Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2358: Pháp khí đại diện cho may mắn

Chương 2358: Pháp khí đại diện cho may mắn
Đau đớn sẽ giúp đàn ông trưởng thành hơn.
Mỗi nỗi đau khác nhau là một trải nghiệm khác nhau. Đàn ông mà chưa từng trải qua đau đớn thì cuộc đời chưa hoàn chỉnh.
Lần này Tống Thư Hàng lại trải nghiệm một nỗi đau đớn mới.
Lần này thân thể sương mù ngụy bất hủ của hắn không nổ tung như mọi khi, mà hòa tan theo một phương thức hoàn toàn mới, chảy xuống như ngọn nến tan ra trong nhiệt độ cao.
Nến thành tro nước mắt cạn khô.
(Nguyên văn Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can, Trích “Vô đề” – Lý Thương Ẩn)
Dao cùn cắt thịt mới càng là tra tấn.
“Shhh. Từ trước tới nay ta chưa bao giờ trải qua đau đớn kiểu này. Sản phẩm mới à?” Thân thể Tống Thư Hàng hòa tan mất một bên. Hắn nghiêng hẳn đi, hít sâu một hơi.
Sở các chủ: “…”
Quy tiền bối: “…”
Sau khoảng ba mươi hơi thở, Tống Thư Hàng mới chậm rãi bình tĩnh lại để cắn răng chịu đựng nỗi đau khi thân thể tan chảy.
Đồng thời, tin tức từ bí pháp giám định phản hồi về cũng xuất hiện trong đầu óc hắn.
Có điều tin tức lần này đứt quãng như sinh khó.
[Mảnh vỡ tiểu thế giới nhân tạo chưa đặt tên: Đây là một tiểu thế giới nhân tạo có lịch sử lâu đời, phải tìm hiểu ngược dòng về thời kì thái cổ. Hiện tại nó đã vỡ vụn, chỉ còn sót lại một mảnh vỡ tiểu thế giới… song trong đó vẫn tồn tại khí tức sinh mệnh dồi dào.]
Bảo sao lại kích hoạt hẳn một kiểu đau đớn mới, hóa ra là đồ vật tồn tại từ tận thời Thái Cổ.
[Sâu trong tiểu thế giới ẩn giấu một Cổ Thần đáng sợ, sắp hoặc đã thức tỉnh, xin hãy chú ý an toàn.]
[Nhắc nhở 1: Tiểu thế giới hạch tâm của ngươi chắc hẳn sẽ rất thích mảnh vỡ của tiểu thế giới nhân tạo này. Nếu không có Cổ Thần đáng sợ kia tồn tại, có thể để tiểu thế giới hạch tâm tiếp xúc với mảnh vỡ của tiểu thế giới nhân tạo một chút.]
[Nhắc nhở 2: Trên người ngươi có một bảo vật phủ đầy “may mắn”, có thể giúp ngươi tiến vào thăm dò mảnh vỡ của tiểu thế giới nhân tạo này.]
[Nhắc nhở 3: Nếu đau đớn quá thì hãy vỗ tay. Khi vỗ tay hãy rụt tay phải về để giảm mức độ đau đớn.]
Tống Thư Hàng rút tay phải từ hư không về thế giới hạch tâm.
Đau đớn?
Đau thì có đau, nhưng mức độ chưa đến tình trạng khiến hắn sụp đổ. Rõ ràng đó là một kiểu đau đớn hoàn toàn mới, nhưng chỉ sau ba mươi hơi thở thì hắn đã thích nghi được rồi.
Tống Thư Hàng nhìn tay phải của mình như có điều suy nghĩ.
Nghịch Kình khí linh tiên tử xuất hiện, cắn ngón tay mình, ngồi quỳ trên mù bàn tay Tống Thư Hàng rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Không sao đâu, ta không triệu hoán cô.” Tống Thư Hàng nặn ra một nụ cười ẩn chứa đớn đau.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma bên cạnh hỏi: “Có nhận được đáp án không?”
“Có. Tiểu thế giới này không phải hàng tự nhiên mà là hàng nhân tạo.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Tách ~” Sở các chủ thổi bong bóng, hỏi: “Tin tức đó trong quẻ bói nói rồi. Ngươi có tìm ra cách vào trong tiểu thế giới đó không?”
“Nhận được một lời nhắc nhở.” Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Trong lời nhắc nhở đó nói trên người ta có một bảo vật mang thuộc tính may mắn, có thể giúp ta vào trong tiểu thế giới kia. Mặt khác, có lẽ tiểu thế giới đó có duyên với thế giới hạch tâm của ta.”
“Bảo vật mang thuộc tính may mắn? Thì ra là thế! Chắc chắn là ta rồi!” Bia đá đạo hữu nói với vẻ tự tin.
Hắn là tác phẩm của Bạch Thiên Đạo, chắc chắn trên mình mang thuộc tính may mắn, đã thế còn có năng lực trấn áp, lúc phát huy đến cực hạn thì có thể trấn áp cả không gian. Nói không chừng nó có thể mở cho Tống Thư Hàng một lối vào tiểu thế giới kia cũng nên.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma dùng giọng nói đáng yêu xiên cho bia đá một phát: “Bia đá đạo hữu, không phải ta đả kích ngươi đâu, nhưng mà… ta chẳng cảm nhận được một xíu xiu may mắn nào trên mình ngươi cả.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma cảm thấy vị bia đá đạo hữu này rất chi là bi kịch. Từ lúc theo Tống Thư Hàng ra khỏi cấm địa Thú giới, nó đã cà khịa bao nhiêu đại lão rồi? Dư đảng Thiên Đình Viễn Cổ Phượng Nghi tiên tử, cầu di vật Thiên Đạo, còn cả đại lão quả cầu béo U U nữa chứ…
Bi kịch như thế thì may mắn ở chỗ nào?
“Trong lòng ngươi có đầu mối gì không?” Sở các chủ hỏi.
“Ừm, có một vài suy đoán.” Dứt lời, Tống Thư Hàng uốn mình một cái, tấm thân sương mù hòa tan thành bãi chảy đầy đất khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Sau đó hắn vung tay lên, một vật bay ra khỏi thế giới hạch tâm, rơi vào tay hắn.
Đó là một trận bàn hoàng kim ẩn chứa một chút khí tức của pháp tắc không gian.
“Đây là bùa hộ thân vàng mà Bạch tiền bối cho ta.” Tống Thư Hàng nói.
Bảo vật liên quan đến may mắn mà hắn có chắc hẳn là nó rồi.
“Đó là một pháp khí phải không?” Xích Tiêu Kiếm tâm ma hỏi.
“Nói đúng ra thì nó là pháp khí còn lại sau khi sử dụng truyền thừa. Bạch tiền bối mua một bộ bí thuật không gian tên là Thánh Viên Luyện Giới từ chỗ đại lão cái gì cũng có thể bán, sau khi bí thuật truyền thừa xong thì để lại cái trận bàn này.” Tống Thư Hàng trả lời.
Trận bàn này là một bảo vật. Sau khi nó được luyện chế, Tống Thư Hàng chỉ cần ngày ngày mang ở trên người là có cơ hội thức tỉnh được một tiêu thiên phú hệ không gian.
Thức tỉnh được tiểu thiên phú gì thì phải xem nhân phẩm.
Bia đá đạo hữu nói: “Cái trận bàn hoàng kim này sử dụng thế nào?”
“Có lẽ ta phải lĩnh ngộ được một tiểu thiên phú không gian từ nó, rồi tiểu thiên phú không gian này vừa khéo phát huy được tác dụng chăng.” Tống Thư Hàng suy đoán.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “Ngươi lĩnh ngộ ra chưa?”
“Dễ thế thì nói làm gì.” Tống Thư Hàng lắc đầu. Đang nói chuyện thì thân thể hắn lại bắt đầu hòa tan. Thân thể là sương mù, thế mà cứ chảy tan ra thành một bãi.
Trận bàn màu vàng hắn đang cầm trong tay rơi xuống một bên.
“Tống tiền bối, thân thể ngươi… lại hòa tan kìa.” Vũ Nhu Tử da đen nhắc nhở.
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn xuống đất rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, dịu dàng nói: “Ừ, Vũ Nhu Tử, ta thấy rồi.”
May mà hắn chưa giải trừ trạng thái thân thể sương mù ngụy bất hủ, nếu không có khi đã chết thêm lần nữa rồi.
“Ta có một ý tưởng táo bạo.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma nói.
“Ta cũng thế.” Bia đá đạo hữu nói.
Tống Thư Hàng trạng thái một bãi nói: “Mời hai vị tiền bối cứ nói.”
Xích Tiêu Kiếm: “Dưỡng Đao thuật!”
Bia đá đạo hữu: “Dung nhập trận bàn hoàng kim này vào thân thể Bá Tống đạo hữu trạng thái một bãi, biết đâu lại có hiệu quả bất ngờ.”
Hai người lại nói ra hai đáp án khác nhau.
Nói xong, hai đại lão khí linh nhìn nhau một cái.
“Mới đầu ta cứ nghĩ hai chúng ta ăn ý được một lần hiếm hoi cơ đấy.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma nói.
Bia đá đạo hữu: “Ta vốn cũng nghĩ vậy.”
Nghịch Kình khí linh tiên tử: “Hu ~”
“Thử cả hai phương án đi.” Sở các chủ đề nghị.
Thế là Vũ Nhu Tử da đen chạy tới, nhặt trận bàn hoàng kim lên, cẩn thận đặt vào thân thể Tống Thư Hàng đang chảy ra một bãi.
Tống Thư Hàng miễn cưỡng dùng thân thể sương mù bao bọc lấy trận bàn rồi kích hoạt Dưỡng Đao thuật.
Luồng sương mù màu đen bao phủ trận bàn hoàng kim.
Trong sương mù, ánh sáng bảy màu không ngừng lóe lên.
Cảnh tượng này trông cứ như một pháp khí mang tầm vóc lịch sử chuẩn bị ra đời vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận