Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 547: 88888 âm thanh!

Chương 547: 88888 âm thanh!
Đám xúc tu bện lại thành thừng kia tập kích Tống Thư Hàng thất bại, bởi vì nó đập lên một lá chắn nhỏ màu vàng.
Thông qua năng lực cảm ứng đặc biệt của mình, linh quỷ ẩn náu trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng đã giúp hắn cảm ứng tất cả mọi thứ xung quanh. Vì thế khi sợi thừng xúc tu đập xuống, linh quỷ đã chủ động kích hoạt thiên phú kim thuẫn, đỡ thay cho Tống Thư Hàng một kích.
Nhưng giây tiếp theo, hàng trăm cái giác hút trên sợi thừng xúc tu kia lại hiện lên một lần nữa.
Những giác hút đó bám chặt vào lá chắn nhỏ màu vàng, vừa co lại vừa phình ra, sau đó kim thuẫn của linh quỷ cũng bị chuyển hóa thành năng lượng tinh khiết, rồi bị con sứa phát sáng kia hấp thu sạch sẽ.
Đến cả kim thuẫn phòng ngự do năng lực thiên phú hóa ra mà cũng bị hấp thu ư!
“Không sợ ngươi động, chỉ sợ ngươi đứng im thôi! Khống hỏa thuật, thế lửa lớn nhất, thiêu nó cho ta!”
Tống Thư Hàng cắn chặt răng, dốc toàn lực thúc giục khống hỏa thuật, khống chế sự thiêu đốt của thánh diễm.
Hy vọng có thể khiến con sứa phát sáng này phân tán hơn, để hắn còn có cơ hội thoát thân.
“Xèo xèo xèo.”
Lúc này, con sứa phát sáng đó phát ra một loạt tiếng vang. Sau khi hấp thu xong năng lượng của lá chắn nhỏ màu vàng của linh quỷ, tất cả các xúc tu của nó đều thu về, lặp lại trạng thái hình kén.
Sau đó nó vẫn duy trì trạng thái không nhúc nhích, mặc cho thánh diễm thiêu đốt lên các xúc tu của mình. Một lát sau nó lại mở các giác hút ra, bắt đầu hấp thu, từ từ chuyển hóa năng lượng của thánh diễm.
Tống Thư Hàng: …
Tống Thư Hàng đành dừng khống hỏa thuật lại với tâm trạng vô cùng bất lực. Có thúc giục thánh diễm nữa cũng chỉ là bổ sung năng lượng cho đối phương, uổng phí sức lực mà thôi.


Tống Thư Hàng đứng im bất động, trầm tư suy nghĩ tìm kiếm cách giải thoát.
Mà hắn không động đậy thì những cái xúc tu của con sứa kia cũng không động đậy.
Nhưng chỉ cần Tống Thư Hàng không nhịn được mà muốn sử dụng quy tức thuật là những cái xúc tu đó sẽ lao nhanh tới, hóa giải và hấp thu phù văn quy tức thuật trong tay hắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là Tống Thư Hàng sẽ ngạt thở mà chết mất.
“Không được, không có quy tức thuật, mình sắp hết chịu nổi rồi.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Đúng lúc này, hình kén bao bọc xung quanh người hắn động đậy. các xúc tu bên trong nó mở từng cái miệng ra sau đó bắt đầu phun ra một đoàn không khí ẩm ướt màu trắng như sương mù.
Vừa hấp thu quy tức thuật của hắn, lại vừa phun ra không khí cho hắn, rốt cuộc con sứa phát sáng này muốn làm gì đây?
Chẳng lẽ luồng không khí này có vấn đề? Trong nó ẩn chứa độc khí gì đó ư?
Nhưng lúc này… Tống Thư Hàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Dĩ nhiên là hắn cũng không tham lam đến mức trực tiếp hít vào.
Đầu tiên hắn lấy một viên thuốc Đạo Hòa Đan năm sao mà Cổ Hồ Quan tiền bối tặng cho hắn từ trong cái túi nhỏ một tấc ra. Tuy đây là loại thuốc chữa thương nhưng nó cũng có tác dụng giải độc vô cùng tốt.
Sau khi ngậm viên thuốc Đạo Hòa Đan này vào trong miệng, Tống Thư Hàng mới dám hít thở một cách dè dặt… Một khi luồng không khí do con sứa phát sáng này phóng ra có vấn đề, hắn có thể lập tức uống Đạo Hòa Đan để giải độc.
Thở trọc khí trong cơ thể ra, sau đó tiến hành tuần hoàn hô hấp một lần.
Luồng không khí trong lành ùa vào trong cơ thể, làm dịu khoang phổi đang bị ngột ngạt đến mức sắp nổ tung kia.
Giờ khắc này, Tống Thư Hàng cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Không khí vô cùng tinh khiết, trong đó không hề cảm giác được bất kỳ loại độc tố nào.
Vì lý do đảm bảo an toàn, Tống Thư Hàng vẫn lựa chọn nuốt viên Đạo Hòa Đan kia xuống. Bất kể có độc hay không, thuốc cũng không được ngừng.


Ngay sau khi vừa nuốt viên Đạo Hòa Đan kia xuống, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy choáng váng dữ dội, khiến đầu óc hắn trống rỗng, trời đất quay cuồng.
Một lát sau, thân thể hắn mềm nhũn, bất tỉnh nhân sự.
“Xì xì xì.”
Con sứa phát sáng kia lại phát ra âm thanh kỳ quái, giống như là đang cười nhạo Tống Thư Hàng.
Sau đó, nó duy trì trạng thái hình kén, cẩn thận kéo Tống Thư Hàng lại gần bản thể của mình… Sau đó trên mình con sứa nứt ra một cái miệng, nuốt chửng Tống Thư Hàng vào trong.
Không biết qua bao lâu, Tống Thư Hàng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
“Uống thuốc mà lại hôn mê, điều này không bình thường chút nào cả.”
Sau khi mở mắt, hắn nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh. Mình lại tiến vào một nơi kỳ lạ rồi.
Xung quanh hắn là vô số các tấm gương thủy tinh, trong những tấm gương đó lại phản chiếu ra vô số Tống Thư Hàng. Trong không gian do những tấm gương thủy tinh này tạo ra có trọng lực, có không khí.
Ngoại trừ những điều này, cách Tống Thư Hàng tầm ba mét còn có một quả cầu màu đen bất quy tắc thoắt ẩn thoắt hiện.
Trên quả cầu màu đen đó tản ra lớp ánh sáng mờ ảo, chiếu sáng khắp không gian gương thủy tinh cổ quái này.
“Đây lại là chỗ nào thê snày?”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn quay đầu lại quan sát xung quanh, “hắn” trong vô số những cái gương xung quanh kia cũng quay đầu lại quan sát hắn…
Khắp không gian này, ngoại trừ gương ra cũng chỉ toàn là gương.
Còn có cả quả cầu phát sáng màu đen kia nữa.
“Con sứa phát sáng kia đã đưa mình đến đây sao?”
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một chút rồi rút thanh bảo đao Bá Toái ra đâm về phía quả cầu màu đen.
Giống như là hoa trong gương, trăng trong nước, bảo đao Bá Toái không đâm trúng quả cầu màu đen kia mà trực tiếp đâm xuyên qua vỏ ngoài của nó.
“Vật ảo sao?”
Tống Thư Hàng nhíu mày, chuẩn bị thu hồi bảo đao lại.
Nhưng đúng lúc này, quả cầu màu đen kia lại thuận theo thế rút của bảo đao mà lăn về phía Tống Thư Hàng.
Đây không phải là vật ảo. Mặc dù Tống Thư Hàng không thể tiếp xúc được với quả cầu màu đen này, nhưng nó lại có thể tiếp xúc được với Tống Thư Hàng và bảo đao.
Tốc độ lăn của quả cầu màu đen đó cực nhanh, đến mức Tống Thư Hàng chưa kịp rút đao về thì nó đã chạm đến đầu ngón tay của hắn.
Một lát sau… Vô số thứ từ trong quả cầu màu đen này truyền vào trong đầu Tống Thư Hàng.


Trong đầu Tống Thư Hàng lúc này có 88888 âm thanh đồng thời vang lên, đang không ngừng tụng niệm những nội dung mà hắn nghe chẳng hiểu gì cả.
Bởi vì có quá nhiều âm thanh đan chéo xen kẽ nhau tạo thành một trận âm hưởng “Ong ong ong”, cho nên Tống Thư Hàng căn bản không thể phân biệt nổi những âm thanh này đang tụng niệm những gì.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra, đến giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương khi nghe ở cự ly gần trước đây cũng không có lực xung kích mạnh như vậy.
Nhưng lạ ở chỗ hắn lại có thể nhận biết rất rõ ràng rằng tổng cộng có tất cả 88888 âm thanh như thế này! Không nhiều hơn, không ít hơn, vừa tròn 88888.
“Chẳng lẽ đây là cạm bẫy gì sao?”
Tống Thư Hàng giơ hai tay lên đỡ đầu, hắn cảm thấy đầu mình đang cấp tốc ứ đọng máu lại, có thể phát nổ bất cứ lúc nào giống như đã trúng phải thần quyền “Ngươi đã chết rồi” vậy.
Nếu đây thật sự là một cạm bẫy, vậy người thiết lập ra cạm bẫy này nhất định là có chứng ám ảnh cưỡng ép! Chỉ cần 88888, một cái bẫy mang về nhà luôn.
“Không được, đầu mình sắp nổ mất rồi. Nếu cứ để những âm thanh này đọc tiếp như vậy thì mình nhất định sẽ điên mất!”
Nghĩ vậy, Tống Thư Hàng giơ nắm đấm ra định đấm một đấm vào đầu mình xem xem có thể tự khiến mình ngất đi được không.
Nhưng khi ý niệm này vừa mới hiện ra trong đầu hắn, 88888 âm thanh kia lập tức trở nên cao vút, tốc độ tụng niệm nhanh hơn gấp ba lần.
Trong nháy mắt đầu óc của Tống Thư Hàng trở nên quá tải, toàn thân đều bị căng cứng lại. Giống như đã trúng phải định thân thuật, thân thể của hắn không thể nào nhúc nhích được.
88888 âm thanh kia vẫn tiếp tục tụng niệm, khiến cho những nội dung kỳ lạ kia tràn ngập khắp đầu Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không thể nghĩ được cái gì nữa, hắn chỉ có thể lắng nghe 88888 âm thanh kia trong trạng thái ngây ngốc một cách bị động.


Trong tu chân giới, có một vài loại đạo thuật, công pháp đặc thù mà trong chúng bao hàm quy luật của Thiên Đạo hoặc ý chí của đại đạo vô cùng cường đại. Những loại công pháp tuyệt thế, đạo thuật siêu phàm này không thể nào dùng chữ viết để ghi chép lại được. Cho dù có cưỡng chế dùng chữ viết ghi chép chúng lại thì chúng cũng sẽ bị lực lượng pháp tắc trong thiên địa trực tiếp xóa đi…
Muốn truyền thừa những loại công pháp tuyệt thế, đạo thuật siêu phàm này cho các thế hệ đời sau là một việc cực kỳ khó khăn.
Nếu là những loại công pháp hàm chứa ít pháp tắc, đại đạo của thiên địa thì còn có thể dùng các phương pháp như “ngọc giản truyền công”… để ghi chép lại, lưu truyền cho hậu bối lĩnh ngộ.
Nhưng nếu là những loại công pháp hàm chứa toàn bộ pháp tắc, đại đạo của thiên địa thì đến “ngọc giản truyền công” cũng không thể ghi chép nó lại. Thậm chí đến bản thân người sáng tạo ra những công pháp, đạo thuật đó cũng khó có thể dùng ngôn ngữ để truyền đạt chúng lại cho đệ tử.
Chính vì không thể nào ghi chép lại như thế nên có rất nhiều đạo thuật, công pháp tuyệt thế trân quý đều bị thất truyền.
Để có thể ghi chép lại những đạo thuật, công pháp tuyệt thế của mình, có thể nói rằng những tu sĩ cường đại thời thượng cổ đã phí hết rất nhiều tâm tư sức lực.


Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng, tròn 45 tiếng, gần hai ngày trời.
88888 âm thanh trong đầu cuối cùng cũng đọc xong rồi!
Dàn âm hưởng “ong ong ong” bắt đầu từ khi bọn chúng đồng thanh đọc lên, kéo dài suốt 45 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.
Toàn thân Tống Thư Hàng xụi lơ trên mặt đất.
Một lát sau, máu tươi từ trong mắt, lỗ mũi, lỗ tai và miệng hắn chảy ra không ngừng.


Lại một ngày nữa trôi qua.
Tống Thư Hàng tỉnh lại.
Tuy đầu đau như muốn vỡ toác ra nhưng ở giữa mi tâm lại truyền đến từng trận khí tức mát mẻ.
Tống Thư Hàng chống người ngồi dậy, cảm giác cồn cào đau đớn vì đói bụng truyền đến từ trong dạ dày. Hắn nhanh chóng mở túi thu nhỏ một tấc, lấy một viên tích cốc đan ra rồi nuốt vào.
Tích cốc đan, phẩm chất khác nhau thì phân lượng dinh dưỡng có thể cung cấp được cũng sẽ khác nhau.
Tích cốc đan bình thường có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho người bình thường đủ dùng trong một tháng, nếu là tu sĩ nhất phẩm thì là mười ngày, tu sĩ nhị phẩm thì chỉ có thể chống đỡ khoảng bốn đến năm ngày.
Tích cốc đan trong tay Tống Thư Hàng bây giờ là do Tô Thị A Thập Lục tặng, mỗi một viên đủ để tu sĩ nhất phẩm dùng trong hai tháng trở lên, tu sĩ nhị phẩm dùng khoảng một tháng.
Vốn Tô Thị A Thập Lục muốn tặng loại tích cốc đan có phẩm chất cao hơn cho Tống Thư Hàng nhưng khi đó cảnh giới tu vi của Tống Thư Hàng vẫn chưa đủ, nếu dùng tích cốc đan có phẩm chất quá cao sẽ khiến cho hắn no căng diều.
Nhưng bây giờ… sau khi ăn xong một viên tích cốc đan, Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy vô cùng đói bụng.
Thế là hắn lại lấy một viên tích cốc đan nữa ra ăn.
Sau đó lại thêm một viên, rồi lại một viên nữa.
Ăn liên tiếp tám viên tích cốc đan, hắn mới cảm thấy trong bụng có bảy phần no.
“Mình ngất đi bao lâu rồi nhỉ? Tại sao lại có thể đói như thế được chứ?”
Tống Thư Hàng lầm bầm nói trong miệng, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về mặt gương phía trên.
Trong gương, khuôn mặt hắn tái mét, không chút sắc hồng nào.
Hơn nữa ở khóe mắt, lỗ mũi, bên mép và hai bên tai hắn đều dính vệt máu khô.
Nhưng thứ khiến hắn để ý hơn là ở giữa mi tâm của mình thỉnh thoảng lại lóe lên màu đồng xanh. Màu đồng xanh đó đại biểu cho việc tinh thần lực của hắn lại tiếp tục tăng vọt, lượng thay đổi dẫn đến chất cũng thay đổi, từ đó phát sinh ra dị tượng.
Đây không phải là tinh thần lực mà tu sĩ nhị phẩm có thể sở hữu được.
Gần đây Tống Thư Hàng đã bồi đắp thêm rất nhiều kiến thức liên quan đến thể chất và tinh thần lực của tu sĩ. Và loại tinh thần lực màu đồng xanh này chính là tượng trưng cho tinh thần lực đạt đến trình độ tam phẩm.
“Phiền to rồi.”
Tống Thư Hàng hít vào một hơi khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận