Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1116: Tống Nhất Ngu Ngốc Đi Chết Mười Nghìn Lần Đi

Chương 1116: Tống Nhất Ngu Ngốc Đi Chết Mười Nghìn Lần Đi
Phù văn kia phát ra pháp lực thủy hệ ôn hòa, nhưng Tống Thư Hàng không biết phù văn này. Hắn nhíu mày lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu ý của con rùa đen nhỏ này là gì.
Lẽ nào... đây chính là hành động lúc nói xin lỗi phải phơi bụng nhỏ ra trong truyền thuyết ư?
Rùa đen nhỏ vội vàng giậm chân, khẽ phát động yêu lực trên người. Sau đó phù văn kia bỗng chuyển động, biến thành chữ viết chỉ có Tống Thư Hàng mới nhìn thấy.
[Tận trung báo quốc](*)
(*) Một lòng trung thành, hy sinh cho tổ quốc.
Tống Thư Hàng:
“...”
Quả nhiên vẫn nên bắt đi nấu canh thôi, thậm chí trong đầu hắn còn hiện lên đến mấy cách nấu canh rùa.
Nhưng vừa nghĩ đến canh rùa... chẳng biết tại sao hắn lại nhớ tới đề tài nước tắm giá trên trời trong nhóm chat hôm nay. Nếu dựa theo quan điểm đó, thế canh rùa chẳng phải là nước tắm của rùa đen sao? Nói vậy là hắn còn uống nước tắm của đủ loại động vật như gà, rùa, vịt và ba ba nữa ư?
Ui không đúng không đúng, nước canh sao mà giống với nước tắm được chứ?
Sở dĩ nói nước tắm của Giao Bá Chân Quân là bởi vì Giao Bá Chân Quân còn sống trốn thoát được. Nếu năm đó Chân Quân bị nấu chết trong nồi hầm canh thật thì đó là món canh giao long thật sự chứ không phải là nước tắm của giao long.
...
Mặc dù rùa đen không thấy được chữ viết trên bụng mình, nhưng từ vẻ mặt kịch biến của Tống Thư Hàng có thể nhìn ra được chuyện không ổn.
Đúng là hãm hại rùa mà! Chẳng phải Kiều Kiều đại tiểu thư nói, nếu gặp được Tống Thư Hàng, cứ để lộ phù văn trên bụng ra rồi chuyển hóa nó thành chữ viết thì vị Tống đạo hữu này thấy được sẽ biết nó là người phe mình sao?
Thế thì vì cớ gì vị Tống đạo hữu này lại sinh ra sát ý mạnh mẽ như vậy?
Đúng lúc này, chữ viết trên bụng rùa đen lại biến đổi.
[Ta là thuộc hạ của Kiều Kiều đại tiểu thư]
Tống Thư Hàng:
“...”
Chẳng lẽ Kiều Kiều không sợ bản thân đùa giỡn quá trớn, lúc thấy bốn chữ “tận trung báo quốc”, hắn sẽ chém chết con rùa đen nhỏ này ngay và luôn sao?
Sau đó đao ý trong mắt hắn tản đi, Tống Thư Hàng dùng đầu ngón chân cũng đoán được mục đích của Ngư Kiều Kiều khi sai thuộc hạ tiếp cận Cao Mỗ Mỗ là gì.
Chính là sử dụng đủ mọi thủ đoạn, lặng lẽ khiến Cao Mỗ Mỗ tiến vào trạng thái gõ chữ quên mình chứ còn gì nữa.
Vậy nên mới nói Cao Mỗ Mỗ xui xẻo thật đấy, có bao nhiêu sở thích không thích lại đi thích viết tiểu thuyết, đây không phải là tự đào hố chôn mình sao?
Đồng thời Thư Hàng cũng âm thầm quan sát Cao Mỗ Mỗ.
Mấy ngày trước không chú ý, giờ nhìn kỹ mới phát hiện da dẻ của Cao Mỗ Mỗ trở nên trắng trẻo hồng hào hơn, tinh khí thần trên người cũng tràn trề.
Mặc dù Cao Mỗ Mỗ không có duyên với tu chân, nhưng sau khi tiếp nhận đan dịch và pháp thuật của Ngư Kiều Kiều, nếu Cao Mỗ Mỗ không tai nạn không bệnh tật thì chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi.
Thấy sát ý trên người Tống Thư Hàng tản đi rồi, rùa nhỏ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, trong đầu nó bỗng vang lên tiếng của Tống Thư Hàng:
[Gần đây Kiều Kiều có khỏe không?]
Rùa đen nhỏ chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu với Tống Thư Hàng... Nó không biết truyền âm nhập mật, hơn nữa nó cũng không tiện mở miệng nói chuyện. Nếu nó mở miệng nói, mấy người bạn cùng phòng với Tống Thư Hàng sẽ bị dọa sợ khiếp vía mất.
“Thư Hàng, mày cứ nhìn chằm chằm con rùa ngốc ấy làm gì thế?”
Cao Mỗ Mỗ cười nói:
“Ôi, con rùa ngốc này lại lật ngửa lên rồi.”
Chuyện con rùa ngốc này thích làm nhất chính là bò lên vách bể cá, sau đó ngã về sau lật ngửa người lên. Cao Mỗ Mỗ đưa tay lật nó lại.
“Con rùa này rất đáng yêu.”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Thích không? Thích thì cho mày đấy.”
Cao Mỗ Mỗ đáp.
Thật ra cậu không có sở thích nuôi thú cưng gì cả, phút mới mẻ ban đầu qua đi rồi, giờ cậu cũng chẳng có hứng thú nuôi rùa.
Rùa đen nhỏ nghe vậy thì quýnh hết cả lên.
Trên vai nó đang mang sứ mệnh trọng đại mà Ngư Kiều Kiều đại tiểu thư giao cho, khó khăn lắm mới tiếp cận được Cao Mỗ Mỗ tiên sinh. Nếu như bị Tống đạo hữu mang đi, vậy nhiệm vụ của nó phải làm sao đây?
“Thôi bỏ đi, chỗ tao có mấy đứa giặc con nghịch lắm, nếu mang con rùa nhỏ này về, không chừng chưa đến mấy ngày đã bị nghịch chết rồi.”
Tống Thư Hàng cười nói, đồng thời hắn lấy mấy cái túi nhỏ đựng linh mạch bích trà ra:
“Đây là lá trà bạn tao tặng lần trước, giờ tao lại nhận thêm một ít nữa, tụi mày có muốn không?”
“Muốn chứ, vẫn pha với số lượng như trước, một lần chỉ pha vài lá thôi hả?”
Dương Đức hỏi.
Đối với cậu ta, linh mạch bích trà này chẳng khác gì thần khí. Có nó, hiệu quả viết chương trình tăng lên gấp bội.
“Đúng vậy, mỗi lần một hai lá thôi, đừng bỏ nhiều.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng nhấc bể cá lên:
“Tao đi đổi nước cho rùa nhỏ.”
...
Lúc đổi nước cho rùa nhỏ, Tống Thư Hàng hỏi khẽ:
“Biết nói chuyện không?”
“Biết ạ, thưa Tống tiên sinh.”
Rùa đen nhỏ hạ thấp giọng đáp lại.
“Gần đây Ngư Kiều Kiều có khỏe không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lần trước sau khi từ biệt, Ngư Kiều Kiều đi vào Long Vương Điện bồi dưỡng, nghe nói ở chỗ đó chẳng có chút tín hiệu nào cả, cũng không thấy cô ấy xuất hiện trong nhóm.
“Đại tiểu thư khỏe lắm, thỉnh thoảng còn trộm online nữa. Cho nên lạc thú duy nhất của cô ấy chính là nhân lúc lén lên mạng thì tải tiểu thuyết về xem.”
Rùa đen nhỏ trả lời.
Tống Thư Hàng:
“...”
Nghe nói học tập trong Long Vương Điện rất khổ cực.
“Đừng dày vò Cao Mỗ Mỗ quá, thỉnh thoảng cũng phải cho nó chút thời gian nghỉ ngơi, dân đi làm một tháng còn có ba bốn ngày nghỉ mà.”
Cuối cùng Tống Thư Hàng mới góp ý.
“Tiểu quy biết rồi, vậy mỗi tuần sẽ cho Cao tiên sinh nghỉ một ngày chủ nhật, ngài thấy có được không?”
Rùa đen nhỏ nói.
“Ngươi tự xem rồi làm đi.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
Dứt lời, Tống Thư Hàng đổi nước trong bể cho rùa đen nhỏ.
“Tống tiên sinh... Lần tới có thể mang chút nước biển cho ta được không? Ta không quen sống trong nước ngọt lắm. Thấy bộ dạng của ta là rùa đen vậy thôi chứ thật ra trong huyết thống lại chảy dòng máu của rùa biển đấy.”
Con rùa đen nhỏ nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Sau khi thay nước cho rùa đen nhỏ xong, ngay lúc Tống Thư Hàng đang định mang nó đi ra, rùa đen nhỏ chợt nghĩ tới một chuyện.
“À đúng rồi, Tống tiên sinh này, trước khi đi Kiều Kiều đại tiểu thư có dặn ta, nếu gặp được ngài thì phải chuyển phù văn trên bụng qua cho ngài. Phiền ngài hãy đặt tay vào phù văn trên bụng ta.”
Rùa đen nhỏ nói.
Vì vậy Tống Thư Hàng lật ngửa nó lại, đặt ngón tay lên trên bụng nó:
“Chuyển bằng cách nào?”
“Tiểu quy có bí pháp thân truyền của Kiều Kiều đại tiểu thư, xin ngài chờ một chút. Đúng rồi, Tống tiên sinh, phiền ngài di chuyển ngón tay lên trên chút xíu, tiểu quy là một con rùa cái đó nha.”
Rùa đen nhỏ nói với giọng ngượng ngùng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Nhưng hắn vẫn dời ngón tay lên trên một chút.
Rùa đen nhỏ phát động bí pháp, phù văn trên bụng nó như sống lại, bắt đầu nhúc nhích, sau đó bò dọc theo ngón tay của Tống Thư Hàng lên đến cổ tay, cuối cùng phù văn hóa thành hình vẽ một vị mỹ nhân ngư xinh đẹp.
Chậc, hình vẽ này nhìn thật quen mắt... Là hình của mẹ Ngư Kiều Kiều.
Kiều Kiều cô nương cứ thích cầm hình mẹ cô đi khắp nơi, cũng không biết sau khi Giao Bá Chân Quân biết chuyện này thì trong lòng sẽ có cảm tưởng gì nữa?
Hình vẽ này in trên cổ tay, hắn lại phải nghĩ cách giấu nó đi. Nếu không người khác còn tưởng hắn là tên biến thái thích xăm hình mỹ nữ lên cổ tay.
“Phù văn này có tác dụng gì?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Tiểu quy cũng không biết.”
Rùa đen nhỏ lắc đầu rồi nói tiếp:
“Ngư Kiều Kiều đại tiểu thư chỉ dặn ta chuyển nó cho Tống tiên sinh, ngoài ra không nói gì khác.”
“Ta đã biết, ngươi vất vả.”
Tống Thư Hàng đáp.
...
Một đêm này, bốn thằng trong ký túc xá nói đủ chuyện trên trời dưới đất, mãi đến rạng sáng mới chịu đi ngủ.
Đêm nay, nể mặt Tống Thư Hàng, rùa nhỏ không dằn vặt Cao Mỗ Mỗ nữa.
Lâu lắm rồi Cao Mỗ Mỗ mới ngủ ngon giấc được một bữa.
Thổ Ba cũng vậy, không hề nghe thấy tiếng cạch cạch cạch cạch quỷ dị vào nửa đêm.
Thế nhưng tối nay Tống Thư Hàng lại mơ thấy một giấc mộng rất kỳ lạ.
Mới vừa chìm vào giấc ngủ, hắn đột nhiên phát hiện mình lại xuất hiện ở dưới đáy biển sâu, bên cạnh là các loại sinh vật đại dương bơi qua bơi lại.
[Loại cảm giác chân thật này... lẽ nào ta lại nhập mộng rồi ư?]
Tống Thư Hàng lẩm bẩm một mình.
[Nhập mộng là cái gì vậy?]
Đúng lúc này, giọng nói của Ngư Kiều Kiều bỗng vang lên bên tai hắn.
[Kiều Kiều? Là cô làm à?]
Tống Thư Hàng lập tức hiểu rõ, hẳn là do phù văn lấy được từ trên người rùa nhỏ vào lúc sáng gây ra, làm cho hắn mơ thấy cảnh này rồi.
[Đừng nói khó nghe như vậy, là do ta thấy được thứ thú vị nên muốn chia sẻ với ngươi thôi. Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời cho ta biết, nhập mộng là cái gì thế?]
Tiếng của Kiều Kiều lại vang lên bên tai nhưng Tống Thư Hàng lại không nhìn thấy bóng dáng cô ở đâu.
[Cứ coi như là một năng lực đặc biệt của ta đi, có lúc ta nằm mơ thấy một số giấc mộng rất thú vị. Chiêu Hỏa Diễm Đao đặc thù của ta chính là học được trong lúc nhập mộng đấy.]
Tống Thư Hàng đáp.
[Trong mộng mà cũng có thể học được võ công á? Năng lực đặc thù của ngươi biến thái quá rồi đấy! Vậy là hack rồi còn gì!]
Ngư Kiều Kiều buồn bực không thôi.
Tống Thư Hàng:
“...”
[Không nói chuyện này nữa, cô muốn cho ta xem cái gì thế?]
Tống Thư Hàng tò mò hỏi, nhân tiện nói sang chuyện khác luôn.
[Ngươi cũng biết ta đang được bồi dưỡng trong Long Thần Điện đúng không? Ở trong này ta thấy được một thứ rất thú vị.]
Ngư Kiều Kiều cười hắc hắc đáp lời.
[Đợi đã, Long Thần Điện là cấm địa của các cô mà? Cô mang ta đi vào thế này có sao không đấy?]
Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn biết bất kể tông môn hay môn phái nào cũng đều trông coi cấm địa rất nghiêm ngặt. Cho dù Ngư Kiều Kiều là con gái của Giao Bá Chân Quân, nhưng nếu cô mang một người ngoài như Tống Thư Hàng vào khám phá bí ẩn trong Long Thần Điện của hải tộc, hậu quả hưng chịu cực kỳ nghiêm trọng, cả Ngư Kiều Kiều và Tống Thư Hàng đều không thể nào gánh nổi.
[Ta có ngốc vậy đâu, mang ngươi đến Long Thần Điện để tìm chết à? Chẳng qua là giờ ta sẽ dùng một loại pháp thuật đặc thù, đưa ngươi vào xem một phần ký ức của ta, giống như cho ngươi xem một đoạn ghi hình vậy thôi. Hơn nữa những bộ phận có liên quan đến bí mật đã sớm bị lực lượng của khế ước Long Thần Điện che mất rồi, cái ngươi có thể thấy đều không phải bí mật.]
Ngư Kiều Kiều nói với giọng đắc ý.
Nghe đến đây, Tống Thư Hàng mới yên tâm một chút.
[Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lên đường nào.]
Ngư Kiều Kiều nói.
Ngay sau đó, ý thức của Tống Thư Hàng bị Ngư Kiều Kiều dẫn dắt đi vào chỗ sâu dưới đáy biển.
Thật ra trên đường đi có rất nhiều kiến trúc hoặc trận pháp mang tính biểu tượng(*), nhưng khi lọt vào mắt Tống Thư Hàng, những công trình này đều bị phủ hiệu ứng Mosaic(**) lên. Đây chính là lực lượng che chắn của khế ước mà Ngư Kiều Kiều đã nói đến.
Hiệu ứng Mosaic là một tồn tại tà ác. Có một số hình ảnh rõ ràng rất trong sáng, nhưng sau khi phủ hiệu ứng Mosaic lên sẽ biến thành đen tối ngay.
Lúc này đây, Tống Thư Hàng như đang lạc vào thế giới Mosaic.
Liếc mắt nhìn quanh, hắn phát hiện có đủ loại vật thể bị phủ hiệu ứng Mosaic đang trôi nổi dưới đáy biển. Có hình vuông, có hình tròn, có hình tam giác, có hình trụ tròn, có hình đa giác, thậm chí có một sô còn biết chuyển động.
Chỉ lát sau, Ngư Kiều Kiều đã dẫn Tống Thư Hàng đến trước cửa một đại điện.
[Nhìn vào góc dưới bên phải của tấm biển ấy, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó sẽ phát hiện ra điều thú vị.]
Ngư Kiều Kiều cười hì hì nói.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào vị trí mà Ngư Kiều Kiều chỉ.
[Tống Nhất ngu ngốc đi chết mười nghìn lần đi]
Một dòng chữ đột nhiên lóe lên trước mắt Tống Thư Hàng.
Chú thích:
(*) Những kiến trúc mang tính biểu tượng như tháp Effel của Paris, tháp nghiêng Pisa của Ý, tượng Nữ Thần Tự Do của Mỹ...
(**) Mosaic (còn được gọi là “ghép mảnh” hoặc “khảm”) là một hình thức nghệ thuật trang trí “tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ.
Hiệu ứng Mosaic thường được sử dụng trong lĩnh vực chỉnh sửa ảnh, có thể biến một bức ảnh bình thường thành một tấm ảnh ghép độc đáo. Hiệu ứng Mosaic còn thường được dùng để làm mờ, che đi những ảnh nhạy cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận