Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2898: Thì ra cô ta lừa ta!

Chương 2898: Thì ra cô ta lừa ta!
Khi nói chuyện, Kim Quái đảo chủ bất giác tăng cường độ vuốt thỏ làm con thỏ trong tay hắn kêu lên đầy bất mãn.
“Đảo chủ tiền bối hiểu lầm rồi.” Tống Thư Hàng vội vã xua tay: “Thực ra nhu cầu mảnh vỡ Thiên Đình của ta không lớn như vậy. Ta chỉ dùng chúng để mở rộng tiểu thế giới của mình mà thôi. Bây giờ thế giới hạch tâm của ta đủ lớn rồi, cho nên ngươi không phải lo ta nhòm ngó tới mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ của ngươi đâu.”
Với lại, Kim Quái đảo chủ là Thiên Đế cho Á Nè Tử chọn lựa ra, trên danh nghĩa tất cả mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ đều thuộc về hắn. Mặt khác, với tính cách của Tống Thư Hàng, hắn cũng không thể cướp bảo bối của người một nhà được.
Kim Quái đảo chủ: “…”
Thế nếu về sau ngươi lại đột nhiên muốn mở rộng tiểu thế giới thì có nhòm ngó Thiên Đình của ta hay không?
“Mà lần này người muốn mượn mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ không phải là ta, mà là nhóm Bắc Phương Đại Đế kia.” Tống Thư Hàng nói tiếp.
Bạch Cốt Tiên Cơ bên cạnh tò mò hỏi: “Bắc Phương Đại Đế muốn mượn mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ làm gì? Lẽ nào hắn muốn mở lại một Thiên Đình khác?”
“Bắc Phương Đại Đế và các tứ phương đại đế còn lại đều rất kì lạ. Ta cảm thấy họ không muốn xây dựng lại một Thiên Đình mới đâu.” Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ nói.
Cô luôn cảm thấy trước khi Thiên Đình bị hủy diệt, các vị nguyên lão cùng gây dựng Thiên Đình với Thiên Đế như tứ phương đại đế và thủy tổ Kim Long đều quai quái thế nào.
Ví dụ như thủy tổ kim long. Từ khi Thiên Đình phát triển tới trung kì, cô ấy đã cơ hồ chỉ treo lại cái tên chứ rất ít khi trở về.
“Đám Bắc Phương Đại Đế đạo hữu hẳn là đang thực hiện một kế hoạch…” Lúc này, Xích Tiêu Kiếm tiền bối treo trên hông Tống Thư Hàng lại đột nhiên lên tiếng.
Cả đám cọng tóc ngố của Sở các chủ, móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ, Bạch Cốt Tiên Cơ đều đổ dồn ánh mắt vào Xích Tiêu Kiếm tiền bối. Suýt nữa thì quên ban nãy Xích Tiêu Kiếm đến đây cùng Bắc Phương Đại Đế.
Rõ ràng trước đó bọn họ ở cùng nhau, rất có thể là cùng một tổ chức.
“Kế hoạch gì? Chẳng lẽ Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng cũng tham gia vào kế hoạch này sao?” Bạch Cốt Tiên Cơ tò mò hỏi.
“Hẳn là một kế hoạch để tự cứu chính mình, chi tiết cụ thể ta không tiện tiết lộ… Nhưng có lẽ sẽ có người đến tìm ngươi đấy Kim Quái đạo hữu.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
“Quả nhiên vẫn nhòm ngó mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ của ta?” Kim Quái đảo chủ vuốt ve con thỏ trên tay: “Nhưng bất kể là ai đến, đều không có cửa mà mượn mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ của ta đâu.”
“Đảo chủ tiền bối à, bây giờ ngươi đang rời đảo thần bí mà ở đây chém gió với bọn ta. Thế chẳng phải đảo thần bí của ngươi đang vườn không nhà trống hay sao? Nếu lúc này có người muốn “mượn” đảo thần bí thì đã dọn nó đi luôn rồi.” Bia đá đạo hữu treo ở một bên hông khác của Tống Thư Hàng không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Kim Quái đảo chủ: “!!!”
Ờ đúng! Bắc Phương Đại Đế quen với Tống Thư Hàng nên mới đến “mượn” hắn mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ. Nhưng các đồng đội khác của Bắc Phương Đại Đế chắc gì đã quen hắn? Lỡ may đối phương dùng bạo lực để cướp mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ, tấn công đảo thần bí của hắn thì phải làm sao?
“Ta phải trở về một chuyến.” Kim Quái đảo chủ day day giữa hai lông mày.
Tuy trên đảo còn có thủy tổ kim long và một đạo hữu am hiểu ba mươi sáu phép thần thông trấn thủ, nhưng cả hai vị này đều chẳng đáng tin cậy chút nào.
Hắn phải tự mình trở về trấn thủ đảo thần bí mới được.
Khi quyết định rời đi, Kim Quái đảo chủ lại quay đầu nhìn Tống Thư Hàng – vị “Tống tiền bối” năm ngoái lên đảo còn là lính mới tò te, bây giờ đã là Kiếp Tiên Trảm Tam Thi.
Lần này hắn chạy từ đảo thần bí ngàn dặm xa xôi đến đây gặp “Tống tiền bối” là vì bị Thiên Đế lừa, cho nên mới muốn xác định thân phận thực sự của “Tống tiền bối”.
Cộng thêm trước đó một thời gian, khi hắn đang tiếp nhận truyền thừa của Thiên Đế, tiếp thu Thiên Đình chi đạo, kế nhiệm vị trí Thiên Đế nhiệm kì mới, thì đã mơ hồ cảm ứng được sự xâm nhập của “Tống tiền bối”.
Mặt khác, Kim Quái đảo chủ tiếp thu Thiên Đình chi đạo đã mơ hồ phát giác ra vị “Tống tiền bối” mà Thiên Đế nhắc tới mang lại cảm giác rất quen thuộc với mình.
Thế là sau khi dung hợp Thiên Đình chi đạo, hắn mới lập tức tới đây tìm “Tống tiền bối”.
Ai mà ngờ được “Tống tiền bối” này lại là tên lính mới tò te leo lên đảo thần bí của hắn năm xưa?
Bây giờ, hễ nghe “Tống tiền bối” mà Thiên Đế nhắc đến mở miệng gọi mình là “Đảo chủ tiền bối” là Kim Quái đảo chủ lại thấy đau cả bụng.
“Bá Tống đạo hữu, trước khi đi, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi.” Kim Quái đảo chủ nói.
“Đảo chủ tiền bối cứ nói.” Tống Thư Hàng đáp.
Kim Quái đảo chủ thở dài: “Vì sao Thiên Đế lại gọi ngươi là “Tống tiền bối”? Giữa ngươi với cô ấy có quan hệ thế nào?”
“Á Nè Tử ấy hả?” Tống Thư Hàng nói.
Kim Quái đảo chủ: “???”
“Á Nè Tử gọi ta là “Tống tiền bối” chỉ để trêu chọc ta thôi. Đương nhiên cũng có thể có liên quan tới Vũ Nhu Tử nữa.” Tống Thư Hàng nói.
“Ta gọi Tống tiền bối la “Tống tiền bối” nè.” Vũ Nhu Tử ở phía trên giơ tay nói.
Tống Thư Hàng nói tiếp: “Mà lần này Á Nè Tử sống lại đã chiếm cứ linh quỷ của Vũ Nhu Tử… chiếm xong không thèm trả, hành vi này nhất định phải khiển trách thật nặng mới được!”
“Thì ra là thế.” Kim Quái đảo chủ gật đầu. Khó trách hắn lại thấy Vũ Nhu Tử giống y như đúc vị Thiên Đế đã truyền hoàng vị cho mình. Thì ra là Thiên Đế chiếm cứ linh quỷ của tiểu tiên tử này à.
“Hóa ra từ đầu tới cuối cô ta đều lừa ta.” Kim Quái đảo chủ đau thắt tim gan.
Cảm giác quen thuộc mà hắn cảm nhận được từ Tống Thư Hàng khi dang tiếp nhận truyền thừa của Thiên Đế cũng rất dễ giải thích. Bởi vì Tống Thư Hàng đã lên đảo thần bí của hắn rồi.
Sau khi mối nghi ngờ trong lòng có được đáp án, Kim Quái đảo chủ chắp tay nói với mọi người: “Chư vị tiên tử, đạo hữu, ta đi trước một bước. Bao giờ rảnh nhớ đến đảo thần bí làm khách.”
Phần lớn mọi người ở đây đều là thành viên của Thiên Đình Viễn Cổ, quá quen thuộc với nhau, cho nên không cần khách sáo.
Dứt lời, Kim Quái đảo chủ bắt đầu thi pháp, chuẩn bị mử cánh cổng không gian để về đảo thần bí.
Mà đúng lúc này, trạng thái đốn ngộ, ngộ đạo của Tống Thư Hàng lại hơi động.
Sau khi giết nguyên thần của Thiên Đế Á Nè Tử, trạng thái lĩnh ngộ đặc biệt của Tống Thư Hàng vẫn luôn tích lũy bền bỉ trong hình thức chạy ngầm. Lúc này đây, cuối cùng nó cũng đột phá.
Bên cạnh Tống Thư Hàng có pháp tắc liên quan tới Thiên Đế hiện lên.
Có một phần Thiên Đình chi đạo, còn một phần khác là Thời Gian chi đạo mà Thiên Đế am hiểu nhất.
Đặc biệt là Thời Gian chi đạo còn cộng hưởng với Tống Thư Hàng.
Cả hai có độ hòa hợp cực cao.
Bí pháp Giám Định và thiên phú Nhập Mộng của Tống Thư Hàng đều có mối liên hệ nhất định với thời gian.
Số liệu về Thời Gian chi đạo của Thiên Đế được phân tích và chuyển hóa dần dần thành tin tức đơn giản mà Tống Thư Hàng có thể hiểu được.
Tất cả mọi người nhìn thấy Tống Thư Hàng lúc này đều hơi động trong lòng.
Chịu ảnh hưởng của Thời Gian chi đạo, khi tất cả mọi người nhìn Tống Thư Hàng thì trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng mình gặp gỡ hắn lần đầu tiên, sau đó là quá trình quen biết, thân thiết giữa mình và hắn.
Kim Quái đảo chủ cũng quay đầu nhìn Tống Thư Hàng.
Nhưng thứ xuất hiện trong đầu hắn lại không phải là lính mới Tống Thư Hàng khi lên đảo thần bí.
Trong đầu hắn có một đoạn ký ức phủ bụi phá xác mà ra.
Đó là cảnh tượng khi hắn còn rất nhỏ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận