Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2421: Cả thế giới đều biết

Chương 2421: Cả thế giới đều biết
Tống Thư Hàng cầm tấm phiếu giảm giả 50% kia, ngẩng đầu nhìn tiền bối ba mắt.
Thiếu niên ba mắt mỉm cười, rõ ràng tấm phiếu giảm giả 50% kia rất quý báu chứ không phải là một tấm phiếu ưu đãi tầm thường.
“Phiếu giảm giả 50%... chẳng lẽ là phiếu ưu đãi của đại lão hàng gì cũng có thể bán?” Tống Thư Hàng hỏi mà hai mắt sáng ngời lên.
Tống Thư Hàng nghĩ tới nghĩ lui, trong khắp chư thiên vạn giới cũng chỉ có phiếu ưu đãi của đại lão hàng gì cũng có thể bán là đủ điều kiện khiến tiền bối ba mắt cũng cảm thấy quý báu mà thôi.
Nếu tờ giấy nho nhỏ này là phiếu giảm giả 50% của đại lão hàng gì cũng có thể bán thì giá trị của nó không thể đong đếm được. Bởi vì trong tay đại lão hàng gì cũng có thể bán quả thực có quá nhiều thứ hay ho.
Nếu chọn bảo vật quý giá nhất của hắn rồi dùng phiếu giảm giả 50% thì đã tiết kiệm được một số linh thạch trên trời!
Thiếu niên ba mắt: “…”
“Không phải sao?” Tống Thư Hàng thấy vẻ mặt của thiếu niên ba mắt là biết suy đoán của mình sai rồi.
“Nếu là phiếu giảm giả 50% thì đương nhiên là phải có quan hệ với chính ta chứ.” Thiếu niên ba mắt thở dài.
Tống Thư Hàng lúng ta lúng túng: “Nhưng tiền bối có bán gì đâu?”
“Bá Tống đạo hữu, tuy lão gia không bán đồ, nhưng ngươi đừng quên bí thuật “Thần Kích” tối cao nhé.” Quản gia tròng mắt nhắc nhở.
“Thần Kích” chính là bí pháp cường đại được Tống Thư Hàng gọi là Khắc Kim Nhất Kích. Trên lý thuyết, chỉ cần tiêu hao đủ nhiều thiên tài địa bảo là có thể tăng uy lực của chiêu này lên vô hạn.
Bên cạnh Nhân Quả Đao, Khắc Kim Nhất Kích là một trong những bí pháp công kích mạnh nhất, khủng bố nhất mà Tống Thư Hàng đang nắm giữ, có uy lực quyết định thắng bại trong lúc giao tranh… với điều kiện tiên quyết là hắn có đủ tiền.
Nguyên lý của Khắc Kim Nhất Kích là tiêu hao thiên tài địa bảo chuyển hóa thành thủ đoạn tấn công, trong quá trình đó phải mượn lực lượng của tiền bối ba mắt để tạo nên nghi thức khắc kim.
“Nói cách khác, với tấm phiếu giảm giả 50% này, khi thi triển Khắc Kim Nhất Kích thì ta có thể tiết kiệm một nửa tài phú sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Nói chung là thế.” Quản gia tròng mắt gật đầu nói.
Tống Thư Hàng vuốt tấm phiếu giảm giả 50% trong tay mà đáy lòng hoang lương trống vắng.
Hắn nghĩ tới những món bảo vật mình tốn bao công sức đổi được từ các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1. Trừ số tài vật tiêu hao trong nghi thức Tán Tài Vương Tọa, hắn còn để lại một ít thiên tài địa bảo để đề phòng lúc cần, ví dụ như cung cấp cho các đệ tử chế tạo pháp khí chẳng hạn.
Bây giờ cầm phiếu giảm giả 50% trên tay, hắn cứ có cảm giác đống bảo vật của mình sẽ bị đem ra khắc kim nhanh lắm.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng mặt dày hỏi: “Tiền bối, tấm phiếu giảm giả 50% có quy đổi ra tiền mặt được không?”
Thiếu niên ba mắt cười rạng rỡ: “Ngươi có đủ đẹp trai không?”
Tống Thư Hàng: “Nếu ta trả lời là có thì tiền bối có đổi tiền mặt cho ta không?”
Thực ra trước khi tu luyện thì mặt mũi Tống Thư Hàng thuộc loại thanh tú đứng đắn, sau khi tu luyện, tôi thể, tấn cấp… tướng hắn bây giờ trông cũng đẹp trai ra phết.
“Tốt, đừng mơ hão chuyện không thể nữa. Nghi thức tán tài bên ngoài sắp kết thúc rồi, ngươi cũng nên rời khỏi không gian này đi thôi.” Tiền bối ba mắt ôm cái hộp, ngồi xuống ghế xích đu: “Sang tháng gặp nhé.”
“Sang năm gặp lại.” Tống Thư Hàng quơ phiếu giảm giả 50% trong tay.
Sau khi hắn rời khỏi Tán Tài Vương Tọa, Hoa Hạ hiện thế cũng sang năm mới rồi.
Cuộc đời của Tống Thư Hàng hắn sẽ bước vào một năm mới tươi vui ~

Tống Thư Hàng mở cửa gỗ nhỏ, bước vào Tán Tài Vương Tọa, liếc nhìn xuống bên dưới.
Lúc này các thành viên trong Thiên Hà Tô thị và tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đang đứng trên bậc thang của Tán Tài Vương Tọa để chọn lựa bảo vật mà mình cần. Những món bảo vật này đều là do các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 cung cấp, cho nên với các tiền bối thì hoạt động tán tài lần này giống như một hoạt động trao đổi bảo bối vậy.
Tống Thư Hàng hơi động tâm niệm, khóa vị trí của Vũ Nhu Tử. Linh Điệp tiền bối nhờ hắn động tay để tặng vòng tay càn khôn cho Vũ Nhu Tử.
Đến lúc rồi đây!
Lúc này, Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục và một số tiền bối có thánh hiệu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đang ở bậc thang của Huyền Thánh bát phẩm.
Khéo làm sao, Vũ Nhu Tử đang định chạm tay vào một chiếc hộp. Tống Thư Hàng liếc một cái đã nhận ra bảo vật trong cái hộp ấy. Đó là hình thái ban đầu của một pháp khí giống như trâm cài đầu, được làm từ nguyên liệu thất phẩm và bát phẩm, chỉ mới được rèn thành hình dạng cơ bản của chiếc trâm mà thôi. Nhìn từ cái hộp kia thì có vẻ bảo vật ấy là do Thất Tu tiền bối cung cấp.
Vũ Nhu Tử mỉm cười lấy chiếc hộp ấy ra.
Tống Thư Hàng hơi động tâm niệm, vận dụng quyền quản lý Tán Tài Vương Tọa của mình, âm thầm đổi chiếc vòng tay càn khôn vào hộp của Vũ Nhu Tử để hoàn thành việc mà Linh Điệp tiền bối nhờ cậy.
Lấy chiếc hộp xong, Vũ Nhu Tử vẫy tay với Tống Thư Hàng.
[Đừng bảo là bị phát hiện nhé?] Tống Thư Hàng nhủ thầm.
Vũ Nhu Tử mở hộp, lấy chiếc trâm cài đầu ra, sau đó cuốn mái tóc dài, cài trâm lên mái tóc.
Sau đó cô lại lấy chiếc vòng tay càn khôn đeo lên cổ tay mình. Vì là bảo vật mà Linh Điệp Thánh Quân làm riêng cho con gái nên kích thước vừa vặn vô cùng.
[Quả nhiên là cô ấy phát hiện ra rồi.] Thấy động tác của Vũ Nhu Tử, Tống Thư Hàng biết ngay “Vũ Nhu Tử này” đã phát giác ra động tác âm thầm của hắn.
Vũ Nhu Tử đeo vòng càn không xong bèn xoay người nhìn về phía Tô Thị A Thập Lục đang bí mật quan sát cách đó không xa.
Tô Thị A Thập Lục nắm nhẹ khăn quàng cổ bạch long tỷ tỷ trên cổ mình, ngó nghiêng những bảo vật trong Tán Tài Vương Tọa với vẻ tùy ý. Cô chẳng muốn gì cả, toan chờ mọi người chọn hết rồi tiện tay nhặt một món cho đỡ lấy phải đồ mà người khác muốn.
Mấy phút sau…
Đến khi tất cả mọi người ở bậc thang này đã chọn bảo vật xong, Tô Thị A Thập Lục mới tiện tay chọn một chiếc hộp rồi gỡ nó xuống.
Tống Thư Hàng liếc qua đã nhìn ra trong hộp đựng một chiếc “Sa La phi bạch” – một loại băng rua phối với váy dài. Giống như chiếc trâm của Vũ Nhu Tử, chiếc phi bạch kia cũng mới chỉ là pháp khí ở hình thái ban đầu mà thôi.
[Hay là mình lại âm thầm động tay, tặng A Thập Lục một món quà bất ngờ nhỉ? A Thập Lục vừa tặng mình chiếc mặt nạ quý giá như vậy cơ mà.] Tống Thư Hàng nhủ thầm.
Sau đó hắn lục tung kho tàng trong thế giới hạch tâm của mình lên… rồi thở dài não ruột.
Trên người hắn cũng có bảo vật đấy, nhưng toàn là bất động sản thôi.
[Bá Tống đạo hữu, ban nãy ngươi động tay đấy hả?] Tống Thư Hàng đang suy tư thì một giọng nói vang lên ngay trong đầu hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Vất vả lắm ta mới âm thầm nhúng tay một lần, sao ai ai cũng biết thế? Cứ như cả thế giới đều nắm thóp ta ấy!
[Nếu Bá Tống đạo hữu còn động tay được, thì ta có thứ này, hi vọng ngươi có thể âm thầm giao cho Tiểu Thập Lục giúp ta.] Giọng nói kia tiếp lời.
Tống Thư Hàng: [Thứ gì vậy?]
[Ba Tiểu Thập Lục đã đóng gói đâu vào đó.] Giọng nói kia đáp.
Tống Thư Hàng: “???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận