Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1804: Giáo vàng ngựa sắt, khí thôn muôn dặm như hổ

Chương 1804: Giáo vàng ngựa sắt, khí thôn muôn dặm như hổ
“Ể? Đám thánh viên sau lưng Bá Tống Huyền Thánh có phải là Thánh Viên Long Lực Thần Công không?” Lúc này, có người nhận ra lai lịch của đám thánh viên sau lưng Tống Thư Hàng.
Thánh Viên Long Lực Thần Công của Thú giới là thần công luyện thể ngang hàng với Nho Gia Kim Cương Thân của Nho môn, có danh tiếng cực cao trong chư thiên vạn giới, đứng đầu trong các công pháp luyện thể. Trong lời đồn, đặc trưng lớn nhất của Thánh Viên Long Lực Thần Công là có thể hiển hiện ra hình chiếu thánh viên sau lưng tu luyện giả, số lượng thánh viên càng nhiều đại biểu cho uy lực công pháp càng mạnh.
Nhưng mà, hình như đám thánh viên sau lưng Bá Tống Huyền Thánh có chút vấn đề.
“Ta nhớ thánh viên mà Thánh Viên Long Lực Thần Công chiếu hình ra không cầm gì trong tay cả mà nhỉ? Vì sao đám thánh viên mà Bá Tống Huyền Thánh chiếu hình ra lại có một quyển sách của Nho gia chứ? Ể… Vì sao ta lại biết đây là sách của Nho gia chứ?” Lại có người nói.
Rõ ràng hắn không nhìn rõ hình dáng cuốn sách trong tay thánh viên, nhưng sau khi liếc nhìn từ xa, trong lòng hắn lập tức biết đây là ‘kinh thư Nho gia’ mà không phải Phật môn hoặc Ma môn.
“Hơn nữa, thánh viên do Thánh Viên Long Lực Thần Công chiếu hình ra tuyệt đối sẽ không thể ngâm xướng. Ta có thể cam đoan điểm này.” Lại có một tu sĩ lên tiếng.
Vả lại thánh viên của Bá Tống Huyền Thánh là 1 lớn 40 nhỏ, đại thánh viên dẫn theo bốn mươi tiểu thánh viên bắt đầu hát, cứ như dàn đồng ca vậy.
Quá xuất sắc rồi.
Bá Tống Huyền Thánh không hổ là Bá Tống Huyền Thánh, đại lão cuối cùng vẫn là đại lão.
Mặc dù các tu sĩ có mặt đang thể hiện thủ đoạn gấp bội, hiển lộ thần thông, nhưng xuất sắc như Bá Tống Huyền Thánh thì lại không có ai cả.
“Tống tiền bối, phối thêm chút nhạc nền thì hiệu quả sẽ tốt hơn đấy.” Vũ Nhu Tử bên cạnh đề nghị.
Tạo Hóa Pháp Vương lập tức tự đề cử mình: “Cần ta giúp không?”
“Không cần đâu, cảm ơn Tạo Hóa tiền bối.” Tống Thư Hàng xua tay lia lịa.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tạo Hóa Pháp Vương, Tống Thư Hàng lập tức nhớ đến Tạo Hóa Tiên Tử, Tiên Tử vừa có được một cây tỳ bà ngọc, đúng lúc để cô tỏa sáng chứ nhỉ?
Vì vậy, ý thức của Tống Thư Hàng lẻn vào thế giới hạch tâm, liên hệ với Tạo Hóa Tiên Tử.
Trong thế giới hạch tâm.
Tạo Hóa Tiên Tử ôm tỳ bà trong tay, miệng khẽ ngâm nga những âm tiết vô nghĩa. Lúc cô ôm tỳ bà, góc độ tỳ bà vừa lúc che nửa bên mặt cô, như ẩn như hiện.
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa, vặn đàn mấy tiếng dạo qua, dẫu chưa nên khúc tình đà thoảng hay.(*)
(*) Trích từ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, bản dịch thơ của Trần Trọng Kim.
Ngay cả người không hiểu âm luật như Tống Thư Hàng cũng nghe đến ngây dại.
Từ lúc Tống Thư Hàng quen biết cô tới nay, Tạo Hóa Tiên Tử lẳng lặng đánh đàn là trạng thái đẹp nhất hắn từng thấy, đẹp như một bức tranh sơn thủy vậy.
Lúc này, hắn không nỡ quấy rầy Tạo Hóa Tiên Tử khảy đàn tỳ bà, không muốn phá vỡ hình ảnh này.
Vì vậy ý thức của hắn lặng lẽ thối lui, chuẩn bị rời khỏi thế giới hạch tâm.
Nhưng vào lúc này, Tạo Hóa Tiên Tử đột nhiên nhảy khỏi tư thế ‘tĩnh tọa’, tư thế ôm đàn tỳ bà của cô biến đổi, ôm tỳ bà như ôm guitar vậy, đồng thời ngón tay cô điên cuồng bay múa trên đàn tỳ bà.
Sau đó miệng cô phát ra tiếng ca tựa như đang gào thét: “A ~ a a a ~ nha ~ nha nha~”
Cô lắc đầu khí thế, mái tóc dài tung lên quật xuống, qua trái qua phải. Thậm chí theo nhịp điệu âm nhạc, đầu cô bắt đầu xoay tròn, mái tóc dài cũng bắt đầu xoay tròn theo.
Phong cách âm nhạc heavy metal cực sống động của Tạo Hóa Pháp Vương.
Tống Thư Hàng dùng một tay che mặt, chỉ cảm thấy mộng và trứng đều vỡ nát cùng nhau.
Lúc này đây, hắn có thể khẳng định Tạo Hóa Tiên Tử và Tạo Hóa Pháp Vương đúng là người một nhà, khác biệt duy nhất có lẽ là một người trời sinh sở hữu ‘âm thanh của tự nhiên’, một người trời sinh sở hữu ‘ma âm rót vào não’.
“Ba ya ~ hey!” Tạo Hóa Tiên Tử dùng một âm tiết vang dội để kết thúc, tóc dài vung mạnh, chấm dứt màn biểu diễn ngẫu hứng của bản thân.
Sau đó, ánh mắt cô nhìn về phía ‘ý thức’ của Tống Thư Hàng: “A ngốc?”
“Tạo Hóa Tiên Tử, có muốn ra ngoài hát một bài để nhạc cụ mới của cô tỏa sáng không?” Tống Thư Hàng dò hỏi.
Tạo Hóa Tiên Tử nghiêng đầu, tiếp đó cô cười ngọt ngào rồi gật đầu.
Sau đó cô lại kéo mỹ nhân rắn công đức đang bận rộn theo.


Trong không gian tán tài.
Cột sáng ‘giải nhất’ kia đã hiện lên, bắt đầu chuyển động cực nhanh trong Tán Tài Vương Tọa, muốn chọn ra người may mắn cho giải nhất.
Sau lưng Tống Thư Hàng, 41 thánh viên vẫn đang đồng thanh ngâm xướng.
Nhưng như Vũ Nhu Tử nói, bởi vì thiếu nhạc nền, cho nên ngâm xướng của nhóm thánh viên cứ như thiếu chút gì đó vậy.
Lúc này, sau lưng Tống Thư Hàng hiện lên hai vòng tròn ánh sáng.
Hai bóng người một lớn một nhỏ đồng thời xuất hiện phía sau thánh viên.
Lớn chính là mỹ nhân rắn công đức hóa khổng lồ, trong hai tay cô ôm đàn cổ, là tiên cầm Nhạn Vỹ Tiên Sinh trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú.
Nhỏ chính là Tạo Hóa Tiên Tử với kích cỡ của người bình thường, trong tay cô ôm đàn tỳ bà ngọc.
Lúc hiện thân, Tạo Hóa Tiên Tử nghe thấy nhóm thánh viên ngâm xướng, nghe chúng nó dùng phương thức ngâm xướng của dàn đồng ca để ngâm thơ thì khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Loại phương thức hợp xướng này, tuy rằng có được khí thế tựa sử thi, nhưng lại chưa đủ náo nhiệt, chưa đủ vang dội.
Cho nên, đến nào, để cô tăng thêm chút niềm vui thú cho dàn hợp xướng này.
Cô ôm lấy đàn tỳ bà, ngón tay nhánh chóng gảy đàn, tiếng tỳ bà véo von dồn dập truyền ra. Mỹ nhân rắn công đức theo sát phía sau, bắt đầu phối hợp với cô, ngón tay gảy lên đàn cổ.
Một cầm một tỳ bà, lại tấu lên được khí thế giáo vàng ngựa sắt, khí thôn muôn dặm như hổ.
Hai vị tiên tử phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Có lẽ bởi vì tính cách, sở thích vốn có của các cô rất giống nhau chăng?
Mà con đại thánh viên sau lưng Tống Thư Hàng kia lại như có linh tính, nó chủ động điều chỉnh nhịp điệu ngâm xướng, bắt đầu phối hợp với tiếng đàn của hai vị tiên tử. Không hổ là thánh viên Bạch tiền bối two tặng, thiên phú ở các phương diện đều đặc biệt xuất sắc.
Tiếng ngâm xướng của 41 con thánh viên ngày càng vang dội.
Quân vây bốn mặt, cát vàng đầy trời. Giơ roi thúc ngựa, không bàn sinh tử. Giáo vàng ngựa sắt, một tướng công thành vạn xương khô.
Thậm chỉ, ngay cả ca từ ‘666’ kia của nhóm thánh viên cũng bị người khác xem nhẹ theo bản năng.
Tạo Hóa Pháp Vương há to miệng, hắn cảm thấy mình sắp thất nghiệp đến nơi rồi.

Tu luyện giả trong toàn bộ Tán Tài Vương Tọa đều bị tiếng ca làm rung động.
m nhạc không phân biên giới.
Bọn họ giống như Tống Thư Hàng lúc tiến vào thế giới hạch tâm trước đó, bị diễn tấu ăn ý của Tiên Tử làm rung động, mê muội trong âm nhạc như tranh vẽ này, lắc lư theo âm nhạc.
Sau khi ánh mắt Tống Thư Hàng tuần tra một vòng thì gật đầu hài lòng.
Chính là như vậy, mỗi một người đều mê mệt trong âm nhạc của Tạo Hóa Tiên Tử là được.
Bắt đầu màn biểu diễn của cô đi, Tạo Hóa Tiên Tử.
Là lúc đảo ngược tình thế khiến mọi người mở mang kiến thức về ‘phong cách âm nhạc heavy metal’ rồi.
Con người mà, không thể mù một mình được. Mộng và trứng của bản thân đều nát cả rồi, đương nhiên muốn chia sẻ loại cảm giác vi diệu này ra ngoài, để mộng và trứng của người khác cùng vỡ với mình.
Đúng lúc này.
Cột sáng kia rốt cuộc chuyển đến trên người Tống Thư Hàng.
Cột sáng hơi khựng lại rồi không dời đi nữa.
“Tống tiền bối trúng thưởng rồi à?” Vũ Nhu Tử nói.
Cô vừa dứt lời, cột sáng lại dịch một bước về sau, bao lấy Tạo Hóa Tiên Tử, mỹ nhân rắn công đức, 41 con thánh viên bên trong.
Mà Tống Thư Hàng thân là chủ nhân lại bị cột sáng gạt ra ngoài.
Hình ảnh này mới quen thuộc làm sao…
Bạn cần đăng nhập để bình luận