Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2192: Khi ta cà khịa đại lão, có rất nhiều thủ đoạn, nhưng không thể thiếu được bia đá đạo hữu

Chương 2192: Khi ta cà khịa đại lão, có rất nhiều thủ đoạn, nhưng không thể thiếu được bia đá đạo hữu
Ý thức của Tống Thư Hàng bị thiếu niên ba mắt đánh bay đi, rơi vào Tán Tài Vương Tọa rồi lại trung chuyển về hiện thế thú giới.
5 giờ sáng ngày 30 tháng 11, ngày Tân Vị, tháng Kỷ Hợi, năm Kỷ Hợi theo giờ Hoa Hạ.
“Bùm ~~ ầm ầm ~”
Khi ý thức của trở về nhục thân, Tống Thư Hàng nghe thấy tiếng nổ lớn như trời long đất lở vang lên bên tai.
Bên tai hắn là đủ tiếng gọi lo lắng, tiếng kêu thảm.
[Xảy ra chuyện gì thế?]
Tống Thư Hàng mở choàng mắt ra.
Tận thế đến rồi?
Ác ma xâm chiếm hiện thế?
Hay là người ngoài hành tinh xuất hiện?
Vừa mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang nằm… dưới giường hoàng đế rộng ba mét.
Tống Thư Hàng: “???”
Sao ta lại ở đây được?
Trước khi hôn mê hắn nhớ mình vẫn đang ở ‘bí địa thí luyện thánh sơn Gars’, chỉ chớp mắt một cái đã đổi địa điểm rồi.
[Ta đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?]
Tiếng nổ ầm ầm vẫn đang tiếp diễn, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Giường lớn quay cuồng, các loại đồ gia dụng đổ ngã, nóc nhà bị sụp, từng mảng ngói vỡ rơi xuống.
Mỹ nhân rắn công đức hiện thân, bao lấy Tống Thư Hàng, dựng lên một tòa Điện Công Đức cỡ nhỏ để bảo vệ chủ nhân.
“A Thập Lục đâu? Bạch tiền bối đâu?”
Tống Thư Hàng tiến hành quét thần thức… Thần thức ra đa mới tiến hóa rất hữu dụng.
Ý niệm chợt động, một hình quét hiện trường rộng lớn xuất hiện trong não hải của Tống Thư Hàng.
Tô thị A Thập Lục đang đứng ở cửa ra vào, tay bưng một chậu nước. Cửa phòng để mở, xem ra trước khi xảy ra động đất cô đang định đi vào phòng… lúc này Bạch Long tỷ tỷ đang bảo vệ cho cô.
Sau đó… là Bạch tiền bối.
Lúc này Bạch tiền bối đang mặc một chiếc áo gió dáng dài cool ngầu, ngã sấp phía trước A Thập Lục!
Tống Thư Hàng thấy thế thì bừng tỉnh:
“Ngã lún đất? Hóa ra là Bạch tiền bối ngã à.”
Xem tình hình động đất, chắc hẳn Bạch tiền bối đã khống chế lực ngã xuống, ít nhất không ngã thành một cái hố lớn ở ngoài phòng.
“Ta không làm, không phải ta, đừng đổ oan cho ta!”
Bạch tiền bối bò lên khỏi mặt đất, phủi bụi đất không tồn tại trên người, ngượng ngùng nói.
Tống Thư Hàng:
“Không phải ngã trên đất bằng, vậy sao Bạch tiền bối có thể ngã được?”
“Là động đất, động đất rất mạnh. Thậm chí một số công trình kiến trúc được pháp thuật cường hóa cũng không thể trụ được mà sụp đổ trong trận động đất này.”
Bạch tiền bối giải thích
Nói xong, hắn lại ngồi xổm xuống, vươn tay gõ lên chỗ mình vừa ngã xuống.
Sau đó ấn một chưởng xuống.
Pháp thuật ‘hóa cát’ được kích hoạt, chỗ vừa nãy Bạch tiền bối ngã xuống hóa thành cát.
Bạch tiền bối vươn tay móc, lấy ra một vật có hình dáng như rễ cây từ đống cát.
Tống Thư Hàng:
“Đây là gì vậy?”
“Một loại đặc sản của thú giới – Địa Long Qủa. Nghe nói nó chỉ xuất hiện khi xảy ra động đất cực mạnh.”
Bạch tiền bối nói:
“Địa Long Qủa có thể củng cố cảnh giới, có tác dụng kỳ diệu với những tu sĩ vừa tấn thăng.”
Dứt lời, hắn bẻ hai nhánh rễ cây ra, đưa một nhánh cho Tống Thư Hàng, nhánh còn lại ném cho Tô thị A Thập Lục.
Chia bảo vật kiểu Bạch tiền bối? Người thấy đều có phần.
Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục vừa tấn thăng xong, đúng lúc đang cần bảo vật này.
“Rửa sạch rồi ăn sống là được, cũng ngon đấy.”
Bạch tiền bối lại bẻ một nhánh Địa Long Qủa nữa, tước vỏ ngoài đi, sau đó thuần thục sử dụng một đạo pháp hệ thủy, để lộ ra thịt quả trắng nõn, bỏ vào trong miệng, cắn xuống.
Miệng tràn ngập hương vị tươi ngon, mùi thơm của linh quả tràn khắp căn phòng.


Bên ngoài phòng.
Tiếng nổ ầm ầm bắt đầu nhỏ dần, chấn động tiến vào hồi kết.
Tiếng trao đổi của các tu sĩ trong thú giới truyền vào trong tai Tống Thư Hàng.
“Động đất kết thúc rồi à? Thương vong ra sao?”
“Có hơn một trăm người thường bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Động đất mạnh như thế mà chỉ thương vong ít thế này, may thật đấy.”
“Chất lượng công trình của chúng ta rất tốt, hơn nữa vẫn luôn được gia trì cường hóa.”
“Hơn nữa, ta nghe nói… lần này vì ‘thí luyện thánh sơn’ mở ra, Thanh Loan Tiên Tử còn mời một vật cát tường nổi tiếng trong chư thiên vạn giới tới tọa trấn thú giới. Vì thế lần này chúng ta có thể may mắn thoát khỏi trận động đất lớn như thế này, hoàn toàn là do vật cát tường phù hộ.”
“…”
Tống Thư Hàng bất giác nhìn sang Bạch tiền bối.
Dang tiếng ‘vật cát tường’ của Bạch tiền bối đã truyền đến thú giới rồi ư?
“Đừng nhìn ta, không phải ta, nhìn chính mình ấy.”
Bạch tiền bối khoát tay nói.
“Ta? Vật cát tường?”
Tống Thư Hàng tự nhìn bản thân mình.
Hắn thật sự không nhìn ra trên người mình có điểm gì liên quan đến ‘vật cát tường’.
“Tồn tại một năm ‘nhân tiền hiển thánh’ ba bốn lần không phải là vật cát tường thì là gì?”
Giọng nói của Xích Tiêu Kiếm tâm ma vang lên từ trong bụng mỹ nhân rắn công đức.
Tống Thư Hàng yên lặng tước vỏ Địa Long Quả, bỏ vào miệng cắn một miếng.
“Đúng rồi Thư Hàng. Trả lại ngươi thứ này.”
Bạch tiền bối vươn tay móc một viên đá quý to bằng nắm tay ra khỏi túi áo, ném cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vội vàng đưa tay ra đón lấy… Hóa ra là tim, là trái tim lưu ly mà Bạch tiền bối móc của hắn. Bên trên còn có vết tích phù văn pháp thuật mà Bạch tiền bối vẽ.
“Phải lắp lại à?”
Tống Thư Hàng nhìn xuống lồng ngực của mình.
Sau đó hắn cảm thấy trong ngực mình có tiếng tim đập theo tiết tấu. Lồng ngực của hắn đã sốt ruột sinh ra một trái tim mới từ lâu rồi.
Như vậy thì trái tim lưu ly trong tay hắn sẽ trở thành đồ thừa.
Tim thừa ra bán lấy tiền hay là tặng cho người khác?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng quay đầu nhìn… lông ngực của Tô thị A Thập Lục.
“Làm gì thế, ngươi nhìn gì vậy!”
Bạch Long tỷ tỷ cúi đầu, dùng đầu rồng khổng lồ che lấp ngực của A Thập Lục.
Bạch Long tỷ tỷ dụng tâm lương khổ, cô sợ ánh mắt của Tống Thư Hàng sẽ tạo thành áp lực tâm lý với A Thập Lục.
“Trái tim công đức của A Thập Lục có vận hành bình thường không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừm, hiện tại chưa có vấn đề gì.”
Tô thị A Thập Lục gật đầu đáp, lấy thánh dược trị thương ‘Trùng Sinh đan’ làm hạch tâm, sức mạnh công đức có chỗ dựa, hoàn toàn thay thế chức năng của tim.
Tống Thư Hàng đi tới trước mặt Tô thị A Thập Lục, đặt trái tim lưu ly vào tay cô:
“Để cho chắc, cô cứ cầm trái tim lưu ly này trước đi.”
Ngộ nhỡ trái tim công đức xảy ra vấn đề gì, hoặc là hạch tâm ‘Trùng Sinh đan’ mất công hiệu, vậy có lẽ trái tim lưu ly sẽ có ích.
Tô thị A Thập Lục cầm lấy trái tim lưu ly với vẻ mặt phức tạp.
“Tặng tim của ta cho cô đấy.”
Tống Thư Hàng cúi đầu, nhìn Tô thị A Thập Lục, giọng nói trầm thấp, trêu chọc lòng người…Thức thứ năm trong chín thức thả thính.
Bạch Long tỷ tỷ: “…”
Vảy rồng của cô như bị điện giật, thiếu chút nữa là dựng đứng lên.
Tô thị A Thập Lục nhoẻn miệng cười, cẩn thận cất trái tim lưu ly đi.
“Đúng rồi, chúng ta ra khỏi thánh sơn Gars rồi à? Bia đá đạo hữu có đi theo chúng ta không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bia đá đạo hữu đã giao hẹn với hắn rồi, phải cùng hắn xông tới chân trời góc bể, chọi nhau với các đại lão trong chư thiên vạn giới.
“Ta đây.”
Ở bên cạnh chiếc giường xa hoa quay cuồng, một tấm bia đá dựng đứng lên, nói.
Tống Thư Hàng cười ha ha, đi lên tặng cho bia đá đạo hữu một cái ôm nhiệt tình:
“Bia đá đạo hữu, về sau nếu như ta muốn cà khịa đại lão thì phải nhờ vào ngươi rồi!”
“Cứ… cứ giao cho ta.”
Khí thế của bia đá đạo hữu không được mạnh cho lắm.
[Trình Lâm!]
Trong khi nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên vang lên một giọng nói như tiếng sấm:
[Ta ngửi thấy khí tức của cô rồi, Trình Lâm, ra đây cho ta!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận