Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1089: Tẩn Nó, Tẩn Ai Cơ?

Chương 1089: Tẩn Nó, Tẩn Ai Cơ?
“Khả năng khổng chế thánh ấn của ngươi quá yếu.”
Bạch Hạc Chân Quân nói:
“Chỉ cần thực lực của đối phương thấp hơn cảnh giới bản thân ngươi thì sẽ phải chịu ảnh hưởng từ thánh ấn của ngươi.”
“Cho nên ta mới cần luyện tập nhiều hơn đây này.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Nhưng mà, việc liên quan tới luyện tập và nắm giữ thánh ấn không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.
Nếu như vẫn không cách nào khống chế tốt thánh ấn thì mấy ngày này Tống Thư Hàng đừng mong ra cửa.
Bằng không mỗi lần vừa ra khỏi cửa là cứ như đại nhân vật cấp thế giới đi tuần vậy, phàm là người bình thường nhìn thấy hắn đều xếp thành hai hàng, trật tự chào hỏi hắn. Cái loại cảm giác này, ngẫm lại thôi đã thấy… rất kích thích. Điều kiện tiên quyết là, hắn là Tam Lãng tiền bối.
“Mệt óc thật.”
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương, hắn thu hồi thánh ấn, đồng thời cố gắng hết sức khống chế nó không phát ra cảm giác uy nghiêm:
“Ta đã dốc sức thu lại khí tức của thánh ấn, cụ thể là ảnh hưởng bao nhiêu lận?”
Tước yêu Tiểu Thải chớp mắt:
“Bá… sư phụ.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Tiểu Thải vẫn sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, có điều dầu gì cũng không đọc ra cái đạo hiệu ‘Bá Tống’ kia.
Thi suy nghĩ một chút rồi mở miệng lần nữa:
“Bá… Bá… Tống.”
Vẫn như cũ, cô nhóc càng muốn dựa vào ý chí của mình để chống lại ảnh hưởng mà thánh ấn mang đến cho cô nhóc thì ngược lại, cô nhóc phải chịu ảnh hưởng nặng nhất.
Tống Thư Hàng thở dài nói:
“Lẽ nào không có bí quyết đơn giản mà thực dụng để nắm giữ thánh ấn sao?”
Nếu thật sự không được, hắn phải cân nhắc việc xin nghỉ dài hạn ở trường học rồi bế quan tu luyện một đoạn thời gian, chí ít là nắm giữ tốt việc khống chế thánh ấn cái đã.
Xin nghỉ để bế quan tu luyện… điên à.
“Bây giờ ta chỉ mới đến cảnh giới lục phẩm, loại chuyện như vậy ngươi hỏi ta cũng vô dụng.”
Bạch Hạc Chân Quân nhún vai.
Diệt Phượng Công Tử:
“Trong toàn bộ nhóm Cửu Châu số 1, hiểu rõ thánh ấn nhất chính là Thất Tu tiền bối. Chẳng qua hắn đã nói hết những điều hắn biết cho ngươi rồi. Có lẽ ngươi có thể hỏi thăm ‘vị kia’ một chút.”
“Vị kia không có ở đây.”
Tống Thư Hàng lắc đầu.
Hành tung của Bạch tiền bối two luôn bất thường, hơn nữa… Bạch tiền bối two là đại năng bên phía Cửu U, kinh nghiệm của hắn chưa chắc đã hợp với Tống Thư Hàng.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất cô ấy.”
Đột nhiên mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
Tìm không được Bạch tiền bối two, thế nhưng hắn còn có một vị đại năng mơ hồ có thực lực kiếp tiên trở lên mà hắn có thể liên lạc bất cứ lúc nào, Sở các chủ.
Hắn thò tay lật qua lật lại túi thu nhỏ một tấc của mình, tìm được lệnh bài thông hành Bích Thủy Các rồi rót chân khí vào đó.
Sau một lúc lâu, giọng nói lười biếng của Sở các chủ trả lời:
“Alo, ai đấy?”
“Sở các chủ, là ta đây, Thư Hàng.”
Tống Thư Hàng nói.
“Lại có chuyện vặt gì à?”
Sở các chủ ngáp một cái:
“Không phải lại muốn ta thu lão đầu thích khóc thút thít kia nhập môn đó chứ? Đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có đâu.”
“Không phải, không phải chuyện của Khốc Lão Nhân. Là ta có việc muốn thỉnh giáo Sở các chủ.”
Tống Thư Hàng nói.
“Nói đi.”
Sở các chủ lười biếng nói.
“Sở các chủ, cô có bí quyết nhanh chóng nắm giữ thánh ấn không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Thánh ấn ư? Ngươi vừa tấn chức tứ phẩm, hỏi về thứ này làm gì?”
Sở các chủ tò mò nói. Cô còn nhớ rõ lúc Tống Thư Hàng trò chuyện đường dài với cô lần trước, hắn vừa tấn chức tứ phẩm kia mà.
“Không phải do ta vừa mới ngưng tụ thánh ấn sao, cho nên ta không quá quen thuộc với nó, không cách nào khống chế thuận buồm xuôi gió cả, công năng ‘uy nghiêm’ của thánh ấn có thể thu phát tự nhiên hay không, khá là phiền toái. Vì vậy ta nghĩ tới việc thỉnh giáo Sở các chủ ngài một chút về kỹ xảo khống chế thánh ấn.”
Tống Thư Hàng nói.
Cũng không biết Sở các chủ ngủ như chết rồi, hay có phải Bích Thủy Các nằm ở một chỗ rất đặc thù hay không, dù sao lúc đó Tống Thư Hàng nhân tiền hiển thánh, huyền thánh giảng pháp, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Sở các chủ:
“...”
Trong lệnh bài thông hành Bích Thủy Các lặng ngắt như tờ.
Ngay sau đó, từ lệnh bài thông hành truyền đến tiếng vật gì rơi xuống.
Đồng thời, Sở các chủ xuyên thấu qua lệnh bài, truyền một tia tinh thần lực ‘dịu dàng’ qua, hẳn là muốn cảm ứng trạng thái của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không chống cự, để mặc tia tinh thần lực này xoay quanh một vòng trên người hắn.
Lại qua một lát sau.
“Bá… Tống?”
Sở các chủ thì thào đọc ra ‘thánh danh’ của Tống Thư Hàng.
“Ừ.”
Tống Thư Hàng đáp.
Trong lệnh bài thông hành lại là mảnh lặng ngắt đầy lúng túng.
Lại qua một lúc lâu sau, Sở các chủ dè dặt hỏi:
“À này, có phải ta lại ngủ quên mất rồi không? Bất cẩn ngủ mấy nghìn năm luôn ấy?”
Cô nhớ mình chỉ ngủ một giấc ngắn thôi mà, trận pháp độ kiếp chế tạo riêng cho Diệp Tư cũng vừa hoàn tất mà nhỉ.
Sao vừa quay đầu lại, trước khi ngủ Tống Thư Hàng mới tấn chức tứ phẩm, giờ đã ngưng tụ thánh ấn, nhân tiền hiển thánh mất rồi?
Hoặc là nói… kỳ thật giờ cô còn đang nằm mơ?
“Không phải đâu, Sở các chủ cô hiểu lầm rồi.”
Tống Thư Hàng rốt cuộc hiểu được, trả lời:
“Ta còn chưa tấn chức bát phẩm, mấy ngày trước ta vừa tấn chức tứ phẩm mà… Nói đúng hơn, bây giờ ta chỉ là ‘tứ phẩm bán thành phẩm’. Đạt được thánh ấn trước thời hạn là một sự trùng hợp cực lớn, nói ra rất dài dòng. Nếu các chủ cô có hứng thú nghe, lần tới đến Bích Thủy Các ta sẽ nói cho cô nghe.”
Sở các chủ:
“Dưới cơ duyên trùng hợp, tứ phẩm đã ngưng tụ thánh ấn ư?”
Là cô điên rồi ư? Hay là thế giới này điên cả rồi?
“Không chỉ là ta, còn có ba vị tiền bối không tới bát phẩm đã ngưng tụ thánh ấn giống như ta.”
Tống Thư Hàng nói:
“Chính bởi vì vậy, ta chưa đủ thực lực khống chế thánh ấn. Sở các chủ, ngài có kỹ xảo nhanh chóng nắm giữ thánh ấn hay không?”
“Có.”
Sở các chủ nói.
“Phải nắm giữ như thế nào?”
Ánh mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
“Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy là có thể hoàn toàn nắm giữ thánh ấn.”
Sở các chủ đáp.
Tống Thư Hàng:
“...”
Sở các chủ lại nói:
“Bản thân thánh ấn chính là một bộ phận của hệ thống lực lượng thuộc huyền thánh bát phẩm, huyền thánh ngưng tụ ra thánh ấn, đồng thời có thể sử dụng các loại năng lực của thánh ấn như cánh tay mình. Nhưng tình huống của các ngươi quá đặc thù, trên đời này không ai có thể tham khảo ý kiến cho ngươi được. Nếu như ngươi nhất định muốn ta cho ngươi một ý kiến… thử tẩn ‘nó’ một trận xem sao.”
“Tẩn ai?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Tẩn thánh ấn của ngươi, thứ không chịu sự khống chế thì tẩn một trận ra trò là có thể trở nên nghe lời ngay thôi. Từ xưa đến nay, biện pháp này lần nào cũng đúng cả.”
Sở các chủ đáp.
Ngài đang trêu chọc ta à?
“Được rồi, ta đã nói cho ngươi biết biện pháp, muốn đánh hay không thì phải xem bản thân ngươi rồi.”
Sở các chủ ngáp một cái, nói:
“Ngoài ra, công pháp Diệp Tư mang về, ta đã bảo tiểu cô nương Lý m Trúc kia bắt đầu tu luyện rồi, bên ngươi đã chuẩn bị đan dược phối hợp với công pháp xong chưa?”
“Còn chưa có tin tức, nhưng hẳn là trong tuần này sẽ có kết quả.”
Tống Thư Hàng trả lời. Lúc ấy, trong cấm địa, Bắc Phương Đại Đế đã từng nói trong mười ngày sẽ liên hệ hắn, cũng cố gắng hết sức chuẩn bị xong tài liệu luyện chế ‘băng phách đan’. Tính toán thời gian, tối đa là trong tuần này, Bắc Phương Đại Đế sẽ liên hệ với hắn.
Nếu như đối phương không nuốt lời.
“Vậy chờ tin tức của ngươi… Không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta nữa, từ sau khi quen biết ngươi, ta chưa từng có được một giấc ngủ ngon đấy biết không. Nghe giọng của ngươi khiến ta cảm thấy chói tai như nghe đồng hồ báo thức ấy…”
m thanh của Sở các chủ càng ngày càng thấp, nói một chốc rồi ngủ mất.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn lặng lẽ thu hồi lệnh bài thông hành Bích Thủy Các.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Hạc Chân Quân có tu vi cao nhất ở đây:
“Bạch Hạc tiền bối, ngươi thấy thế nào?”
“Hay là tẩn nó một trận thử xem?”
Bạch Hạc Chân Quân nói.
Diệt Phượng Công Tử bật cười nói:
“Hai người các ngươi bị kích động theo rồi à, thánh ấn không phải thú cưng, không có linh trí, chỉ tương đương với một món pháp khí dành riêng cho một cá nhân. Tẩn nó thì có ý nghĩa gì?”
“Nói vậy cũng không đúng.”
Bạch Hạc Chân Quân nói:
“Ta cảm thấy tẩn một trận có thể thật sự có tác dụng đấy… giống như trước kia xem truyền hình ấy, ti vi đang yên đang lành đột nhiên bị nhòe, không xem được nữa. Khi đó, chúng ta chỉ cần đi tới đập đập lên ti vi, có đôi khi lại xem được ngay.”
Bạch Hạc Chân Quân nói có sách mách có chứng.
Tô Thị A Thập Lục:
“Dù sao thử xem cũng không tốn tiền, chúng ta cứ thử một lần đi. Nếu không dùng được thì ngươi xin nghỉ bế quan tu luyện vậy, ta sẽ xin nghỉ cho ngươi.”
Nếu ngay cả Tô Thị A Thập Lục cũng nói như vậy… Vậy thử một lần đi.
Ý niệm của Tống Thư Hàng khẽ động, triệu hoán thánh ấn ra ngoài lần nữa.
Thánh ấn lơ lửng bên người Tống Thư Hàng, chủ động dựng lên từng tầng uy nghiêm cho chủ nhân. Dường như nó đặc biệt thích kỹ năng này thì phải?
Tống Thư Hàng vươn tay ra, sau khi suy nghĩ một chút, tay chập thành đao chém lên thánh ấn.
Hình ảnh này, vì sao lại khiến hắn có loại ảo giác ‘rất quen thuộc, những chuyện tương tự như này, có phải trước đó không lâu đã từng xảy ra không’.
A… Nghĩ ra rồi.
Những chuyện tương tự như này quả thật đã từng xảy ra.
Lúc hắn ấp trứng cho ‘Đao Cổ Vô Hình’, cũng vung vẩy ‘ấn ký linh thú’ như vậy, ra sức tẩn vào thể xác của đao cổ vô hình một trận.
Lúc ấy, Tống Thư Hàng đánh tổng cộng 1111 cái mới khiến Đao Cổ Vô Hình thuận lợi hoàn thánh tiến hóa, trên thân đao hiện ra một nghìn một trăm mười một tia đao văn, gầy dựng trụ cột vững chắc nhất cho sự tiến hóa trong tương lai của nó.
Vài ngày trước mới đánh xong ‘binh sủng’ của mình, giờ lại muốn đánh thánh ấn của mình, tình huống trở nên lệch lạc hoàn toàn rồi, không có khả năng trở lại chính đạo nữa.
Lạch cạch!
Một cạnh bàn tay nặng nề có lực chặt lên thánh ấn, thánh ấn bị ghìm xuống.
“Tạm thời đóng công năng ‘uy nghiêm’ lại đi.”
Tống Thư Hàng mở miệng ra lệnh.
Thánh ấn xiêu xiêu vẹo vẹo run rẩy một chốc, sau đó nó lại vui vẻ dựng lên ‘uy nghiêm’ trên người Tống Thư Hàng.
“Tạo thành hiệu quả ngược rồi, Bá Bá Bá Bá Tống sư huynh.”
Bé Thi run rẩy nói:
“Uy áp càng ngày càng nặng nề hơn, khó chịu quá.”
“Có hy vọng! Tống Thư Hàng, ngươi tẩn nó tiếp thử xem, ta cảm thấy có biến hóa là chuyện tốt đấy.”
Bạch Hạc Chân Quân nói:
“Có biến hóa có nghĩa là quá trình ‘tẩn’ thánh ấn này có thể tạo ra được hiệu quả.”
“Bạch Hạc đạo hữu nói có lý đó.
Diệt Phượng Công Tử nói.
Vì vậy, Tống Thư Hàng vươn bàn tay chập thành đao ra, chặt tiếp một cái lên thánh ấn của mình.
Nhưng vẫn giống như lúc trước, thánh ấn như được cổ vũ, vui vẻ dựng lên uy nghiêm tràn đầy cho chủ nhân.
Cảm giác uy nghiêm trên người Tống Thư Hàng càng ngày càng trầm trọng hơn.
Giờ đây, ngay cả Diệt Phượng Công Tử cảnh giới ngũ phẩm cũng bắt đầu cảm thấy không thích ứng được.


Mà lúc này, một con tà ma chuột Hamster nghênh ngang đẩy ra cửa nhà Dược Sư, trong tay nó cầm theo một thanh đoản kiếm bé như tăm xỉa răng, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận