân hình rùa tai ương khổng lồ lại bị pháp tắc không gian đưa về điểm bắt đầu.
“Ta rút lại lời vừa nói, tên này không phải rùa bệnh, mà là một con rùa rất đáng tin.”
Bạch tiền bối phân thân nói chắc nịch.
Nói xong, hắn khống chế thanh phi kiếm dùng một lần kia trở lại bên cạnh mình, tiếp đó lại gọi một thanh phi kiếm dùng một lần khác ra, điều khiển nó bay đến chỗ tường không gian vừa bị rùa tai ương khổng lồ cắn mất một miếng.
Thanh phi kiếm dùng một lần thứ hai đâm mạnh vào bức tường không gian.
Ào ào~~
Kiếm vừa đâm vào, trong ‘lỗ hổng’ đột nhiên phun ra rất nhiều vật chất.
Có thiên thạch, có độc thủy đen như mực cùng với rất nhiều thứ linh tinh khác.
Bạch tiền bối phân thân điều khiển Lưu Tinh Kiếm né tránh sóng độc thủy.
“Mấy thứ này ở đâu ra thế nhỉ?”
Vũ Nhu Tử thắc mắc.
“Các ngươi không phát hiện trong phòng tối thiên đạo sạch sẽ quá mức à? Không gian mà chúng ta đang ở vẫn còn đỡ, ít ra còn có chút tử khí và sương mù xám, thế nhưng trong phòng tối và phòng sáng bị mở ra trước đó lại chẳng có gì cả. Chắc hẳn trước kia phòng tối thiên đạo cũng từng nhốt người khác chứ đúng không? Vậy tại sao trong đó lại chẳng có gì? Lúc chúng ta bị nhốt trong phòng tối đã bỏ lại không ít thứ, có phi kiếm dùng một lần của ta, còn có mảnh vỡ thuyền tiên. Thế nên ta đoán trong phòng tối thiên đạo nhất định có lắp đặt thiết bị dọn rác, tất cả tạp vật tạp chất đều bị dọn đến một nơi nào đó.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng:
“Nói vậy những thứ này chính là rác đấy ư?”
“Cũng chưa chắc là rác đâu, không chừng trong đó có bảo vật đấy. Nếu có cường giả bị nhốt trong phòng tối, cuối cùng chết già trong không gian này vậy thì di vật, pháp bảo trên người hắn, thậm chí nếu cường giả đó là thú tu hoặc yêu tu thì thân xác của hắn đều là bảo vật cả.”
Bạch tiền bối phân thân giải thích:
“Muốn đào bảo thì chỉ cần đến những nơi đã từng xảy ra đại chiến truyền thuyết, nhất định sẽ đào được bảo vật. Đây chính là bí quyết khi đi tầm bảo trong vũ trụ của ta đây, lần nào cũng kiếm được không ít thứ.”
“Bí quyết cái gì mà bí quyết, ngay cả một người chẳng hiểu gì về đào bảo như ta cũng biết ở những nơi từng xảy ra sự kiện truyền thuyết sẽ dễ tìm thấy bảo vật hơn. Đây gần như là thường thức đấy.”
Tống Thư Hàng thầm gào thét trong lòng.
“Trong đống thiên thạch và độc thủy này có giấu bảo vật ư?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
Bạch tiền bối phân thân:
“Chắc chắn có, trực giác nói cho ta biết chỉ cần chúng ta kiên trì thì nhất định sẽ tìm được bảo vật vừa lòng.”
Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử, Tô thị A Thập Lục đồng loạt gật đầu.
Trực giác của Bạch tiền bối rất đáng tin, duyệt!
...
Trong lúc mọi người nói chuyện, rùa tai ương khổng lồ lại vọt tới lần nữa nhưng lần này nó không cắm đầu xông thẳng tới như lần trước.
Nó nhìn chằm chằm vào Bạch tiền bối phân thân, bởi vì con mắt của Vân Tước Tử đang nằm trong tay Bạch tiền bối phân thân.
“Bạch tiền bối, dụ nó đi lần nữa hay sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối lắc đầu đáp:
“Không cần, có câu quá tam ba bận, việc gì cũng phải có chừng mực. Lần này ta muốn giao lưu với nó một chút.”
“Có thể giao lưu ư??”
Vũ Nhu Tử tỏ vẻ nghi hoặc.
Rùa tai ương khổng lồ, nghe tên là biết không phải loại giao lưu được rồi.
“Lần này nó đã dừng lại quan sát chứ không xông thẳng tới cướp con mắt của Vân Tước Tử, điều này chứng tỏ nó cũng có thể giao tiếp ở mức tối thiểu.”
Bạch tiền bối phân thân giải thích.
Rùa tai ương khổng lồ đứng im bất động, chỉ nhìn chằm chằm phi kiếm dùng một lần trong tay Bạch tiền bối.
“Nghe hiểu ta nói gì không?”
Bạch tiền bối hỏi.
Rùa tai ương khổng lồ không trả lời, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào thanh phi kiếm dùng một lần trong tay Bạch tiền bối phân thân.
“Không thể giao lưu, vậy phải dùng đến kế hoạch B thôi.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng:
“Chúng ta có kế hoạch B khi nào vậy?”
“Đầu năm nay, không có một loạt kế hoạch ABC thì sao dám vác mặt ra đường chứ?”
Bạch tiền bối phân thân:
“Kế hoạch B, bây giờ ta sẽ luyện chế con mắt của Vân Tước Tử thành pháp khí sống lại, sau đó để rùa tai ương khổng lồ nuốt vào. Nhưng ta chưa từng luyện chế pháp khí sống lại... có thể sẽ thất bại.”
“Bạch tiền bối, giả sử ngài luyện chế pháp khí sống lại thành công, sau đó để con rùa bự này nuốt vào, vậy lúc đó pháp khí còn hoạt động nữa không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Những thứ mà con rùa bự này nuốt vào sẽ không bị tiêu hóa. Còn nhớ chiếc thuyền tiên của chúng ta vừa bị nó cắn nát lúc nãy chứ? Trong thuyền có đặt một pháp khí tăng tốc của ta, bây giờ pháp khí đó đang nằm bình an vô sự trong bụng con rùa bự này, không bị hư hại tí nào. Vậy nên chúng ta có thể thử xem, biết đâu sau khi bị nuốt vào, pháp khí sống lại vẫn có thể giữ nguyên dạng cũng không chừng.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Vậy... nếu lỡ như ta toi mạng thì sẽ sống lại thế nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Thì sẽ sống lại trong bụng rùa bự, sau đó ngươi tự nghĩ cách chui ra khỏi miệng nó chứ sao.”
Bạch tiền bối phân thân đáp.
Tống Thư Hàng rùng mình.
“Đừng sợ, ngươi hãy nghĩ đến trường hợp xấu nhất ấy. Sống lại trong bụng rùa vẫn tốt hơn là chết hoàn toàn mà đúng không? Hơn nữa... trong bụng rùa bự rất an toàn mà, không phải sao?”
Bạch tiền bối phân thân an ủi.
Vừa nói chuyện, Bạch tiền bối phân thân vừa lấy ra rất nhiều tài liệu, chuẩn bị tiến hành luyện khí ngay tại chỗ.
“Bạch tiền bối, thế này thì ta lại nợ ngài một đống tài liệu rồi.”
Tống Thư Hàng ngại ngùng nói.
“Không sao, đến lúc đào bảo, nếu có thứ tốt thì trả lại ta cũng được. Mà dù sao ngươi cũng còn thiếu ta cả một pháp khí không gian đầy linh thạch mà, có nợ nhiều hơn nữa cũng chẳng sao.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Chủ nợ tốt bụng thế này thật khiến người ta cảm động biết bao!
Bạch tiền bối lại lấy một bệ rèn cỡ nhỏ ra khỏi pháp khí không gian, sau đó bỏ tài liệu vào theo tỷ lệ phù hợp.
“Trong tay ta có phương pháp chế tạo một món pháp khí sống lại tên là Dục Hỏa Trùng Sinh, dùng mắt hỏa phượng hoàng làm tài liệu chính. Dù sao thì cũng là mắt cả, cứ bắt chước theo đi, dùng mắt của Vân Tước Tử chế tạo pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Như vậy cũng được à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối:
“Dù sao cũng đều dùng mắt làm tài liệu chính mà... Hơn nữa trong tay ta chỉ có mỗi cái này là phương pháp luyện chế pháp khí liên quan đến mắt thôi.”
“Rùa tai ương khổng lồ không ngăn cản chúng ta ư?”
Tống Thư Hàng nhìn về phía con rùa bự kia.
Không biết con rùa kia bị gì mà nãy giờ cứ nằm im không động đậy, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch tiền bối.
“Kệ nó đi, dù sao cuối cùng cũng sẽ đưa con mắt của Vân Tước Tử cho nó nuốt chứ mất đi đâu mà sợ.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Dường như rùa tai ương khổng lồ nghe hiểu lời Bạch tiền bối nói, hai mắt nó sáng lên, nằm im tại chỗ.
Bạch tiền bối phân thân bắt đầu chế tạo pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh dựa theo phương pháp sẵn có.
Món pháp khí sống lại này là một sợi dây đeo.
Bên ngoài là vòng tròn do nhiều loại tài liệu chế thành, bên trên dùng kim loại bảy màu mô tả ra chân ngôn dục hỏa Trùng Sinh của hỏa phượng hoàng.
Sau khi chế tạo vòng tròn xong, chỉ cần bỏ mắt hỏa phượng hoàng vào trong vòng tròn rồi tiến hành kích hoạt là được.
Đây là loại pháp khí cần sự tinh tế tỉ mỉ, trong quá trình chế tạo không được phạm phải bất kỳ sai lầm gì.
Lúc này trên bệ rèn cỡ nhỏ của Bạch tiền bối, vòng tròn của mặt dây đeo đã được chế tạo thành hình, bên trong có thể bỏ vừa con mắt của Vân Tước Tử vào.
“Bước cuối cùng.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử đều tập trung nhìn vào mặt dây đeo.
Con rùa bự kia cũng đang nhìn chằm chằm mặt dây đeo này.
Bạch tiền bối cẩn thận bỏ con mắt của Vân Tước Tử vào.
Nhưng pháp khí lại không hề có dấu hiệu bị kích hoạt, cũng chẳng có phản ứng gì cả.
“Thất bại rồi ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừ... xảy ra chút vấn đề.”
Bạch tiền bối nói:
“Sau khi nhìn kỹ phương pháp chế tạo, ta phát hiện pháp khí này cần một cặp mắt hỏa phượng hoàng mới được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Trong tay bọn họ chỉ có một con mắt của Vân Tước Tử thôi, chẳng lẽ lại đi tìm Vân Tước Tử tiên tử, bảo cô ấy móc một con mắt khác ra à?
“Chúng ta phải dùng thứ khác để thay thế thôi.”
Nói xong, Bạch tiền bối lấy ra một chiếc hộp.
Trong chiếc hộp bị phong ấn này cũng có một con mắt.
Lai lịch của con mắt cũng không hề nhỏ, chính là con mắt trái của Bá Tống Huyền Thánh.
“Mắt của ta ư?”
Tống Thư Hàng nói.
“Ừ, ta thấy con mắt này rất thích hợp. Món pháp khí sống lại này là thứ buộc định với ngươi, nếu bỏ thêm một con mắt của ngươi vào thì càng hoàn mỹ.”
Bạch tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng:
“Nhưng mắt của ta chẳng có chức năng đặc biệt gì cả, có thay thế cho mắt hỏa phượng hoàng được không?”
“Phải tự tin lên, nói thế nào ngươi cũng là người tu luyện Trình Lâm Tự Dũ Pháp, ít nhiều gì vẫn có chút tác dụng.”
Bạch tiền bối phân thân an ủi.
Dứt lời, hắn lật pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh lại, lấy con mắt của Tống Thư Hàng ra rồi bỏ vào một bên khác của mặt mặt dây đeo.
Bên trái là mắt Vân Tước Tử màu lam, bên phải là mắt Bá Tống màu đen.
“Rất hoàn mỹ, để ta kích hoạt nó thử.”
Bạch tiền bối rót huyền năng vào trong pháp khí, đồng thời trong miệng tụng niệm chân ngôn sống lại của hỏa phượng hoàng.
Lực lượng chân ngôn rót vào trong mặt dây đeo.
Không ngờ mặt dây đeo lại bị kích hoạt thật, từng chữ chân ngôn sống lại trên vòng tròn bên ngoài sáng lên.
Trong mắt Vân Tước Tử ở bên trái chứa đầy sinh cơ, không ngừng tràn ra.
Còn trong mắt Bá Tống ở bên phải lại hiện lên hư ảnh một con phượng hoàng.
“Cửu Tu Phượng Hoàng Đao?”
Vừa nhìn thấy hư ảnh phượng hoàng này, Tống Thư Hàng lập tức nhận ra.
Thế nhưng hắn đâu phải Bát Tu, người trở thành Bát Tu là Thông Nương kia mà, tại sao trong mắt hắn lại hiện ra hư ảnh Cửu Tu Phượng Hoàng Đao chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận