Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1385: Sừng Nhỏ Đáng Yêu

Chương 1385: Sừng Nhỏ Đáng Yêu
Tống Thư Hàng rủ rỉ.
‘Nhật ký của cao tăng khổ hạnh’ cũng không phải là văn kể, mà lấy góc độ của người đứng xem để viết về quá trình một vị cao tăng khổ hạnh tu luyện.
“Rất lâu trước đây, có một vị cao tăng. Đầu trần, người mặc áo vải bố thô, đi chân trần. Thân thể gầy nhom nhưng đôi mắt sáng ngời, tinh khí thần sung mãn.” Tống Thư Hàng nói.
“Đây là một đại hòa thượng rất bình thường mà, câu chuyện này có thú vị không đấy?” Vũ Nhu Tử hỏi.
Tô Thị A Thập Lục che miệng cười khẽ: “Thư Hàng, bây giờ ngươi cũng là một tên đầu trọc đấy.”
Tống Thư Hàng vô thức sờ cái đầu trọc của mình: “Không sợ, ta có thuật mọc tóc… Chờ trở về giải quyết xong vấn đề tóc lam, ta muốn tóc dài bao nhiêu cũng được. Nếu muốn, ta còn có thể cho tóc dài tới eo ấy chứ.”
“Yo, Tống tiền bối để tóc dài tới eo là muốn gả cho ai à?” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương: “Vì sao ta phải gả cho người khác chứ? Ta là độc đinh trong nhà, đương nhiên là phải cưới vợ rồi.”
Truyền thống tốt đẹp của nhóm Cửu Châu số 1: lái chủ đề rất lụa.
“Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ không còn là độc đinh.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau Tống Thư Hàng.
Đó là một giọng nói lạ lẫm, lượn lờ vô định, mang theo ý cười xấu xa.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại thì không phát hiện bất cứ kẻ nào.
“Là ảo giác ư?” Tống Thư Hàng nói với vẻ nghi hoặc.
“Không, ta cũng nghe thấy. Vừa rồi có một âm thanh nói chẳng bao lâu nữa Tống tiền bối ngươi sẽ không còn là độc đinh.” Vũ Nhu Tử nói.
Tô Thị A Thập Lục gật đầu: “Ta cũng thế.”
“Là ý gì đây? Không phải độc đinh, chẳng lẽ ba mẹ ta còn muốn sinh thêm một đứa ư? Mặc dù nói mấy năm trước đã có chính sách hai con, có điều ba mẹ ta đã không định sinh thêm đứa nào nữa. Bởi vì khi đó ta đã lên cấp hai rồi.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử chọt chọt Tống Thư Hàng: “Tống tiền bối, sau khi chúng ta bị giam vào phòng tối Thiên Đạo, người trong chư thiên vạn giới đều quên mất chúng ta. Có phải dì với chú cũng quên mất ngươi rồi không?”
Thân hình Tống Thư Hàng cứng đờ.
Tô Thị A Thập Lục: “Dì với chú đã dùng linh mạch bích trà cùng với suối nguồn sự sống, giờ chắc là bọn họ càng ngày càng trẻ ra mới đúng.”
Bởi vì Tống Thư Hàng có ơn với Tô Thị A Thập Lục nên Tô Thị A Thất lặng lẽ bố trí một ít đệ tử ở gần nhà Tống Thư Hàng, có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của ba mẹ hắn. Cho nên A Thập Lục cũng biết việc cha mẹ Tống Thư Hàng càng ngày càng trẻ ra.
Vũ Nhu Tử vỗ tay một cái: “Dì và chú quên mất Tống tiền bối, hơn nữa sau đó bọn họ càng ngày càng trẻ ra… Ừm, dựa trên suy luận của thần thám Vũ Nhu Tử ta thì chờ Tống tiền bối ngươi về nhà, nói không chừng dì đã mang thai rồi. Không biết là em trai hay em gái nhỉ?”
Tống Thư Hàng lập tức quỳ luôn.
Bởi vì khả năng này quá lớn.
Nếu hắn về nhà, phát hiện mình có thêm một em trai hoặc em gái thì phải làm sao đây?
Sau khi Tống Thư Hàng trầm tư chốc lát…
Thật ra nghĩ kỹ thì lại thấy hay ho đấy chứ.
Có thêm một em trai hoặc em gái cũng đáng yêu lắm ấy chứ.
Hắn có thể lén đưa em gái hoặc em trai ra ngoài chơi, chẳng hạn như dẫn em gái hoặc em trai ngự kiếm phi hành, bay lên không trung, khiến em gái hoặc em trai cười to vui vẻ giữa bầu trời.
Hoặc hắn sẽ mang em gái hoặc em trai xuống biển, khởi động kiếm quang, chạy thẳng xuống đáy biển, để bọn nhóc thể nghiệm vẻ đẹp của thế giới đáy biển ở cự ly gần.
Thậm chí giờ hắn đã là ngũ phẩm, đi thẳng ra vũ trụ cũng không thành vấn đề ấy chứ!
Có hắn bên cạnh, lúc còn rất nhỏ là có thể làm cho em trai hoặc em gái của hắn được thể nghiệm cuộc sống như mộng ảo.
Trong lúc những đứa trẻ khác đang mơ làm siêu nhân, làm tiên nhân, làm đại hiệp thì hắn có thể cho em trai em gái thể nghiệm cuộc sống của siêu nhân hoặc tiên nhân luôn.
Tiêu rồi, tự nhiên thấy nôn nao quá đi mất.


“Nếu như dì sinh ra một bé trai thì Thư Hàng ngươi có thể gả đi không?” A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng ngu người: “Hả?”
“Nhìn mặt ngươi là ta hiểu rồi.” A Thập Lục sờ cằm: “Vậy ngươi có thể chấp nhận việc gả cho nhau không?”
“Gả cho nhau?” Tống Thư Hàng tiếp tục đần thối ra.
“Nhà gái đến nhà trai tổ chức hôn lễ một lần. Sau đó nhà trai lại đến nhà gái tổ chức hôn lễ một lần.” Hai tay A Thập Lục ra dấu.
Hình thức kết hôn khiến người ta không thở nổi.
“Làm thế có ý nghĩa gì à?” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
“Ừm, có chứ. Có thể ứng phó với một vài lão cổ hủ.” Tô Thị A Thập Lục đáp.
Tống Thư Hàng nói với vẻ nghi hoặc: “Lão cổ hủ?”
“Tống tiền bối ngươi thiếu hiểu biết về tu chân giới quá rồi, trong một vài thế gia tu chân ở tu chân giới luôn có vài lão cổ hủ khư khư nghĩ rằng gì mà ‘bí pháp độc môn không thể truyền ra ngoài’, ‘con gái gả ra ngoài thì đã là người của nhà khác, vì vậy công pháp truyền nam không truyền nữ’, ‘sau khi con gái học được công pháp độc môn nhà mình thì phải nghĩ cách để công pháp không truyền ra ngoài.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
Cười một lúc thì cô đột nhiên hiểu ra.
A Thập Lục muốn cưới Tống tiền bối ư?
Quan hệ giữa Thập Lục và Tống tiền bối tốt tới vậy rồi á? Sao cô không biết gì hết nhỉ?
“Thì ra là thế.” Tống Thư Hàng cũng hiểu được. Kỳ thực đối với một ‘thế gia’ thì phương thức tư duy của những lão cổ hủ này cũng không hề sai. Bởi vì chính loại phương thức tư duy này có thể giúp một thế gia tiếp tục phát triển lâu hơn nữa. Chung quy thì thế gia khác với môn phái, càng xem trọng nguyên tắc công pháp không thể truyền ra ngoài hơn.
“Thật ra thì vẫn có cách giải quyết mà.” Vũ Nhu Tử dựng thẳng ngón tay lên nói: “Nếu như Tống tiền bối có đủ thực lực cảnh giới thì sẽ không có phiền não này nữa. Ít nhất là Tôn Giả thất phẩm… Không đúng, Huyền Thánh bát phẩm mới chắc ăn. Ừm, nếu có thực lực Kiếp Tiên cửu phẩm thì bất kỳ môn phái hay thế gia nào cũng sẽ không thành vấn đề. Dù ngươi muốn cưới nữ gia chủ của thế gia cũng chẳng ai phản đối đâu.”
Nếu như Thiên Hà Tô Thị cũng có tồn tại ngang ngửa với đẳng cấp của a cha cô thì ít nhất cũng nhất phải là Huyền Thánh bát phẩm mới chắc ăn.
Tô Thị A Thập Lục nói: “Có lý.”
“Có lý cái khỉ gì, các cô làm như Kiếp Tiên cửu phẩm là củ cải trắng ấy? Hiện giờ trong nhóm Cửu Châu số 1 chúng ta không có lấy một Kiếp Tiên nào. Ngay cả Huyền Thánh cũng mới chỉ có Bạch tiền bối và Thất Tu tiền bối mới tấn chức, cùng lắm là thêm một Linh Điệp tiền bối dự bị nữa thôi.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử chắp tay về phía Tống Thư Hàng: “Bá Tống Huyền Thánh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tống Thư Hàng: “…”
Đâm vào tim rồi, Vũ Nhu Tử ạ.
Tô Thị A Thập Lục cúi đầu suy tư, không cần Kiếp Tiên, chỉ cần cô tấn thăng đến Tôn Giả thất phẩm là có đủ quyền lên tiếng. Nếu như cô thành Thánh, trong Thiên Hà Tô Thị sẽ không ai ngăn cản cô, bọn họ dỗ dành cô còn không kịp nữa là.
“Ôi chao, lạc đề mất rồi.” Vũ Nhu Tử vỗ tay một cái, nói: “Tống tiền bối, tiếp tục kể câu chuyện kia của ngươi đi.”
Tống Thư Hàng: “Ta còn tưởng rằng các cô đã quên mất đề tài này rồi chứ.”
“Tiếp tục kể đi, bọn ta đang nghe đây.” Tô Thị A Thập Lục nói.
“Khụ, vậy ta tiếp tục kể nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, hắn bắt đầu kể về quá trình khổ hạnh của vị cao tăng kia.
Chẳng hạn như đi trên tuyết, mấy mươi ngày không ăn không uống.
Cao tăng đi trên bãi đá vụn sắc nhọn, chân trần giẫm trên hòn đá nhọn hoắc, màn trời chiếu đất.
Cao tăng gặp phải yêu thú, chiến thắng chúng nhưng không giết những yêu thú đó mà chỉ bắt chúng nó phục tùng.
Cao tăng đi thẳng một đường, cuối cùng đi đến một khu rừng đáng sợ, bên trong có đủ loại sâu độc. Sau khi cao tăng tiến vào trong thì lập tức trúng độc, suýt nữa thì ngủm củ tỏi.
Bởi vì bản gốc dùng rất nhiều từ ngữ hoa lệ để miêu tả kỹ càng trạng thái trúng độc của cao tăng. Lúc Tống Thư Hàng kể câu chuyện này cũng không lược bỏ đoạn đó.
Cao tăng trúng độc, bờ môi tím tái, khuôn mặt xanh đen, thở dốc dữ dội, tiếng kêu đau đớn, dùng ngón tay cào mặt đất một cách tuyệt vọng.
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Vũ Nhu Tử: “…”
Hai cô cứ cảm thấy câu chuyện này có chỗ nào đó sai sai. Sao lại tả quá trình cao tăng chịu khổ kỹ như thế chứ? Tác giả có thể tìm được niềm vui thú từ quá trình chịu khổ của cao tăng ư?
“Cao tăng trúng độc cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng dựa vào sức mạnh ý chí kiên cường nên đã vượt qua loại kịch độc kia, khôi phục sinh cơ lần nữa!” Tống Thư Hàng nói.
“Xàm quá đi, ý chí có thể vượt qua được kịch độc thì còn cần thuốc giải làm chi. Lúc này không lo tìm thuốc giải còn dựa vào ý chí, đúng là quá xàm.” Giọng nói hư ảo phía sau kia đột nhiên chen lời vào.
Tống Thư Hàng lại quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Rõ ràng có một vị cao thủ đang đi theo bọn họ. Thực lực của vị cao thủ này sâu không lường được, Tống Thư Hàng không hề cảm ứng được sự hiện hữu của hắn.
“Là cái gì cũng có thể bán tiền bối ư? Ta có thứ muốn mua này.” Vũ Nhu Tử hét lớn.
Giọng nói đang đâm chọc kia lập tức biến mất.
Tống Thư Hàng: “…”
Quả nhiên là hắn ta.
“Thư Hàng tiếp tục kể chuyện đi.” Tô Thị A Thập Lục híp mắt nói.
Thông qua câu chuyện này, dường như cô đã ‘ngộ’ ra được chút gì đó, thế nhưng vẫn còn cách một lớp giấy mà cô không hiểu được.
Cô muốn nghe hết câu chuyện này.
Vì vậy, Tống Thư Hàng tiếp tục kể.
Cao tăng khổ hạnh đi chân trần leo qua núi cao, vượt qua đầm lầy, bước qua sa mạc, bơi qua biển rộng. Gặp phải gió mạnh, chịu đựng tia chớp đánh xuống, vượt qua biển lửa, còn từng bị bão cát chôn sống.
Việc hắn từng trải qua quả thực rất điên cuồng, khiến người ta phục sát đất.
“Cuối cùng!” Tống Thư Hàng liếm khóe miệng, trước đó đã làm nền lâu vậy rồi, đoạn thú vị nhất rốt cục cũng tới.
Lúc Vũ Nhu Tử nghe thấy hai chữ ‘cuối cùng’ bèn hứng thú hẳn lên, sau khi cao tăng trải qua khổ hạnh thì đạt được cái gì?
Tô Thị A Thập Lục cũng vểnh tai lên, cô cảm thấy mình sắp ‘lĩnh ngộ’ tới nơi rồi, chỉ còn thiếu một chút cuối cùng nữa thôi.
“Cuối cùng, hắn đã tử ẹo…
Ngay cả xương cốt cũng mục nát trong bùn đất.
Hắn dùng tánh mạng của mình làm điểm kết cho quá trình khổ hạnh của bản thân.
Linh hồn hắn được thăng hoa. Đây là khổ hạnh tuyệt vời nhất!” Tống Thư Hàng đọc to chính xác từng chữ một trong trang cuối cùng của ‘Nhật ký của cao tăng khổ hạnh’.
“Đậu xanh rau má, còn có thể vui vẻ nghe kể chuyện không hả? Chết như thế á?” Đại lão cái gì cũng có thể bán nhịn không được mà đâm chọt.
“Ta lại cảm thấy bước ngoặc này rất thú vị ấy chứ, khiến người ta có xúc động muốn phỉ nhổ.” Vũ Nhu Tử nói.
Lúc này, Tô Thị A Thập Lục đột nhiên vươn tay ra chạm vào hư không.
Trong hư không mơ hồ có một luồng ánh sáng trắng hiện lên.
Ngay sau đó lực lượng công đức từ trong luồng ánh sáng trắng kia đưa trở lại trên người Tô Thị A Thập Lục.
Phía sau Tô Thị A Thập Lục, bóng dáng một con bạch long nhỏ chợt lóe lên.
Tống Thư Hàng trừng to mắt: “A Thập Lục cô lĩnh ngộ rồi à?”
Trong nhật ký của cao tăng khổ hạnh có cất giấu phương pháp siêu độ, nhưng lý ra phải phối hợp cùng Địa Tạng Độ Hồn Kinh mới có hiệu quả.
Mà A Thập Lục lại không nắm giữ Địa Tạng Độ Hồn Kinh, cô chỉ tay bừa một cái đã thành công dùng cách siêu độ thành công rồi ư?
“Đây chính là thuật siêu độ à?” A Thập Lục nhẹ giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, ba người đồng thời bước ra một bước cuối cùng.
Con đường bụi gai kết thúc.
Ánh sáng trên người Tống Thư Hàng tăng vọt, con thánh viên viễn cổ cầm kinh văn Nho gia thứ mười thành hình sau lưng hắn.
Trên người Vũ Nhu Tử cũng lóe lên ánh sáng rực rỡ, thể chất được tăng cường.
Bạch long sau lưng A Thập Lục như ẩn như hiện. Trên đỉnh đầu mọc ra một đôi sừng rồng nho nhỏ đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận