Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2880: Vũ Nhu Tử lại lớn lên

Chương 2880: Vũ Nhu Tử lại lớn lên
Trong hai tiếng gọi “Ông chủ Tống” đau xé tim gan của Thông Nương, cả đám đều bị vị diện không gian lỗ đen nuốt chửng.
Hai câu “Ông chủ Tống” chất chứa hai loại cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Tiếng đầu tiên là cảm động suýt khóc, tiếng thứ hai là đau lòng phát khóc.
Ở một phía khác của vị diện không gian lỗ đen, Quy tiền bối giơ móng vuốt, ngu mặt nửa ngày trời mà chẳng thốt nên lời.
Nó nhìn thấy đạo khí Cửu Tu Phượng Hoàng đao lên sàn ngầu lòi; lại thấy Tống Thư Hàng phân thân bước ra từ thông đạo vị diện không gian kì dị, cầm Xích Tiêu Kiếm tâm ma trong tay và túm lấy Thông Nương.
Nói thật, tổ hợp này còn mạnh hơn cả nó, ngon rồi!
Quy tiền bối cứ nghĩ tổ hợp Tống Thư Hàng phân thân + Xích Tiêu Kiếm tâm ma + Cửu Tu Phượng Hoàng đao có thể mang Thông Nương về thành công.
Ai ngờ tổ hợp mạnh mẽ này lại thành bánh bao thịt ném vào miệng chó, đã thế lại còn ném cả lồng, tất cả có đi mà không có về.
“Nhìn trời…” Một hồi lâu sau, Quy tiền bối chỉ nặn ra được đúng một câu như vậy.
Trừ nhìn trời ra, nó không còn từ gì để thể hiện cảm xúc trong lòng.
“Còn có thể cứu vãn được chút nào không?” Vũ Nhu Tử truyền âm hỏi. Lúc này cô nàng đang nắm thật chặt lớp mai của rùa tai ương khổng lồ tiểu tỷ tỷ.
Cha rùa lắc đầu: “Vô nghĩa tôi, dù bây giờ ta tự mình vào đó cũng chưa chắc đã bình an ra ngoài được.”
Hơn nữa nó cũng sẽ không dấn thân vào nguy hiểm vì Thông Nương và Bá Tống. Quan hệ còn chưa thân thiết đến mức ấy.
Vả lại, tộc rùa tai ương khổng lồ am hiểu việc hủy diệt hơn cứu người nhiều. Trên thân tộc rùa tai ương khổng lồ còn tự mang hiệu quả sụp đổ không gian hiện thế nữa kia mà!
Nếu bây giờ nó cưỡng chế xâm nhập vào vị diện không gian lỗ đen thì có khi còn mang lại hiệu quả ngược. Có khả năng nó vừa xâm nhập vào, vị diện không gian lỗ đen bị nhóm Thông Nương chèn ép đã lập tức nổ tung, thế thì càng xôi hỏng bỏng không.
Nghe xong, Vũ Nhu Tử cau mày.
Cô nhìn vị diện không gian đen ngòm kì dị kia mà rơi vào trầm tư.
Quy tiền bối liếc thấy Vũ Nhu Tử đang trầm tư. Nó đột nhiên phát hiện ra Vũ Nhu Tử trầm tư mang lại cảm giác đáng tin khôn tả!
Vũ Nhu Tử trầm tư và Vũ Nhu Tử hoạt bát bình thường là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
“Vũ Nhu Tử, đừng lo lắng quá, ban nãy ta thấy Cửu Tu Phượng Hoàng đao đã đuổi theo bảo vệ Thông Nương rồi. Nói thế nào thì Cửu Tu Phượng Hoàng đao cũng là đạo khí, là tạo vật của Thiên Đạo bất hủ, huống hồ còn có thêm tên nhóc luôn khiến người ta bất ngờ như Tống Thư Hàng. Chuyện này còn chưa tới bước đường cùng đâu.” Quy tiền bối an ủi.
Tống Thư Hàng là một tên nhóc mang đầy bất ngờ. Đôi lúc ngươi cảm thấy chuyến này hắn an toàn thì hắn lăn đùng ra chết, đôi khi ngươi cảm thấy vụ này hắn chết chắc thì hắn lại có thể gắng gượng từ tuyệt cảnh xông ra.
Hắn chính là cái loại tuyển thủ “đồng nát trong thái bình, vương giả trong nghịch cảnh” như thế đó.
Hơn nữa, Cửu Tu Phượng Hoàng đao là đạo khí, biết đâu lại có thủ đoạn bảo vệ tiềm ẩn nào đó cũng nên.
Ngay chính Thông Nương cũng là một cây hành đầy may mắn mà.
Không chỉ có một tiền bối chính miệng nói cô có phong thái Thiên Đạo đâu.
Cho nên, nhất định cô ấy sẽ không sao cả!
Quy tiền bối đang an ủi Vũ Nhu Tử, cũng là đang an ủi chính mình. Trong số vật trang sức của Tống Thư Hàng thì tình cảm giữa nó và Thông Nương là tốt nhất.
“Ừm.” Vũ Nhu Tử đáp.
Vừa rồi Vũ Nhu Tử chìm vào trầm tư, thực ra là đang liên hệ với Thông Nương qua phần mềm chat Tu Chân để xác định trạng thái của cô.
Nhưng Thông Nương không hề hồi đáp.
Rất có thể đã lành ít dữ nhiều.
Vũ Nhu Tử đặt tay lên lồng ngực. Đây là lần đầu tiên cô trải qua nỗi đau mất đi bạn thân. Cô trơ mắt nhìn bạn thân bị nuốt chửng mà chẳng thể làm gì được.
Đặc biệt là trong đó còn có Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối có quan hệ rất tốt với Vũ Nhu Tử da đen của cô, và Thông Nương, sủng vật của Tống Thư Hàng mà cô cũng vô cùng thân thiết.
Chuyện này là cú đòn trời giáng với tâm hồn cô.
Chỉ trong chớp mắt, Vũ Nhu Tử hoạt bát trong quá khứ dường như đã trưởng thành lên rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Nhu Tử, dường như cô đã hạ quyết tâm.
Ở phía đối diện, vị diện không gian đen ngòm kì dị bắt đầu từ từ khép lại.
Sự hi sinh của nhóm nhỏ bánh bao thịt mang tên Thông Nương có vẻ đã đạt hiệu quả. Ít nhất thì nó cũng đóng vai trò tế phẩm làm dịu sự phẫn nộ của vị diện không gian lỗ đen.
Thấy vị diện không gian đen ngòm kì dị sắp khép kín, Vũ Nhu Tử vươn tay lấy ra một pháp khí trông như máy bay không người lái gắn camera rồi ném nó vào trong đó.
Nói không chừng, Thông Nương được Xích Tiêu Kiếm tâm ma và Cửu Tu Phượng Hoàng đao bảo vệ, chỉ rơi vào phòng tối Thiên Đạo thôi thì sao?
Dưới sự khống chế của Vũ Nhu Tử, chiếc camera không người lái kia lơ lửng thăm dò trong vị diện không gian đen ngòm kì dị.
Song trong hình ảnh mà camera thu được hoàn toàn không có tung tích của Thông Nương và Tống Thư Hàng phân thân, cũng không thấy hài cốt của họ.
“Lẽ nào Thông Nương và Tống Thư Hàng phân thân bị cuốn vào lỗ đen kia rồi đưa sang không gian khác rồi sao?” Vũ Nhu Tử nghĩ thầm.
Cửu Tu Phượng Hoàng đao là đạo hí. Dù nó bị lực lượng không gian ép vỡ thì cũng sẽ để lại mảnh vỡ, không thể nào không còn lại gì được! Nói thế nào cũng là đạo khí mà!
May quay trinh sát nhấp nhô lên xuống một hồi rồi tắt ngóm, mất tín hiệu hoàn toàn.
Thậm chí kí ức của Vũ Nhu Tử liên quan đến pháp khí thăm dò này cũng bắt đầu mờ nhạt đi.
Pháp khí thăm dò đã rơi vào phòng tối Thiên Đạo rồi sao?
Sau vụ nổ virus hủy diệt hằng tinh, cánh cửa thông đến phòng tối Thiên Đạo mà Bạch tiền bối và Tống tiền bối mở ra vẫn chưa đóng lại ư?
“Ơ, từ từ đã, ta không hề quên Bạch tiền bối và Tống tiền bối!” Vũ Nhu Tử đột nhiên chú ý đến điểm này.
Kí ức về Tống Thư Hàng trước đó đã phai mờ, giờ đây lại trở nên rõ mồn một.
Lẽ nào trong vụ nổ kia, cả Bạch tiền bối và Tống tiền bối đều rút lui khỏi phòng tối Thiên Đạo và bị đánh bay về hiện thế rồi?
[Tống tiền bối, còn ổn chứ?] Vũ Nhu Tử vội vàng liên hệ với Tống Thư Hàng thông qua phần mềm chat Tu Chân.
[Vẫn sống.] Tống Thư Hàng trả lời.
[Tống tiền bối, phân thân của ngươi còn sống không?] Vũ Nhu Tử hỏi tiếp.
Lần này Tống Thư Hàng không trả lời ngay.
Sau mấy hơi thở.
Tống Thư Hàng: [Nhìn trời… hình như là mất liên lạc rồi. Vũ Nhu Tử, chờ một lát ta trả lời cô nhé.]
Từ cuộc nói chuyện này có thể thấy Tống Thư Hàng đang vô cùng bận bịu.
Mặt trời hư ảo và virus trong đó nổ tung, phạm vi vụ nổ bao trùm cả Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng lấy Đế Diệt trụ ra, chống đỡ một mảnh đất lành giữa vụ nổ và virus, đồng thời thử nghiệm dùng Đế Diệt trụ để hấp thu uy lực của virus nhằm cường hóa chính mình.
Trước đó không lâu, khi Bạch tiền bối dùng phi kiếm dùng một lần bản phá phòng tối đưa mặt trời hư ảo vào phòng tối Thiên Đạo, vầng mặt trời hư ảo này dường như đã bị tách rời khỏi một mạng lưới nào đó.
Vừa mất đi sự khống chế của mạng lưới, nó lập tức nổ tung.
“Bạch tiền bối, xem ra chúng ta phải tìm mẫu vật thí nghiệm mới rồi.” Tống Thư Hàng quay đầu nói với Bạch tiền bối.
Khi hắn quay đầu lại thì thấy Bạch tiền bối đang thất thần.
Tống Thư Hàng: “…”
“Bạch đạo hữu ~” Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông mà Tống Thư Hàng rất quen vang lên từ cách đó không xa.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn theo hướng âm thanh, và thấy một luồng ánh sáng công đức sáng chói như đèn pha Au đì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận