Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3169: Bia mộ của ngươi có thể về quê với ta một chuyến

Chương 3169: Bia mộ của ngươi có thể về quê với ta một chuyến
Ông anh nhà mình đúng là tên lừa đảo, anh nói “gia đình bình thường” chẳng đáng tin một tí nào!
Nhưng mà…
Diệt Phượng tiền bối đẹp trai quá.
Nể mặt các tiền bối đẹp trai lai láng, lần này bé sẽ không chấp nhặt với anh.
Tống Thư Ngọc rúc thân thể ú na ú nần của mình vào lòng Diệt Phượng Công Tử, hai tay cùng nắm cần câu với hắn.
Diệt Phượng tiền bối là của tui đó na ~~
Tiếng sóng biển rì rào truyền ra từ miệng Côn.
Chẳng bao lâu sau, cảm nhận thấy có cá mắc câu, Tống Thư Ngọc cười lên khanh khách. Ban đầu con bé cười giòn như nắc nẻ, bây giờ có lẽ là vì vui quá, hoặc là vì đã ra đời một thời gian nên học được kiểu cười mới rồi.
“Diệt Phượng tiền bối, ngươi dạy hư Thư Ngọc rồi.” Tống Thư Hàng nói.
Em gái ta trước kia cười êm tai như chuông bạc, sao bây giờ cười giống gạch vỡ vậy?
Diệt Phượng Công Tử cau mày: “Dù ta muốn dạy cũng là dạy nó cười meo meo nhé.”
“Tiếng cười này nghe giống ngươi hơn đấy Thư Hàng ạ.” Đậu Đậu đứng cạnh phát biểu.
“Thì dù sao cũng là em gái ruột ta mà.” Tống Thư Hàng nói ra chiều đắc ý, sau đó nhét một quả trứng Côn vào lòng Tống Thư Ngọc. Sau này quả trứng này nở ra sẽ thành yêu sủng của em gái hắn.
Ban đầu chỉ là một quả trứng của thần thú Côn, sau này có thể tiến hóa đến mức nào thì phải xem thủ đoạn của Thư Ngọc.
“Có thần thú rồi, hay kiếm thêm một linh quỷ nữa nhỉ?” Vũ Nhu Tử ở phía trên cất tiếng nói. Cô lúc lắc bình sữa trong tay, đó là dược dịch đặc biệt của Linh Điệp đảo do cô điều chế, có thể cường hóa thể chất của Tống Thư Ngọc.
“Linh quỷ đều là mảnh vỡ của Tô Tiểu Cầu và Thiên Đế Tử. Trước đó ta đã hứa với cha Cẩu Đản rằng nếu tìm thấy linh quỷ vô chủ thì sẽ giao cho Trình Cẩu Đản Tiên Tử hoặc Thiên Đế Tử dung hợp…” Tống Thư Hàng nói với vẻ tiếc nuối: “Tiếc rằng Trình Lâm Tiên Tử và Thiên Đế Tử không thể tự thai nghén ra một đời khác được.”
Trạng thái của Diệp Tư không phải là linh quỷ đời thứ hai tự nhiên.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ nghe vậy bèn hơi ngỏng lên, nói: “Ngươi muốn làm gì hai người họ hả?”
“Không không, ta đâu muốn làm gì.” Tống Thư Hàng xua tay lia lịa, giải thích: “Ta chỉ đang nghĩ nếu Trình Lâm Tiên Tử và Thiên Đế Tử có thể sinh ra đời sau giống như các sinh linh bình thường thì có thể sinh ra một đời linh quỷ mới không thuộc về mảnh vỡ quỷ thần. Đến lúc đó có thể kiếm cho Thư Ngọc một linh quỷ đời thứ hai rồi.”
Nói đoạn, hai mắt Tống Thư Hàng cũng sáng ngời lên. Hắn là tồn tại siêu thoát Thiên Đạo, không bị trói buộc bởi bất kỳ quy tắc nào. Cho nên nếu hắn muốn thì thay đổi thể chất của Thiên Đế Tử và Trình Lâm Tiên Tử để trạng thái của họ trở thành có thể sinh linh quỷ đời thứ hai cũng được, đúng không?
Kèo này ngon!
Tống Thư Hàng vừa mới nghĩ đến đó thì tin nhắn của Trình Lâm Tiên Tử đã vang lên bên tai hắn: [Tống Cẩu Đản, có phải bên ngươi có chuyện gì không? Sao tự nhiên ta thấy lạnh ngắt cả sống lưng thế?]
[Không có gì không có gì đâu, có khi là trời trở lạnh đấy, Trình Lâm Tiên Tử, cô chú ý mặc ấm vào nhé.] Tống Thư Hàng vội vàng trả lời, sau đó nhét ý nghĩ của mình vào quan tài dúi tận đáy lòng, đóng tám cái đinh.
Trấn an Trình Lâm Tiên Tử xong, Tống Thư Hàng quay đầu nhìn Bạch tiền bối vạn năng bên cạnh mình, toan thương lượng với tiền bối xem làm thế nào để nặn ra được một linh quỷ đời thứ hai.
Hắn quay đầu lại thì thấy Bạch tiền bối đang khai quang cho đám cua tiên vừa mới được mang đến.
Chỉ thấy Bạch tiền bối vỗ hai tay như đang mặc niệm chú văn, sau đó hắn mở hai tay ra, từng luồng tiên quang rọi xuống, phủ kín những con cua kia.
Mỗi con cua tiên đều được tiên quang bao trùm, trở nên càng thêm béo ngậy.
Bạch tiền bối thỏa mãn vỗ mấy con cua tiên.
Cua tiên được chúc phúc ăn sẽ ngon hơn nhiều.
“Có chuyện gì sao?” Sau khi khai quang cho cua, Bạch tiền bối quay đầu nhìn Tống Thư Hàng.
“Bạch tiền bối, ta đang nghĩ, hay là chúng ta sáng tạo ra một nhóm linh quỷ đời thứ hai đi.” Tống Thư Hàng đề nghị.
“Ừ, cái này thì dễ. Để ta đi nói một câu với Thiên Đạo Rồng Đốm, xin phương án chế tạo quỷ thân và bản quyền của nó, sau đó chúng ta có thể tự mình nghiên cứu và chế tạo linh quỷ rồi. Hoặc ngươi ra tay từ phía Trình Lâm Tiên Tử và Thiên Đế Tử để họ sinh ra đời linh quỷ thứ hai cũng được.”
Không hổ là A Bạch tâm linh tương thông với Tống Thư Hàng, hắn và Tống Thư Hàng suy nghĩ giống hệt nhau.
Cùng lúc đó.
Trình Lâm Tiên Tử đang ở xa cuối chân trời lặng lẽ khoác thêm cho mình một cái áo choàng nữa: “Sao ta cứ thấy ai đang tính kế chơi mình thế nhỉ? Thiên Đế Tử à?”
Từ khi Tống Thư Hàng tấn thăng Thiên Đạo và siêu thoát, Trình Lâm Tiên Tử không thể bắt được sóng não của hắn bất cứ lúc nào như trước nữa, trừ khi cô tới gần Tống Thư Hàng và áp dụng phương thức đọc mặt hắn.
“Trình Cẩu Đản, có phải cô lại đang âm thầm giở trò chơi ta không?” Đúng lúc này, Thiên Đế Tử lại bỗng gửi tin nhắn cho Trình Lâm Tiên Tử.
Trình Lâm Tiên Tử ngớ người: “???”
Vừa ăn cướp vừa la làng đấy hở?

“Chuyện linh quỷ không cần phải vội. Đợi Thư Ngọc hoàn thành Trúc Cơ và mở tâm khiếu rồi khế ước linh quỷ cũng không muộn. Trước đó hãy chọn thời gian đi, ta đưa Thư Ngọc, Vũ Nhu Tử và A Thập Lục về quê ta một chuyến.” Bạch tiền bối đứng lên nói.
“Ơ? Không đưa ta theo với ư?” Tống Thư Hàng sững sờ.
“Không đưa, ngươi không cần phải đến, nhưng bia mộ của ngươi thì được.” Bạch tiền bối từ chối thẳng thừng.
Tống Thư Hàng nhìn bia đá đạo hữu bên hông: “!!!”
“Chờ bao giờ ngươi hoàn thiện trạng thái “duy nhất vạn giới” thì ngươi muốn đến quê hương ta lúc nào cũng được.” Nói đoạn, Bạch tiền bối thu khí tức, đi về phía cửa lớn.
Đồng thời hắn vẫy nhẹ tay, ra dấu “khiêm tốn” với Diệt Phượng Công Tử.
Hắn cảm nhận thấy có khí tức của mấy người bình thường đang đến gần nhà của Tống Thư Hàng.
Để tránh đập nát thế giới quan của người bình thường, Diệt Phượng Công Tử cất Côn đi, thu cần câu lại.
“Ê a ê a ~” Tống Thư Ngọc vẫn chưa đã ghiền.
Nhưng cô bé ngoan ngoãn không quấy khóc. Chỉ cần Diệt Phượng Công Tử vẫn ở đây thì muốn câu cá lúc nào mà chẳng được.
“Ai tới thế?” Diệt Phượng Công Tử hỏi.
Tống Thư Hàng đáp: “Chắc là nhân viên y tế cộng đồng đấy. Bình thường sau khi em bé sinh ra thì sẽ có nhân viên y tế đến nhà kiểm tra sức khỏe cho mẹ và bé mà. Trước đó bọn họ đã gọi điện rồi… chúng ta chú ý một chút, đừng dọa họ.”
“Không phải người do Nho gia sắp xếp à?” Đậu Đậu nghi hoặc hỏi.
“Bác sĩ do Nho gia sắp xếp phụ trách chăm sóc Thư Ngọc và mẹ ta, còn kiểm tra sức khỏe mẹ và bé thì là việc của bên y tế cộng đồng.” Tống Thư Hàng cười nói.

Trong sự khiêm tốn giấu mình của Tống Thư Hàng, nhân viên y tế cộng đồng đến nhà hắn làm kiểm tra sức khỏe mẹ và bé theo trình tự, đồng thời dặn dò một vài tri thức cần chú ý.
Tuy trông vẻ ngoài mẹ Tống rất trẻ trung, nhưng bà vẫn là sản phụ lớn tuổi cho nên nhân viên y tế mới cố ý dặn dò thêm.
Xong việc, nhân viên y tế đưa một bản báo cáo tổng kết cho Tống Thư Hàng để hắn ký tên với danh nghĩa người nhà.
“Ơ? Không cần ba tôi ký à?” Tống Thư Hàng nhận báo cáo và bút.
“Chỉ cần là người nhà là được.” Nhân viên y tế cười đáp.
“Ừ, cũng được, các vị biết chọn người ghê.” Tống Thư Hàng cười bảo.
Nhân viên y tế nghe xong thì đơ ra. Nhờ người nhà ký tên một cái thôi mà, cái này thì liên quan gì đến “biết chọn người” kia chứ?
Chẳng lẽ anh chàng họ Tống này là đại minh tinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận