Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2018: Con Tim Cũng Lạnh Ngắt Luôn Rồi

Chương 2018: Con Tim Cũng Lạnh Ngắt Luôn Rồi
Đinh Cam muốn nói cho mọi người biết, hắn rất hạnh phúc.
Tuy rằng lần này đạo lữ của hắn cũng không đến độ kiếp cùng hắn.
Nhưng hắn vẫn muốn gào to lên, sau đó phần tình cảm này của hắn sẽ được truyền tới tai đạo lữ thông qua lời miêu tả của sư phụ và sư tỷ. Hắn muốn nhân cơ hội này để nói cô ấy biết là hắn yêu cô nhiều đến nhường nào.
Phần tình cảm này của hắn rất hạnh phúc, tuyệt đối sẽ không liên quan tới tâm ma!
Quan trọng nhất là tình yêu giữa hắn và cô ấy tuyệt đối không có vấn đề gì, rất đơn thuần, tuyệt đối không hề méo mó.
"Ta rất hạnh phúc!"
Đinh Cam kêu lớn:
"Các ngươi cũng hạnh phúc chứ?"
"Không, ta họ Tống."*
Tống Thư Hàng nhịn không được mà đáp, câu trả lời này đã trở thành bản năng của hắn nên buột miệng thốt ra.
"..."
Khí thế của Đinh Cam thoáng cái đã bị bóp nghẹt.
"Ta họ Tô."
Tô Thị A Thập Lục che miệng cười khẽ.
"Ta họ Thông nhỉ?"
Thông Nương chỉ mình.
"Ta... thôi bỏ đi."
Lúc Quy tiền bối nói được một nửa thì hụt hẫng chào thua ---- dường như nó không thể nói tên thật của mình ra.
Đinh Cam thộn mặt, ngẩn người hồi lâu.
Một lát sau, hắn mới bình tĩnh phớt lờ đi lời trêu chọc của mấy người Bá Tống tiền bối.
"Bạch Thánh tiền bối, cám ơn câu trả lời của ngài. Ta cảm thấy tình yêu của ta rất hạnh phúc, ta bây giờ tràn đầy sức mạnh. Cho dù là tâm ma mang thuộc tính ‘Tình yêu’ bị méo mó ra sao đi chăng nữa thì cũng không thể ảnh hưởng đến ta chút nào."
Đinh Cam lại gào lên một lần nữa.
Gào lớn có thể tăng cường khí thế của mình, làm cho lòng tin của mình trở nên vững vàng hơn.
Gào càng to thì khí phách càng cao.
"Tâm ma ký sinh trên người ta, không cần biết tại sao ngươi lại xuất hiện. Nhưng ngươi nhất định sẽ thất bại! Ngươi không thể làm con tim ta dao động chút nào đâu!"
Đinh Cam gầm lên với “Tâm ma kiếp” đang bám vào lưng mình:
"Cút ra khỏi người ta đi!"
Sau lưng của hắn, những xúc tu mực đã thắt lại giãy dụa không ngừng.
Nhưng nó càng giãy dụa thì những xúc tu mực càng thắt lại cứng hơn.
Một nút hai nút, thắt thành hàng nghìn nút.
Trên bầu trời.
Tống Thư Hàng sờ cằm nói:
"Đây là... sức mạnh của tình yêu à?"
"Sức mạnh của tình yêu đấy."
Quy tiền bối cũng lấy chân trước vuốt cằm của mình:
"Ta hiểu thêm một chút về ‘Tâm lý học’ rồi.”
"Quy đạo hữu, ta có cảm giác có thể'Tình yêu' chỉ là một phần sức mạnh mà Đinh Cam tiểu đạo hữu bộc phát ra mà thôi. Nhưng quan trọng hơn là... Các ngươi không nghĩ là Đinh Cam tiểu đạo hữu mắc chứng sợ vợ sao?"
Xích Tiêu Kiếm tiền bối hớn hở nói.
Nó nghi ngờ rất có thể“Sợ vợ” là một trong những nguyên nhân hình thành tâm ma của Đinh Cam.
Thú vị hơn hết chính là sợ vợ cũng có thể là sức mạnh giúp hắn xua đuổi tâm ma đấy.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của nó mà thôi, không thể xem như thật được.
Chỉ có thể tham khảo mà thôi.
Trong tiếng gào thét không ngừng của Đinh Cam, không ngờ tâm ma dính trên người hắn lại thật sự bị xua đi từng chút một.
Nhưng tâm ma kiếp sẽ không bị hóa giải hoàn toàn dễ như vậy.
Tâm Ma chết cũng không chịu ra, Đinh Cam thì cưỡng ép xua nó ra.
Hai bên rơi vào trạng thái giằng co.
Nhìn thôi cũng làm người ta căng thẳng.
Chẳng qua, người ngoài rất khó giúp được gì trong việc chống lại tâm ma kiếp này.
Tâm ma kiếp cũng là một phần của thiên kiếp, người ngoài không dễ nhúng tay vào.
"Tạo Hóa Tiên Tử?"
Tống Thư Hàng thử triệu hồi tiên tử.
Giọng hát của cô có khả năng chống lại “Tâm ma”.
Tạo Hóa Tiên Tử ló nửa cái đầu ra, liếc Đinh Cam một cái rồi nói:
"Tống ~ A Ngốc ~"
Sau đó, tiên tử buồn chán rụt đầu về nói: "Tống ~, úi chà ~ chà"
Tống Thư Hàng:
"..."
Nếu Tạo Hóa Tiên Tử không chịu giúp thì...
"Bạch tiền bối."
Hắn bèn gọi.
Bạch tiền bối nghi hoặc xoay đầu lại hỏi:
"Hả?"
"Tâm ma kiếp ăn được đấy. Hơn nữa chúng ta cũng chưa từng ăn bao giờ."
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Ánh mắt của Bạch tiền bối sáng lên.
"Trong thực đơn thiên kiếp, đẳng cấp của ‘Tâm ma kiếp sashimi’ còn cao hơn cả ‘Thiên kiếp kho tàu’ nữa."
Tống Thư Hàng tiếp tục nói.
Hai mắt Bạch tiền bối càng sáng hơn.
Dường như trong đôi mắt của hắn ẩn chứa cả trời sao, tự đi kèm ánh sáng rực rỡ.
Lúc này.
Kiếp vân trên bầu trời bắt đầu tản ra.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kiếp vân đang dần tiêu tán, chiếu lên “Tâm ma kiếp” trên người Đinh Cam, đúng luc hình thành một chùm tia sáng.
Chùm tia sáng này giống như ánh sáng của thiên đường đang nghênh đón những linh hồn lạc lối trở về vậy.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng, tâm ma kiếp trên người Đinh Cam bắt đầu rời khỏi cơ thể của hắn, từ từ bay lên trời.
"Bay lên trời ư? Hay nói đúng hơn là giống như đang bị thu về thế nhỉ?"
Tống Thư Hàng nói.
Tô Thị A Thập Lục nói:
"Nói đến thì... Sau khi tâm ma kiếp bị xua đuổi thì nó sẽ không tiêu tán à?"
"Cái thứ gọi là tâm ma này giỏi biến hóa nhất. Cho dù tâm ma kiếp có xảy ra biến hóa gì đi chăng nữa thì cũng không lạ đâu. Không phải Bắc Hà đạo hữu năm đó vẫn yêu đương với tâm ma bao năm đấy ư?"
Bạch tiền bối nói.
Cho nên, sau khi tâm ma bị hóa giải và bị tu sĩ xua đuổi ra ngoài cơ thể mà còn khỏe khắn, thậm chí bị thu về cũng rất bình thường.
Cho dù xuất hiện nhiều thứ kỳ lạ hơn nữa thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Nhưng có thể khẳng định, thiên kiếp của Đinh Cam tiểu hữu đã kết thúc rồi chứ nhỉ?"
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở các chủ xác nhận:
"Đã kết thúc rồi, hắn đang trong trạng thái mở mạch đầu tiên trong bốn kỳ mạch lúc từ nhị phẩm tấn thăng lên tam phẩm."
"Nói cách khác..."
Tống Thư Hàng lấy một cái găng tay ra đeo lên.
“Chúc phúc tổ vu” sau khi kích hoạt sẽ có chức năng xuyên qua không gian trong phạm vi 500 mét.
Một lát sau, thân ảnh của Tống Thư Hàng xuất hiện ở phía trên tâm ma xúc tu mực có hàng nghìn nút thắt kia.
Dường như Tâm ma kiếp không phát hiện ra Tống Thư Hàng, vẫn tiếp tục bay lên.
Tống Thư Hàng dùng tay bắt lấy tâm ma kiếp xúc tu mực:
"Tâm ma kiếp này, ta xin nhé."
Tâm ma kiếp xúc tu mực không ngừng vặn vẹo, phát ra tiếng kêu chói tai.
Nhưng nó lại không thể xâm nhập vào cơ thể của Tống Thư Hàng, bởi vì hai tay của Vũ Nhu Tử da đen đã thò ra, nắm chặt lấy cơ thể của tâm ma kiếp.
Thân ảnh của Tống Thư Hàng lại lóe lên, sau đó hạ xuống bên cạnh Bạch tiền bối, đưa “Tâm ma kiếp” của Đinh Cam cho Bạch tiền bối phong ấn.
Bạch tiền bối đưa tay ra chấm lên “Tâm ma kiếp”, một hơi thi triển mười mấy loại thủ đoạn để phong ấn “Tâm ma kiếp” lại.
Thiên kiếp của Đinh Cam đã hoàn toàn kết thúc.
...
...
Giữa không trung.
Tống Thư Hàng lặng lẽ móc điện thoại di động ra, nhập mật mã để mở khóa.
Sau đó, hắn vào phần mềm chat rồi mở “Nhóm Cửu Châu Số 1” ra.
"Đổi đạo hiệu đi vậy."
Tống Thư Hàng nói xong thì đổi đạo hiệu hôm nay thành “Bá Đao Tống Nhất”, hắn đã từng thống kê, lần nào hắn đổi thành cái đạo hiệu này thì bản thân sẽ khá may mắn.
Sau đó, nhân lúc Bạch tiền bối đang phong ấn tâm ma kiếp thì hắn nhanh chóng nhập nội dung vào khung chat.
Bá Đao Tống Nhất:
"Các vị tiền bối trong nhóm, xin lặng lẽ tuyên bố một tin. Bạch tiền bối nói nếu như hắn muốn tìm nửa kia của mình thì ít nhất phải có tiêu chuẩn cỡ như thành viên của ‘Nhóm Cửu Châu Số 1’. Cũng có nghĩa là, nếu Bạch tiền bối chọn nửa kia của mình thì rất có thể sẽ chọn từ trong nhóm ra. Icon like, nên các vị tiên tử trong nhóm cứ chuẩn bị đi nhé : Tin nhắn này sẽ bị gỡ sau 10 giây."
Tô Thị A Thập Lục:
"..."
Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời:
"Ngươi đã làm gì Bạch tiền bối thế hả? Sao tự nhiên lại nói chuyện cưới gả với Bạch tiền bối chứ?"
Diệt Phượng Công Tử:
"Thư Hàng, ngươi lên cơn rồi à?"
Tống Thư Hàng mỉm cười.
Khoảng 10 giây sau.
Trong nháy mắt khi Bạch tiền bối phong ấn xong “Tâm ma kiếp”, bắt đầu quay đầu lại thì hắn nhanh chóng nhấn nút “thu hồi tin nhắn”.
Ngón tay của cơ thể bằng gỗ bấm nhẹ một cái.
Một bảng tin nhắc nhở bay ra:
“Mất kết nối với internet.”
Con tim của Tống Thư Hàng thoáng cái đã trở nên lạnh ngắt.
*Trong tiếng Trung chữ họ và chữ hạnh đồng âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận