Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3153: Nếu chỉ nhìn thấy bàn chân đã ngất thì hời cho bọn họ quá rồi!

Chương 3153: Nếu chỉ nhìn thấy bàn chân đã ngất thì hời cho bọn họ quá rồi!
Kêu la! Từng tiếng kêu la vang vọng trong không trung!
Trong những tiếng kêu ấy, có tiếng la hét kéo dài theo bản năng của người phàm.
Có tiếng kêu thảm thiết âm u của Ma tông;
Có kiểu kêu rên từ bi của nhà Phật;
Còn có tiếng động vật kêu đa dạng của Yêu tộc: chuột kêu, ngựa hí, lừa hí, gà gáy, dê be be…
Điểm giống nhau duy nhất giữa những tiếng kêu thảm ấy là cột hơi rất khủng.
Người tu luyện có thể bay trên không trung đánh nhau thì ít nhất cũng phải từ ngũ phẩm trở lên, ai nấy đều có cột hơi dài khủng khiếp.
Người bình thường kêu được một tràng á á á á á là phải dừng lại lấy hơi.
Nhưng đám người tu luyện từ ngũ phẩm trở lên này có thể á từ đầu đến cuối mà không cần quãng nghỉ.
Tiếng kêu thảm thiết truyền từ hư không xa xôi vào tận Bích Thủy các.
“Là ngươi thật sao?” Giờ khắc này, cuối cùng Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi cũng không cần duy trì dáng vẻ các chủ bình tĩnh nữa. Cô bày tỏ niềm vui rõ rệt hệt như một thiếu nữ bình thường.
Vào thời khắc cô cần nhất.
Vào thời khắc cô gần như tuyệt vọng.
Hắn đến rồi!
Dùng một phương thức khiến cho cô kinh ngạc, dùng cách lên sàn vượt qua cả tưởng tượng của cô, xuất hiện trước mặt cô và các thành viên Bích Thủy các!
“Ơ? Các chủ nhìn kìa, sao tự nhiên đám người ấy lại rớt hết khỏi không trung thế nhỉ?” Đạo nhân bung dù bên cạnh cô đột nhiên nói với vẻ hưng phấn.
“Là vì hắn đến!” Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi trả lời.
“Ồ? Hắn đến hả?” Đạo nhân bung dù gật gù cái đầu.
Lại một lát sau.
“Các chủ nhìn kìa, sao tự nhiên đám người ấy lại rớt hết khỏi không trung thế nhỉ?” Đạo nhân bung dù vui vẻ chỉ lên trời mà hỏi.
“Là vì hắn đến!” Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi kiên nhẫn trả lời, chẳng hề sợ phiền.
Dù đạo nhân bung dù có hỏi một ngàn lần, một vạn lần, cô vẫn sẽ vui vẻ mà trả lời như thế!

Trên bầu trời.
Tống Thư Hàng khoanh tay trước ngực, đứng sừng sững giữa trời bằng tư thế hiên ngang.
Dưới chân hắn là đám sủi cảo cường giả các phái Ma, Đạo, Yêu, Phật, tán tu rớt lả tả.
Giờ khắc này, trừ Tống Thư Hàng ra, không một ai có thể đứng trên bầu trời nữa!
Người tu luyện bị chấn rớt khỏi cuộc hỗn chiến trên trời không thể ổn định nổi thân hình!
Thậm chí bọn họ còn không thể làm động tác “ngẩng đầu” đơn giản.
Bọn họ còn chẳng biết mình bị người phương nào đánh rớt từ trên trời xuống.
Nếu chỉ là va chạm vật lý, thì sau khi rụng xuống, đám người tu luyện đang hỗn chiến này còn có thể thi triển thần thông để ổn định thân hình, hoặc dùng ngự kiếm, ngự khí, độn thuật… để chặn đứng thế rơi của thân thể.
Nhưng sau khi thân thể bị uy thế của tảng thiên thạch kia đánh rớt, tinh thần của bọn họ cũng chịu một cú đòn trời giáng.
Thần trí của họ run rẩy kịch liệt như giun dế thấy rồng thần.
Trong khi đang rơi, trong đầu họ chỉ còn một chuỗi chữ “Bá Bá Bá Bá…” quái dị!
Chuỗi chữ ấy không thuộc bất luận hệ thống ngôn ngữ nào của thời đại này, song đầu óc họ lại bị nó choán hết.
Việc mà họ có thể làm chỉ là há mồm kêu thảm mà thôi.
Trừ kêu thảm ra, họ chẳng làm được gì hơn thế.
Mà có lẽ họ có thể làm một chuyện, đó là chuyển ngữ điệu kêu thảm thành chuỗi âm tiết chữ “Bá” khó hiểu kia!

Đối với hai vị Sở các chủ bên cạnh Tống Thư Hàng, chuỗi âm thanh rên la thảm thiết này chính là tiếng nhạc êm tai đẹp đẽ nhất thế giới!
Đám người hỗn chiến này không phải là nguyên nhân trực tiếp khiến Bích Thủy các bị hủy diệt năm đó. Nhưng nếu bọn họ không lựa chọn địa điểm hỗn chiến ngay bên ngoài Bích Thủy các thì nơi ấy sẽ không bị cuốn vào vòng chiến!
Với các thành viên Bích Thủy các mà nói, đám người này, bất kể chính tà, chẳng ai vô tội.
“Năm đó, ta đã hi vọng có thể nghe thấy âm thanh này xiết bao.” Sở các chủ nói khẽ.
Sở two cũng muốn nói như vậy, nhưng lời thoại đã bị Sở Quỳnh Quỳnh đoạt mất rồi. Thế là cô đành cưỡng chế đổi câu nói đã gần bật ra thành một câu khác: “Nhưng ta thấy bốn tiếng kêu thảm của Thư Hàng nghe vẫn êm tai hơn!”
Nghe xong câu nói của Sở two, suýt nữa tư thế bá đạo hiên ngang của Tống Thư Hàng xìu xuống.
Cũng may người khác không nghe được câu nói ấy.
Đến cả Thiên Đạo cũng không được!
Sau khi Tống Thư Hàng xuất hiện trong tiết điểm dòng sông thời gian này, trừ những người hắn muốn cho nhìn thấy thì chẳng kẻ nào có thể quan sát được sự tồn tại của hắn.
Ầm ầm ầm ầm ~
Khi tiếng kêu la thảm thiết quái dị kia đã kéo dài một lúc lâu, dưới lòng đất truyền đến tiếng va đập ầm ầm.
Đám sủi cảo bị đánh rớt khỏi bầu trời cuối cùng cũng tiếp xúc với mặt đất.
Thể chất cường hãn của bọn họ khiến mặt đất bị đục thành những cái hố to.
Một số tên vốn bị thương sẵn hoặc thể chất không tốt lắm ăn một vố đau, vừa chạm đất đã xui xẻo bị thương nặng thêm, ý thức dần dần mơ hồ.
Nhưng phần lớn đám sủi cảo ấy vẫn còn tỉnh táo.
Với độ cao này, các tu sĩ ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm còn chưa ngã chết được.
Đám sủi cảo ngã rạp trên đất lập tức quay đầu, ngẩng đầu, nhìn lên không trung, nơi Tống Thư Hàng đang đứng.
Sau đó, rất chi là toại nguyện, bọn họ thấy được… bàn chân của Tống Thư Hàng!
“Ai thế, sao tự nhiên lại tấn công chúng ta?”
Là viện quân của thế lực nào à?
Không đúng, nếu là viện quân của thế lực nào thì hắn phải trợ giúp thế lực đó mới đúng chứ.
Hắn bất chấp tất cả, quét sạch sành sanh cả đám trên trời là cớ làm sao?
“Lẽ nào cuộc hỗn chiến của chúng ta nằm ngay chỗ cao nhân này bế quan, cho nên quấy rầy đến hắn?”
Một số sủi cảo nghĩ ra một khả năng.
Ở thời đại này, thi thoảng chuyện này vẫn xảy ra.
Bởi vì thường có mấy đại lão tính tình quái gở, thích đào cái hố ngẫu nhiên giữa chốn hoang vu để bế quan mà.
“Có cần giải thích với đại lão ấy một chút không?” Mấy kẻ cầm đầu thế lực các nơi trong hỗn chiến thầm nghĩ.
Trong hư không.
Tống Thư Hàng thu lại tất cả khí tức và số liệu trên người mình, tránh cho đám người bên dưới vừa liếc nhìn một cái đã mù mắt rồi chìm vào giấc ngủ say.
Thế thì hời cho bọn họ quá.
Đây cũng là lý do vì sao bọn họ có thể nhìn thấy bàn chân của Tống Thư Hàng mà không mù lòa.
“Mắt Thánh Nhân.” Tống Thư Hàng hơi chuyển động ý nghĩ, chuyển dời kim đan Thánh Nhãn lên hai con ngươi của mình.
Một khắc sau, Bá Tống mở hai mắt ra.
Ánh hào quang dịu dàng từ trên trời phủ xuống.
Trong hào quang ẩn chứa lực lượng của tình yêu.
Mang hiệu quả chữa lành lòng người!
Thậm chí còn khiến người ta bất giác muốn chạm tới ánh sáng ấy.
Đây là cái gì? Lẽ nào vị đại lão kia đang tung pháp thuật loại chữa trị xuống hay sao?
Thành viên các thế lực đang hỗn chiến bên dưới còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ánh sáng dịu dàng này quét trúng.
Mấy hơi thở sau.
Lại một làn sóng tiếng kêu thảm thiết vang lên từ mặt đất.
Nếu tiếng kêu quái dị khi sủi cảo rớt xuống ban nãy là một khúc nhạc của bầu trời.
Thì giờ đây tiếng kêu la này chính là bài ca của đất.
Sức mạnh tình yêu của mẹ - phiên bản Bá Tống bất hủ cường hóa!
Tất cả người tu luyện bên dưới đau đớn lăn lộn, nước mắt như mưa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận