Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 450: Diệt Phượng đạo hữu có biết ca hát không?

Chương 450: Diệt Phượng đạo hữu có biết ca hát không?
MC Giang Sơn lập tức cất giọng: “Đông Phương Tiên Tử làm tối lắm, chỉ vừa quay trở lại trận đấu thì đã lăn xả đè ép Diệt Phượng Công Tử rồi, đây đúng là vương giả trở về mà! Lúc này, thứ đang ngăn cản trước mặt của Đông Phương Lục Tiên Tử chính là con mực quái xấu xí kia, Đông Phương Tiên Tử sẽ làm thế nào để đối phó với con quái vật này đây?”
“Sắp tông vào mất rồi!”
Đông Phương Tiên Tử hoảng hốt kêu to, tốc độ máy kéo số 37 của cô mỗi lúc một nhanh dần.
“Loạn Vũ Chùy!”
Con mực quái điên cuồng vung vẩy cây chùy, đánh thẳng về phía Đông Phương Tiên Tử.
Keng keng keng keng keng~
Tiếng động leng keng tựa như đang rèn thép vang lên.
Thanh chùy của con mực quái va chạm liên tục vào lá chắn bảo vệ bên ngoài máy kéo của Đông Phương Tiên Tử, linh lực của cả hai chạm với nhau, mỗi đợt công kích đều tạo thành những tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ vang rền chẳng khác gì tiếng sét đánh, khiến mọi người cảm thấy ù hết cả tai.
“Khặc khặc khặc!”
Con mực quái cười lên đầy quái dị, từ lúc xuất hiện cho đến nay, đây là lần nó được nện thoải mái nhất —— hung thần xa lộ như Đông Phương Tiên Tử căn bản không thể nào khống chế máy kéo của mình được, cũng không thể nào tránh né cái chùy giống như những đạo hữu khác. Chỉ có thể gồng mình gánh đòn của con mực quái kỳ lạ này mà thôi.
Chỉ trong vòng một giây, bốn cái vòi của con mực quái kia đã nện xuống tổng cộng là ba mươi tám chùy.
Lần nện chùy cuối cùng, lá chắn bảo vệ trên chiếc máy kéo của Đông Phương Tiên Tử không thể chống đỡ nổi nữa, vỡ ra tan tành!
Mất đi tấm chắn, toàn thân lẫn máy kéo của Đông Phương Tiên Tử đều phơi bày trước miệng của con quái vật.
Thế nhưng, máy kéo của Đông Phương Tiên Tử đã vượt qua phạm vi công kích của thanh chùy kia, chỉ trong chốc lát nữa thì máy kéo của cô sẽ lăn trên người của con mực quái.
Đúng lúc này, con mực quái há miệng, phun thẳng đám nọc độc acid mạnh của nó về phía Đông Phương Tiên Tử.
Bởi vì khoảng cách quá gần, mà phạm vi bắn ra của nọc độc lại lớn, Đông Phương Tiên Tử không kịp tránh né...
Nọc độc acid cực mạnh phun lên máy kéo, lập tức bắt đầu ăn mòn máy kéo ngay.
Trong vòng hai giây ngắn ngủi, dường như máy kéo của Đông Phương Tiên Tử chẳng khác nào ngọn nến đang bị thiêu đốt, nó bị hòa tan thành nước thép. Chỉ để lại sàn xe và bánh xe, bởi vì "trận pháp tị thủy" đã mất tác dụng nên nó nhanh chóng chìm xuống biển.
Không riêng gì chiếc máy kéo, mà trên người của Đông Phương Tiên Tử cũng bị dính đầy nọc độc acid cực mạnh kia, trông có vẻ cực kỳ chật vật.
“Khặc khặc khặc khặc~~”
Con mực quái cười đắc ý, đây chính là hậu quả khi xem thường nó!
...
...
Tống Thư Hàng điều khiển máy kéo dừng lại, hỏi thăm Đông Phương Tiên Tử vẫn đang đứng ngay đơ ra:
“Đông Phương Tiên Tử, cô không sao chứ?”
“Ha ha ha ha.”
Đông Phương Tiên Tử tức giận mà bật cười, cô vươn tay lắc lắc, loại bỏ nọc độc trên người trước —— lúc nọc độc acid cực mạnh kia phun vào mặt cô thì đã bị linh lực hộ thể của cô ngăn lại.
Thế nhưng, vẫn có một phần nọc độc cực nhỏ xuyên qua linh lực bảo vệ, văng vào quần áo trên người cô, chúng ăn mòn tạo ra những lổ thủng trên quần áo.
Máy kéo của cô đã không còn nữa.
Quần áo bản limited năm nay mà cô mặc trên người cũng bị phá hỏng.
Trăm sai nghìn sai, hết thảy mọi cái sai này đều bắt nguồn từ cái con mực quái đần độn đứng chắn giữa đường này đây!
Đông Phương Tiên Tử phất tay hất nhẹ, vén mái tóc dài của mình ra sau đầu, sau đó dùng vòng đeo tay buộc tóc mình thành đuôi ngựa.
"Chà, đúng là kết quả nằm ngoài dự đoán! Con mực quái kia vẫn còn che giấu năng lực phụn nọc độc của nó, Đông Phương Tiên Tử không kịp tránh né nên toàn thân đã dính đầy dịch độc. Máy kéo của cô cũng đã bị dịch độc hòa tan thành nước thép rồi... Tiếp bước Hoàng Sơn Chân Quân, Thanh Tiêu Kiếm Quân và Bạch Hạc Chân Quân thì Đông Phương Tiên Tử đã trở thành tuyển thủ thứ tư bị loại. Mất đi Đông Phương Tiên Tử đúng là sự tổn thất nặng nề của giải đua máy kéo tay cầm lần này, đúng là quá đáng tiếc."
Không có sát thủ đường đua tham gia cuộc đua, thế thì nó có còn được gọi là một cuộc đua xe nữa không? Vì sao con mực quái này không phun vào Diệt Phượng Công Tử mà lại đi phá hủy máy kéo của Đông Phương Tiên Tử làm gì cơ chứ?
...
...
Những người đang xem trên tầng mây.
Lưu Long tu sĩ cảm thán:
“Lục Tử tức giận rồi.”
Lục Tử chính là tên mụ của Đông Phương Tiên Tử.
“Cả chiếc xe đều bị hòa tan, nhất định là sẽ rất giận rồi.”
Một đạo hữu ở bên cạnh cười nói.
“Ờ.”
Lưu Long gật đầu, sau đó hắn ngồi xếp bằng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không nhúc nhích.
...
...
“Khặc khắc, xem chiêu tiếp đây, Loạn Vũ Chùy!”
Sau khi con mực quái phun nọc độc đắc thủ thì lấy làm đắc chí lắm, nên nó muốn thừa thằng xông lên.
Bốn cánh tay của nó lại nắm lấy thanh chùy lần nữa, đập về phía Đông Phương Tiên Tử.
Hơn nữa, lúc này đây, nó vận dụng gần năm mươi xúc tu bên dưới, phối hợp cùng thanh chùy tấn công Đông Phương Tiên Tử điên cuồng.
Đông Phương Tiên Tử vẫn đứng im lặng trên mặt nước, mãi cho đến khi thanh chùy sắp nện lên đỉnh đầu của cô, thì cô mới bắt đầu chuyển động từ từ.
Chỉ thấy thân hình của Đông Phương Tiên Tử giống như đang khiêu vũ, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước, tạo ra từng gợn sóng lay động. Sau đó, cô bắt đầu khiêu vũ như thế.
Rõ ràng là con mực quái đang công kích điên cuồng... nhưng lại giống như trở thành một phần trong buổi hòa nhạc của Đông Phương Tiên Tử vậy.
Thanh chùy, hay những xúc tu của con mực quái ập đến rất nhanh. Thế nhưng, công kích này chỉ đánh tới gần sát bên người Đông Phương Tiên Tử, nhưng lại không thể làm cô bị thương dù chỉ một chút.
“Đáng chết!”
Con mực quái cảm thấy giống như bản thân nó đang bị trêu đùa, nên nó tức giận gầm to một tiếng rồi lại há miệng, phun ra một đám nọc độc.
Đông Phương Tiên Tử hất phần tóc đuôi ngựa, miệng cô mấp máy giống như đang thấp giọng hát vài âm tiết. Sau lưng cô phát ra cột sáng bảy màu, sau đó ánh sáng bùng lên.
Hào quang bảy màu ẩn chức sức mạnh tịnh hóa cực mạnh, sau khi nghênh đón đám nọc độc acid của con mực quái thì trực tiếp khiến cho toàn bộ dịch độc bốc hơi sạch sẽ.
Con mực quái mở to hai mắt lên nhìn, nọc độc không có hiệu quả sao?
Đáng chết, xem ra nó phải dùng sát chiêu rồi. Ngoại trừ nọc độc ra, nó vẫn còn một chiêu pháp thuật cực mạnh, nhưng thời gian chuẩn bị hơi dài một chút.
Vì thế, nó ra tay tấn công nhanh và dữ dội hơn nữa, ngấm ngầm lặng im bắt đầu chuẩn bị tuyệt chiêu cuối của nó.
...
...
Đẹp mắt đẹp lòng.
Lần đầu tiên Tống Thư Hàng phát hiện —— thì ra đánh nhau cũng có thể đánh đến mức xinh đẹp như thế này.
Hơn nữa, điệu múa của Đông Phương Lục Tiên Tử quả thực rất đẹp mắt.
Từ nhỏ tới lớn, Tống Thư Hàng đã xem qua rất nhiều điệu múa, nhưng cho dù là múa cổ điển Hoa Hạ, múa hiện đại, hoặc Audition, nhảy đường phố, thậm chí là house dance... cũng không thể sánh bằng điệu múa của Đông Phương Tiên Tử ở trước mặt.
Dường như điệu nhảy của cô có sức mạnh làm nơi sâu nhất trong linh hồn con người sinh ra sự cộng hưởng.
Muốn xem mãi như thế, ngắm nhìn Đông Phương Tiên Tử tiếp tục nhảy múa.
Muốn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tiên Tử, thậm chí không nỡ chuyển ánh mắt của mình ra khỏi người cô.
Đông Phương Tiên Tử trong trạng thái khiêu vũ và Đông Phương Tiên Tử lúc bình thường tựa như hai người khác nhau vậy.
Vốn dĩ Đông Phương Tiên Tử là một đại mỹ nhân rồi... Trong số các tu chân giả, ngoại trừ một số người mang theo công pháp đặc biệt ra thì khi cảnh giới tăng lên, thì thân thể của phần lớn tu sĩ cũng sẽ được thối luyện từng chút một, bản thân cũng sẽ đến gần phương hướng xinh đẹp.
Khi Đông Phương Tiên Tử bắt đầu nhảy múa, chỉ số quyết rũ của cô tăng lên gấp mười lần, thậm chí là tăng lên gấp trăm lần!
...
...
Sau khi con mực quái thấy đánh thế nào cũng không trúng Đông Phương Tiên Tử được, nó bèn tức giận quát to:
“Nhân loại đáng chết kia, ngoài việc trốn tới trốn lui giống như con bọ chó ra thì ngươi cũng chí biết trốn và nhảy thôi ấy hả?”
Nó cố ý dùng ngôn ngữ để kích động Đông Phương Tiên Tử, khiến cô phải chiến đấu chính diện với nó.
“Ha ha.”
Đông Phương Tiên Tử nhẹ nhàng nhảy lên, cánh tay đang quấn dải lụa của cô quét nhẹ một cái, lập tức quét đi toàn bộ, bảo gồm cả cái chùy và xúc tu từ con mực quái kia.
Đông Phương Tiên Tử đáp xuống trước người "Diệt Phượng Công Tử". Mũi chân cô điểm nhẹ lên mặt nước, tạo ra từng vòng gợn sóng lay động.
“Diệt Phượng đạo hữu có biết ca hát không?”
Đông Phương Tiên Tử bỗng dưng cất tiếng hỏi:
“Hôm nay ta rời khỏi nhà nhanh quá, không mang theo nhạc cụ nào hết.”
Tống Thư Hàng cứng ngắc trong ba giây:
“Ca hát? Cô muốn hát bài gì?”
“Sao cũng được, bất kỳ bài hát nào cũng được hết. Ngươi hát, ta múa!”
Đông Phương Tiên Tử mỉm cười trả lời.
“Vậy thì ‘Trên Đời Này Chỉ Có Mẹ Là Tốt Nhất’ được chứ?”
Tống Thư Hàng vô thức đáp, thực ra... vừa rồi hắn bất giác nghĩ đến ca khúc tẩy não "Bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc" của Đậu Đậu.
Bài hát đó được Đậu Đậu đi hát lại, tiết tấu quá tốt, ca từ rõ ràng dễ thuộc, sau khi nghe xong mấy lần thì đã khiến cho người ta bất giác ngâm nga theo. Lời bài hát vớ vẩn khác thì mọi người đều thuộ nằm lòng cả rồi, bởi vì trí nhớ của tu sĩ cực tốt.
Vì thế vừa nhắc đến chữ "bài hát", Tống Thư Hàng lập tức nghĩ đến "Bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc ".
Nhưng mà bài hát đó thật sự hơi bị tự tìm đường chết.
Hiện tại, nếu như hắn mà dám hát bài... "Bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc" này, làm nhạc nền cho Đông Phương Tiên Tử thì phỏng chừng ngày mai Hoàng Sơn Chân Quân sẽ giết tới cửa mất thôi.
Đông Phương Tiên Tử cười nói:
“Bài hát này ngắn quá, có bài nào dài hơn một chút không?”
Tống Thư Hàng biết rất nhiều ca khúc... thế nhưng, hắn cảm giác nó không thích hợp với hoàn cảnh hiện tại chút nào.
Bởi vì từ năm 2018 đến 2019, đại đa số bài hát lưu hành trên thị trường đều là về chủ đề yêu đương quằn quại, hơn nữa đa số đều là do các nữ ca sĩ hát mà thôi.
Quả thực Tống Thư Hàng không thể mở miệng hát những ca khúc này được đâu —— nếu hát xong, chắc chắn sẽ có người cảm thấy rằng hắn đang theo đuổi tán tỉnh Đông Phương Tiên Tử luôn ấy chứ.
Sau đó... nghĩ tới nghĩ lui, Tống Thư Hàng nhớ đến một ca khúc kinh điển cực kỳ nổi tiếng và được ưa thích trong suốt năm 2014, 2015.
Tuy rằng đây cũng là bài hát về tình ái vẩn vơ, nhưng bởi vì nó rất khôi hài... nên có lẽ nó sẽ thích hợp mà nhỉ?
“Vậy ta hát đây, hát không tốt thì cũng đừng có trách ta nhé?”
Diệt Phượng Công Tử lớn tiếng kêu lên.
“Không sao hết, chỉ cần ca khúc dài một chút, dù đó là bài hát gì cũng không thành vấn đề.”
Đông Phương Tiên Tử mỉm cười cam đoan.
Trong nụ cười của cô mang theo sự tư tin vô cùng.
Có mấy lời của tiên tử đảm bảo tiêu chuẩn thấp nhất cho mình, đáy lòng Tống Thư Hàng yên tâm hơn nhiều.
...
...
“Vậy thì, bắt đầu đây!”
Diệt Phượng Công Tử ho khan, điều chỉnh lại cảm xúc.
Sau đó hắn dùng chân đánh nhịp, bắt đầu hát:
“Ta gieo xuống một hạt giống~ cuối cùng đơm hoa kết quả ~ hôm nay là một ngày lễ lớn~”
Nương theo tiếng hát vang lên, thân hình Đông Phương Tiên Tử xoay tròn trên mặt nước, cô không hề để ý đến nội dung bài hát mà Tống Thư Hàng đang hát là gì, chẳng qua là cô đang phối hợp với giai điệu và nhịp điệu mà thôi.
Bọt nước bắt lên, linh lực của tiên tử cuốn theo từng giọt nước trôi nổi bồng bềnh bên cạnh cô, lại được nhuốm màu sắc lung linh bởi linh lực của cô, đẹp tựa như vô số viên trân châu.
Trong khoảng khắc này, dường như Đông Phương Tiên Tử chính là tinh linh của hồ nước, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta phải mê muội.
Tống Thư Hàng khống chế Diệt Phượng Công Tử, tiếp tục hát:
“Hái xuống những ngôi sao tặng cho ngươi~ tóm lấy vầng trăng sáng trong tặng cho ngươi~ lại khiến cho vầng thái dương phải vì ngươi mọc lên mỗi ngày...”
Đông Phương Tiên Tử càng múa càng nhanh, dải lụa màu trên người cô xoay tròn, gió nhẹ thổi bay, một vòng ảo giác kỳ quái xuất hiện quanh người cô.
Có một mảng "bầu trời đêm " nhỏ xuất hiện trên đình đầu của cô, còn mặt biển dưới bàn chân cô lại trở thành vũ đài chỉ thuộc về riêng Đông Phương Tiên Tử.
Vầng trăng vằng vặc nhô cao, ánh sao lấp lánh đầy trời! Trên biển sóng nhỏ dập dờn, in bóng áng trăng sáng rọi và biển sao dày đặc.
Không phải là "thực tại ảo" của Tôn Giả, đây chẳng qua là dị tượng thiên địa xuất hiện khi Đông Phương Tiên Tử thi triển công pháp đặc thù của mình mà thôi.
Màn trình diễn này đúng là làm say lòng người!
Lúc này, giọng hát của Diệt Phượng Công Tử lại vang lên lần nữa:
“Biến thành ngọn nến thiêu đốt bản thân vì chiếu sáng cho ngươi~ dâng hiến hết thảy của ta cho ngươi chỉ cần ngươi sướng vui~~ ngươi khiến cho ta cảm thấy mỗi một sớm mai đều trở nên đầy ý nghĩa~~”
Ca khúc này, giọng hát này, đúng là làm cho lòng người vỡ nát!
Những khán giữa vừa cảm thấy say lòng, vừa cảm thấy cõi lòng mình tan nát, những cảm xúc chuyển đổi không ngừng, khiến bọn họ có xúc động muốn cầm đao đâm chết Diệt Phượng Công Tử cho rồi.
...
...
Giọng hát vẫn đang tiếp tục, Đông Phương Tiên Tử cũng nhảy múa không ngừng.
Trên bầu trời, dù là người xem trên tầng mây hay là trọng tài đều ngẩn ngơ ngắm nhìn dáng người của Đông Phương Tiên Tử, đôi mắt của họ nhìn chằm chằm theo từng chuyển động của Đông Phương Tiên Tử —— thậm chí không thèm để ý đến giải đua máy kéo đang diễn ra.
“Cư nhiên lại là Thiên Ma Cửu Vũ, lợi hại!”
Linh Điệp Tôn Giả thầm khen, không ngờ thực sự có người có thể tu luyện Thiên Ma Cửu Vũ thành công.
Môn công pháp này khác hoàn toàn với những công pháp chủ lưu, có thể nói đây là công pháp tu luyện “không đi theo con đường bình thường”.
Trong trí nhớ của Linh Điệp Tôn Giả, hơn một nghìn năm nay không ai có thể luyện thành Thiên Ma Cửu Vũ rồi. Không ngờ hắn lại có thể nhìn thấy một vị ngay tại đây.
Thiên Ma Cửu Vũ vừa xuất, cho dù thực lực ăn đứt Đông Phương Tiên Tử đi nữa, nhưng chỉ cần lực ý chỉ còn chưa đủ thì cũng sẽ bị mê hoặc.
Giống như hiện tại, đối tượng bị Thiên Ma Cửu Vũ của Đông Phương Lục Tiên Tử gây ảnh hưởng tới không chỉ riêng con quái mực khổng lồ kia, mà ngay cả các đạo hữu tu sĩ trên mây cao cũng bị cô ảnh hưởng.
Tất cả những tu sĩ có thực lực yếu một chút đều đắm chìm trong điệu múa của Đông Phương Tiên Tử cả rồi.
Vì điệu múa của cô mà vui, cũng vì điệu múa của cô mà đau lòng, lại vì điệu múa của cô mà tức giận...
Tống Thư Hàng khá may mắn, với tư cách là người "hát đệm" cho Đông Phương Tiên Tử nên hắn chỉ chịu ảnh hượng nhẹ từ điệu múa của Đông Phương Tiên Tử mà thôi, không có bị hút sâu vào Thiên Ma Cửu Vũ.
Hắn chỉ cảm thấy tiên tử múa rất đẹp, vừa nhìn thôi thì đã hận không thể cầm điện thoại lên quay lại cảnh tượng lúc này.
...
...
Phía trước, con mực quái kia đã bị chơi đến phát điên mất rồi.
“Hu hu hu hu...”
Con mực quái cất tiếng khóc lớn, khóc đến mức thắt ruột thắt gan, nó vừa khóc vừa dùng xúc tu quất mạnh vào thân thể của mình.
Khóc hoài khóc mãi, bỗng dưng nó lại bật cười ha hả, bốn cánh tay nện xuống mặt biển điên cuồng. Căn bản là không thể dừng cười lại được, cười đến mức toàn thân phồng lên.
Cười xong, rồi lại đột nhiên khóc òa...
Khóc xong, rồi lại bất thình lình cười sằng sặc...
Giữa lúc đó, thi thoảng có lúc nó lại thở dài uất hận như oán phụ, có đôi khi lại phát cuồng gào thét.
Nếu ai không biết còn tưởng rằng nó đang luyện tập để tham gia tuyển chọn "diễn viên điện ảnh" đấy chứ.
...
...
Rốt cuộc thì Đông Phương Tiên Tử cũng sắp chấm dứt điệu múa. Đôi tay trắng nõn, mềm mại bắt chéo nhau, hóa thành hình đóa hoa, bắt đầu xoay tròn hướng lên trên...
Tống Thư Hàng phối hợp theo, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ hát:
“Ngươi là quả táo nhỏ của ta~ tựa như áng mây đẹp nhất bầu trời~ mùa xuân ghé sang hoa nở khắp sườn núi~ gieo xuống hi vọng sẽ gặt hái được mùa!”
Kết thúc một bài hát.
Đông Phương Tiên Tử cũng phối hợp đúng lúc hoàn thành động tác vũ đạo cuối cùng —— thân thể cô mềm mại như không xương, vùng eo thon gọn ngửa về phía sau, động tác này, thoắt cái đã phô bày đỉnh núi cao ngất ngưỡng trước ngực của cô ra một cách hoàn mỹ!
Quá đẹp!
Tống Thư Hàng giơ ngón cái lên, động tác này thực sự rất tuyệt, hắn thích!
Mà lúc này, con mực quái đó chợt dừng lại.
Sau một lát, cái miệng rộng của con mực quái mở ra:
“Phụt~”
Nhưng lúc này đây, nó không phun nọc độc acid cực mạn ra, mà là phun máu tươi... lượng máu phun ra rất lớn, hoàn toàn không thể dừng lại được. Xem ra, nếu không thể phun ra hết máu trong cơ thể thì chắc có lẽ nó sẽ không dừng lại.
Đáng tiếc là máu tươi của con mực quái không thể phù hợp với con người.
Nếu không thì máu tươi nó vừa phun ra đủ để chứa đầy mấy kho máu luôn ấy chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận