Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1020: Đãi ngộ cấp Huyền Thánh!

Chương 1020: Đãi ngộ cấp Huyền Thánh!
Năm người Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thiên Nhai Tử, Bỉ Ngạn Ma Quân và Đông Phương Lục Tiên Tử toàn lực ra tay, nửa thân trên và nửa thân dưới của tên tu sĩ Huyền Phong Cốc kia lập tức bị đánh nát tan tành.
Dù toàn thân đã bị đánh nát nhưng thiên kiếp trên trời vẫn không hề biến mất, vẫn còn tiếp tục ngưng tụ lại.
“Thiên kiếp không tan biến ư?”
Đông Phương Lục Tiên Tử ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
Thiên Nhai Tử:
“Tên này còn chưa chết hẳn nữa, đậu xanh!”
Rốt cuộc tên này đã bị biến thành thứ gì đây, toàn thân đã bị đánh nát tan tành rồi mà vẫn chưa chết hẳn ư?
“Hạch tâm của nó vẫn còn tồn tại, nhất định đang giấu ở đâu đó gần đây. Lúc vào đây nó không hề mang theo hạch tâm của con rối đi vào. Cho nên dù thân thể con rối có bị đánh nát đi nữa thì cũng không thể xem như đã chết thật, nó chưa chết thì thiên kiếp cũng sẽ không biến mất.”
Sắc mặt của Thất Sinh Phù Phủ Chủ lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Tên này chỉ có thực lực nhị phẩm mà dám chường mặt đến đây dẫn thiên kiếp, hiển nhiên sẽ có chuẩn bị trước. Hạch tâm của con rối chắc chắn đã được giấu ở đâu đó gần đây, cho nên thiên kiếp mới hình thành ở nơi này. Nếu như cho mọi người ở đây thêm chút thời gian thì việc tìm ra hạch tâm của nó không hề khó khăn gì.
Nhưngbây giờ thứ họ thiếu nhất chính là thời gian.
Thiên kiếp trên đầu không hề đợi người!
Thiên kiếp của con rối Huyền Phong Cốc kia cũng dẫn dắt thiên kiếp của chính mấy người Tống Thư Hàng. Chân khí, linh lực trên người cả năm bắt đầu mất khống chế mà sôi trào, điên cuồng bộc phát, chỉ trong nháy mắt đã dẫn ra lôi kiếp của mình.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt thi ba người đã cảm ứng được bản thân mình bị thiên kiếp tập trung.
“Chó má! Mau giết chết lão già kia để giảm bớt cường độ thiên kiếp đi!”
Lúc này, Thiên Nhai Tử nhìn chằm chằm vào lão giả kia. Hắn biết rõ lão giả đó không phải cùng phe, lúc trước hắn ta còn dọa sẽ dẫn thiên kiếp để chết chùm với mọi người ở nơi này, cũng coi như một mầm họa. Bây giờ, đối mặt với với thiên kiếp loại 5+1, nếu giết chết hắn ta thì có thể biến nó thành thiên kiếp 4+1, có thể giảm bớt phần nào uy lực.
“Lão già này không cùng phe với các ngươi à? Đờ mờ, thế sao các ngươi không giết hắn ta sớm muốn chút? Các ngươi đúng là rặt một lũ chán sống.”
Bên kia, Bỉ Ngạn Ma Quân cắn răng nói:
“Bây giờ đã muộn rồi, thiên kiếp 5+1 đã thành hình, bây giờ có giết chết hắn ta cũng thế. Giữ mạng của hắn ta lại để còn gánh giúp một phần thiên kiếp, giảm bớt gánh nặng cho các ngươi.”
Ầm ầm... chỉ trongnháy mắt, thiên kiếp của năm người Tống Thư Hàng đã hình thành trên bầu trời.
Khắp bầu trời toàn khu Giang Nam đều bị lôi quang của thiên kiếp bao phủ! Nhìn bằng mắt thường thì trên bầu trời bao la chỉ toàn là sấm sét giăng kín.
“Má ơi, sao phạm vi của thiên kiếp lại lớn thế này?”
Thiên Nhai Tử đạo trưởng mở to hai mắt, phạm vi thiên kiếp này không tu chân chút nào.
“Các vị tiền bối, đừng có phản kháng, hãy phối hợp với ta!”
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên kêu lớn một tiếng.
Ngay sau đó, thân ảnh của bốn người Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thiên Nhai Tử và Thường Viễn Tử đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Bây giờ không đi thì còn chờ đến khi nào nữa?
Thiên kiếp lần này thật sự quá mức khủng bố, bây giờ cũng chỉ có thể cược một ván, để xem thế giới hạch tâm có thể ngăn cản sức mạnh của thiên kiếp hay không.
Nếu như có thể thì mọi người đều có thể vui vẻ.
Nếu như không thể thì cả đám cứ chờ chết đi thôi!
...
Ầm ầm!
Trên bầu trời của khu đại học Giang Nam, từng đạo lôi quang xẹt qua không trung, tia sét vằn vện, tiếng sấm rung trời nổ đùng đùng.
Tiếng sét đầu tiên vang lên chính là từ thiên kiếp do con rối hóa thân thành tu sĩ của Huyền Phong Cốc dẫn ra.
Đúng vào lúc nửa đêm.
Mọi người đang say giấc nồng đột nhiên bị tiếng sấm khủng bố đó dọa giật mình.
“Má nó, dự báo thời tiết rởm thế? Không phải nói tuần này trời quang à? Sao bây giờ tự dưng lại nổi sấm sắp mưa thế này?”
Rất nhiều người bị tiếng sấm vang làm tỉnh giấc lầu bầu nói.
Hơn nữa tiếng sấm này nghe mà hết hồn, cứ như tiếng pháo hoa nổ ngay bên tai ấy, tiếng ầm ầm ầm từ đầu chí cuối không hề nhỏ bớt chút nào.
Có rất nhiều người chú ý tới lôi điện giăng kín trên trời cứ như chiếm bầu trời nơi đây làm lãnh thổ, số lượng nhiều đến mức kỳ lạ, vô cùng khổng lồ.
Hơn nữa hình như phiến mây sét kia ở khá thấp, cứ có cảm giác chúng nó sẽ giáng thẳng xuống mặt đất bất cứ lúc nào. Thậm chí có người nhìn xong thì trong lòng lại cảm thấy sợ run, càng cảm thấy tà môn hơn.
“Trên đời này còn mây sét khủng bố được như nó ư?”
Có người nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng chỉ ngay sau đó, người nọ lập tức hiểu ra rằng trên đời này vẫn còn phiến mây sét khác khủng bố hơn nó nhiều.
Chỉ thấy trên trời cao lại xuất hiện thêm năm phiến lôi vân khác với diện tích lớn nhỏ không đồng đều, chúng ngưng tụ lại ngay bên cạnh phiến lôi vân khi nãy, sáu phiến lôi vân với kích thước khác nhau kết thành một phiến lôi vân khổng lồ.
Thời gian đúng vào lúc thiên kiếp của năm người Tống Thư Hàng bị dẫn ra.
“Đậu xanh!”
Sáu phiến lôi vân trên trời tập hợp lại, phạm vi sấm sét bao phủ lại càng rộng lớn hơn. Ngay sau đó, mọi ngươi phát hiện trên bầu trời bao la chỉ toàn sấm sét!
Toàn bộ bầu trời toàn sấm sét giăng kín, đây là sắp sửa tận thế rồi ư?
Có người nhát gan thiếu chút nữa đã bị dọa tè ra quần.
Vô số người lập tức giơ điện thoại với máy ảnh lên cố gắng quay và chụp cảnh tượng này lại.
Nhưng ngay khi mọi người chuẩn bị chụp lại cảnh lôi điện giăng kín trời này thì tất cả lôi điện lại đột nhiên biến mất, không còn chút tăm hơi nào.
Lôi điện và tiếng sấm đã biến mất chỉ trong nháy mắt, tựa như chúng nó chưa từng xuất hiện bao giờ vậy.
“Má! Cái quỷ gì thế này? Chẳng lẽ mình bị ảo giác à?”
Tất cả mọi người trong khu vực này đều ngu người.
Đêm nay ắt hẳn sẽ có rất nhiều người thức trắng đêm không ngủ được.
...
Thiên kiếp trên bầu trời đột nhiên biến mất là vì Tống Thư Hàng đã lập tức khởi động chức năng của thế giới hạch tâm, kéo hết bốn vị tiền bối khác sắp sửa độ kiếp ở đây vào trong đó.
Nếu như thế giới hạch tâm có thể ngăn cản được thiên kiếp thì... cả một trời lôi kiếp kia cứ giành hết cho tu sĩ Huyền Phong Cốc đã bị biến thành con rối và lão giả kia gánh hết đi!
Tống Thư Hàng cũng không phải loại thánh thiện ngu ngốc thích đi cứu kẻ thù của mình.
Nhưng sau khi khởi động thế giới hạch tâm xong thì bốn người Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thiên Nhai Tử đạo trưởng và Thường Viễn Tử lại không thể thuận lợi tiến vào đó được.
Bọn họ đã bị chuyển đến một không gian tối đen khác.
Đây là một không gian chẳng hề có trên dưới trái phải gì, khá giống với vũ trụ, nhưng không hề có ánh sao và thiên thạch. Chỉ có lôi điện vô biên vô hạn. Bọn họ bị kiếp lôi bao vây, bốn phía trên dưới toàn là kiếp lôi lập lòe.
Ngoại trừ năm người Tống Thư Hàng, còn có một miếng hạch tâm con rối vỡ nát đang phát ra ánh sáng le lói.
Ngoài ra, lão giả vô danh kia cũng xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng với vẻ mặt ngỡ ngàng.
...
“Đậu xanh, cái gì đây? Đây là nơi nào thế này?”
Tống Thư Hàng mở to hai mắt, không phải bọn họ nên vào thế giới hạch tâm hay sao? Chẳng lẽ nửa đường bị bẻ cua à?
Hơn nữa ngay cả lão giả vô danh và hạch tâm con rối kia cũng ở đây!
“Ta cũng không biết, có phải khi này có một vị Kiếp Tiên cửu phẩm nào đó đi ngang qua rồi chuyển chúng ta đi không?”
Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhíu mày hỏi.
“Không phải Kiếp Tiên cửu phẩm đâu, dao động không gian khi Kiếp Tiên ra tay khác cái này nhiều.”
Thường Viễn Tử nói:
“Hơn nữa, nếu như là Kiếp Tiên ra tay thì đáng lẽ phải tách chúng ta ra, truyền tống đến các nơi khác nhau mới phải.”
Trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy không ổn. Hắn giơ tay áp lên lồng ngực của mình một cái, thử thúc giục sức mạnh của thế giới hạch tâm lần nữa. Liên hệ giữa hắn và thế giới hạch tâm vẫn còn đó. Thế giới hạch tâm cũng đã hòa làm một thể với hắn, bây giờ đã không còn ai có thể tách Tống Thư Hàng và thế giới hạch tâm ra được nữa.
Nhưng bây giờ liên hệ giữa Tống Thư Hàng và thế giới hạch tâm lại trở nên xa xôi như cách trăm núi ngàn sông.
Vốn chỉ cần một ý niệm thôi là hắn có thể tiến vào thế giới hạch tâm, nhưng bây giờ Tống Thư Hàng cảm giác nếu muốn đưa hắn và mọi người vào trong thế giới hạch tâm thì phải chờ lâu ơi là lâu mới được.
Nói tóm lại chính là ‘về thành ngay lập tức’ đã biến thành ‘đọc lệnh về thành’.
Đệt, lần này toi thật rồi.
Lão giả vô danh:
“Chết rồi, chết thật rồi.”
“Loại không gian độc lập thế này... hình như ta từng nghe qua một truyền thuyết.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhíu mày nói:
“Nghe nói khi Tôn Giả thất phẩm độ kiếp tấn chức Huyền Thánh bát phẩm, bởi vì uy lực của thiên kiếp phải gánh quá đáng sợ và cường đại, có uy nặng hủy thiên diệt địa, cho nên khi Huyền Thánh bát phẩm độ kiếp thì sẽ bị kéo vào trong một nơi có tên là thế giới thiên kiếp để tiến hành độ kiếp. Một khi độ kiếp thành công, rời khỏi không gian độc lập đó thì trong lòng của tất cả tu luyện giả trên thế giới này đều sẽ có cảm ứng, biết rõ có một vị Huyền Thánh bát phẩm được sinh ra trên trần đời này. Đây chính là một trong những phần nhân tiền hiển thánh của cảnh giới bát phẩm.”
“Chẳng lẽ uy lực của thiên kiếp mà chúng ta phải độ đã lên đến mức thất phẩm tấn thăng bát phẩm rồi ư?”
Thường Viễn Tử mếu máo hỏi.
Thất phẩm tấn thăng bát phẩm? Có cần phải tới mức này không hả, trong cả đám người độ kiếp 5+1 này có một tên nhị lên tam, hai tên tam phẩm tấn thăng tứ phẩm, một tên tứ phẩm tấn thăng ngũ phẩm, hai tên ngũ phẩm tấn thăng lục phẩm.
Người mạnh nhất ở đây cũng chỉ có hai vị Linh Hoàng ngũ phẩm đỉnh phong, sáu thiên kiếp hợp lại một chỗ, lý ra uy lực cùng lắm chỉ cao gấp hai mươi lần lôi kiếp ngũ phẩm tấn thăng lục phẩm bình thường thôi chứ.
Nhưng bây giờ lại trực tiếp biến thành lôi kiếp tấn chức Huyền Thánh bát phẩm là ý gì đây?
Mọi người ở đây chết chắc rồi. Đừng nói là bọn họ, lôi kiếp cỡ này mà Tôn Giả thất phẩm có đến gánh thì cũng tèo ấy chứ.
“Chết rồi, chết chắc rồi.”
Lão giả vô danh nọ đờ người ra, luôn mồm lẩm bẩm.
“Nhân tiền hiển thánh ư? Có thể Tối Duyệt Cư Sĩ tiền bối sẽ thích thế giới thiên kiếp này lắm.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Lôi quang ầm ầm xung quang ngày càng sáng chói, dần biến thành một biển sấm sét vây quanh nam người + một hạch tâm con rối ở đây!
Chính là cái loại biển sấm sét thật sự, chẳng thấy đâu là bến bờ ấy...
“Làm sao bây giờ?”
Thiên Nhai Tử nuốt nước bọt, thế giới toàn sấm sét này chứa đầy uy lực hủy thiên diệt địa của thiên kiếp. Đối mặt với nó, Thiên Nhai Tử cảm thấy bản thân mình mới nhỏ bé làm sao.
“Còn sao nữa, chuẩn bị sẵn sàng để độ kiếp đi. Có bản lĩnh hay thủ đoạn gì thì cứ dốc hết ra, đừng có giấu, không dốc hết ra thì cứ ôm đó chết mang theo.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ trầm giọng nói.
“Đúng là như thế.”
Hai mắt của Thường Viễn Tử sáng rực, hắn không hề sợ hãi, nhìn lôi hải mênh mông kia, trong lòng lại cảm thấy hào hùng khí phách. Hắn rất muốn ngâm một bài thơ để diễn tả tâm trạng hào khí của mình lúc này... tiếc rằng gần đây hắn không kịp mua bài nào khí thế hết, có muốn ngâm cũng không được.
Nếu lần này mà sống sót ra được thì nhất định phải đến Nho gia mua một thùng thơ thể loại hào khí, mua luôn cả bản quyền về thủ sẵn mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận