Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1299: Kiếp Sau Ấy ~ Nha, Nhớ Nói Lời Hay Nha!

Chương 1299: Kiếp Sau Ấy ~ Nha, Nhớ Nói Lời Hay Nha!
Thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, quảng trường Hạ Cung của Thiên Đình viễn cổ.
Sau khi ý thức nhập vào phân thân do găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ biến thành thì hắn vẫn thử kết nối với thế giới hạch tâm.
Bởi vì lúc trước Bạch tiền bối two từng nói, thần quốc chỉ là hàng nhái kém chất lượng của thế giới hạch tâm hoặc thế giới Kim Liên của Nho gia. Tống Thư Hàng bèn cảm thấy có thể sẽ dùng được thế giới hạch tâm của mình.
Bây giờ đúng là đã dùng được rồi.
“Nơi này cũng là thần quốc ư? Ngươi cũng là vật thí nghiệm tạo thần à?”
Con mắt hỏa diễm phát ra âm thanh khiếp sợ.
Nơi ngự trị trên thần quốc của nó thì chỉ có thần quốc tân tiến hơn, cao cấp hơn thần quốc của nó thôi đúng không?
“Thật ngại quá, ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”
Tống Thư Hàng túm lấy con mắt hỏa diễm, ra sức nện nó trên quảng trường.
“A ~~”
Sau khi mất đi thần quốc làm hậu thuẫn, con mắt hỏa diễm bị đánh vỡ thành mảnh nhỏ trở nên suy yếu không chịu nổi chỉ trong nháy mắt.
Chỉ là Tống Thư Hàng cũng sắp đến cực hạn.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng lực công kích của mình đang giảm xuống, lực lượng, tốc độ đều đang yếu đi.
“Vậy thì một quyền cuối cùng.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn ngưng tụ tinh, khí, thần của bản thân lại, tất cả lực lượng toàn thân đều hội tụ trên một quyền này.
“Không, đừng giết ta mà. Cầu xin ngươi hãy tha mạng ta đi, ta có thể trả giá tất cả!”
Con mắt hỏa diễm la lên.
Nó cảm giác được sự đáng sợ từ một quyền này của Tống Thư Hàng, một quyền này hạ xuống thì nó thật sự sẽ chết.
“Ngươi có thể trả giá cái gì?”
Nắm đấm của Tống Thư Hàng giơ cao lên.
“Ta có thể giao thần quốc của ta cho ngươi! Đúng rồi, ta có thể trở thành nô thần của ngươi, ta tự giao chính mình cho ngươi, chỉ xin ngươi tha cho ta!”
Con mắt hỏa diễm la lớn.
Ầm ~~
Tống Thư Hàng không chút do dự mà đập xuống một quyền, lực lượng vô cùng mạnh mẽ nện lên thân con mắt hỏa diễm, đánh cho thân thể vốn đã tan tành của nó ra thành mảnh vụn.
Đúng vậy, là mảnh vụn. Cuối cùng con mắt hỏa diễm cũng vỡ vụn tựa như thủy tinh.
Phía sau Tống Thư Hàng, 2345 hư ảnh thánh viên nện lên bộ ngực của mình một cách chỉnh tề, phát ra hoan hô thắng lợi.
“Mặc dù không biết cụ thể ‘nô thần’ là như thế nào, nhưng nghe tên có thể đoán ra là tùy tùng gì đó. Bình thường thì thu một đàn em mạnh mẽ nghe cũng hay đấy chứ… Nhưng ngươi lại đặc biệt đáng ghét.”
Tống Thư Hàng nói.
Kẻ này chính như nó tự nhận, nó là tồn lại làm cho người ta chán ghét nhất trần đời.
Chỉ nhìn nó thôi cũng sẽ cảm thấy siêu cấp chán ghét, giống như giẫm phải phân chó, sao có thể để người ta vui vẻ được chứ?
Về phần cái thần quốc kia, sau khi giết con mắt hỏa diễm, thần quốc đương nhiên là của Tống Thư Hàng, không chạy đi đâu được.


Sau khi đánh chết con mắt hỏa diễm, thế giới hạch tâm chấn động một cái.
Hình chiếu hoa sen hiện ra, truyền lời thỉnh cầu muốn hấp thu con mắt hỏa diễm với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhướng mày rồi gật đầu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Tống Thư Hàng, vô số rễ cây lan ra từ hình chiếu hoa sen, đâm ra bốn phương tám hướng, bắt đầu thu gom con mắt hỏa diễm đã vỡ thành mảnh vụn.
Chỉ trong thời gian hai cái nháy mắt, con mắt hỏa diễm vỡ nát được gom lại, khôi phục hình dáng ban đầu.
Đó là một tấm phù văn cực lớn có hình con mắt.
Hình chiếu hoa sen bố trí tấm phù văn này trên bia đá Hạ Cung.
Lập tức, có hỏa diễm hừng hực cháy lên từ trên bia đá.
Trên tấm bia đá ngưng tụ ra một con mắt hỏa diễm cỡ nhỏ lần nữa.
“Vầy cũng được á?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc.
Con mắt hỏa diễm mới sinh khác trước rất nhiều, nó không hề tỏa ra loại khí tức khiến người ‘chán ghét’ nữa, chỉ là hỏa diễm đơn thuần mà thôi.
Tống Thư Hàng vươn tay tiếp xúc với con mắt hỏa diễm kia.
Nó đã quên hết tất cả quá khứ.
Nó của hôm nay, không có tên, không có dung mạo, không có thực chất, không có khí tức sinh mệnh.
Chỉ tồn tại với tư cách là một bộ phận của thế giới hạch tâm, thậm chí không thể rời khỏi thế giới hạch tâm được.
Nhưng nó là một vũ khí cực mạnh.
Nếu như Tống Thư Hàng chuyển dời kẻ địch đến quảng trường Hạ Cung, con mắt hỏa diễm này có thể phóng ra hỏa tiễn và hỏa diễm tấn công kẻ địch.
Mỹ nhân rắn công đức hiện ra từ phía sau Tống Thư Hàng, cô nhìn con mắt hỏa diễm kia:
“Đã chết rồi.”
Giọng của cô rất êm tai, tựa như âm thanh nghe được ở dao trì thiên giới lúc ấy.
“A, Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử, cô lại chịu mở miệng rồi à?”
Tống Thư Hàng nói.
“Trình Lâm, ta yêu ngươi.”
Mỹ nhân rắn công đức chớp mắt với Tống Thư Hàng, những lời này không phải chính cô phát ra, mà là để Xích Tiêu Kiếm ‘lồng tiếng’ cho cô.
Tống Thư Hàng:
“…”
Hắn không thể nào hiểu được rốt cuộc thì làm sao mà mỹ nhân rắn công đức và Xích Tiêu Kiếm lại hình thành sự hiểu ý ngầm như thế nữa, dường như Xích Tiêu Kiếm có thể đọc được nội tâm của mỹ nhân rắn công đức, sau đó lên tiếng thay cô.
“Nói không chừng Trình Lâm vẫn còn sống.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tống Thư Hàng bắt đầu an ủi mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu.
Tống Thư Hàng giải thích:
“Cô ngẫm lại xem, lấy tính cách của Trình Lâm, làm sao cô ấy có thể chết được chứ? Hơn nữa, chúng ta bỏ quên điểm quan trọng nhất. Trình Lâm là linh quỷ của Thiên Đạo thứ ba là Thiên Đạo Rồng Đốm. Mà lần trước khi chúng ta gặp Rồng Đốm two, hắn giao cho chúng ta một nhiệm vụ, bảo chúng ta mang Trình Lâm về, cũng tìm kiếm mảnh vỡ của Trình Lâm. Chắc hẳn Rồng Đốm two có thể thường xuyên cảm ứng được trạng thái của Trình Lâm. Nếu hắn đã bố trí nhiệm vụ kia, vậy sự thật chỉ có một, Trình Lâm vẫn còn sống!”
Thám tử lừng danh Tống Thư Hàng, suy luận có lý lẽ có chứng cứ khiến người ta tin tưởng.
Tổng kết lại, khẳng định lần trước Trình Lâm đang gạt người.
Tiếp tục trích dẫn từ lời mẹ của một tên đàn ông họ Trương nào đó, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người!
Nét mặt mỹ nhân rắn công đức trở nên nghiêm túc, không hề giả ngây thơ mà như rơi vào trầm tư.
Khi Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử khôi phục phần lớn ý thức thì rất hay trầm tư.
“Yên tâm đi, nếu như cô muốn tìm Trình Lâm thì ta sẽ tìm ra cô ta giúp cô. Dù cho cô ta trốn ở chân trời góc biển thì ta cũng có thể đào ra được.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Mỹ nhân rắn công đức đột nhiên vỗ tay cái bốp
Nghĩ thông suốt rồi ư?
Chỉ cần trí lực của mỹ nhân rắn công đức online, nhất định cô có thể hiểu được suy luận của mình. Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, chỉ thấy mỹ nhân rắn công đức không biết móc từ đâu ra một sợi dây thừng rồi dùng sức ném lên trên không.
Giữa không trung, cá voi mập ‘xoẹt ~’ một tiếng bị triệu hoán ra, cắn lấy dây thừng.
Mỹ nhân rắn công đức dùng sợi dây thừng thắt nút một cách thuần thục.
“Làm gì vậy?”
Tống Thư Hàng ngu người.
Mỹ nhân rắn công đức lấy mũ Bình Thiên trên đầu mình xuống, trút bỏ hình thức Nữ Đế. Sau đó, cô túm lấy nút thắt rồi tròng cổ vào trong dây thừng.
“A a a a ~”
Bốn tiếng kêu la thảm thiết với tông cực cao vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Cá voi mập dùng sức vỗ cánh nhỏ bay lên.
Mỹ nhân rắn công đức bị kéo lên.
Cô phun đầu lưỡi đáng yêu ra, hai mắt dùng sức trợn trắng, tỏ vẻ mình đã ‘ngủm’ rồi.
Tống Thư Hàng:
“…”
Đây là cách giả chết mới ư?
Gan đau quá, đau quá.
Hắn run rẩy lấy ra điện thoại di động, lôi số của Dược Sư tiền bối ra, nếu không thì đặt ở chỗ Dược Sư tiền bối một cái giường nhỉ. Hắn cảm thấy mình phải đi kiểm tra xem lá gan còn khỏe mạnh không, có bị xơ gan hay không.
xxxxxxxxxxxxxx
Sau khi giải quyết xong con mắt hỏa diễm, Tống Thư Hàng chuyển dời từ thế giới hạch tâm ra ngoài.
Lúc hắn rời khỏi, đúng lúc xuất hiện trong phạm vi thần quốc.
Phía dưới là dòng sông đen ngòm kia.
Dưới lòng bàn chân Tống Thư Hàng hiện lên hoa sen đen, nâng thân hình của hắn lên.
Sau khi mất đi ‘thần minh’, thần quốc này bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Nếu như thần quốc hoàn toàn sụp đổ thì sẽ hình thành một ‘di tích’ trong hiện thế. Chờ đến ngày nào đó, sẽ có nhóm tu sĩ hoặc tu luyện giả thuộc hệ thống khác tới đây mạo hiểm.
“Phải làm thế nào để chuyển thần quốc này vào thế giới hạch tâm đây?” Tống Thư Hàng sờ cằm thầm nghĩ.
Phạm vi có thần quốc rất lớn, nếu luận mỗi diện tích thì cũng không nhỏ hơn thế giới hạch tâm bây giờ của Tống Thư Hàng là bao.
Trong lúc đang suy tư, trong đám hư ảnh thánh viên sau lưng Tống Thư Hàng, có 2345 con đứng dậy, chúng nó chỉnh tề bước đến trước mặt Tống Thư Hàng.
Sau đó, chúng nó nâng cánh tay cúi chào Tống Thư Hàng, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Tool hack lâm thời mà Bạch tiền bối two cho mượn đã hết hạn.
Sau khi mất đi 2345 hư ảnh thánh viên, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy thân thể bắt đầu suy yếu nhanh chóng.
Lực lượng, tốc độ, thể chất đều đang giảm xuống liên tục.
Loại cảm giác khi lực lượng nhanh chóng xói mòn này khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.
[Thân thể bị đào rỗng] cũng không hình dung được một phần vạn trạng thái của Tống Thư Hàng lúc này!
“Cảm giác mất đi lực lượng thật khó chịu.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Xích Tiêu Kiếm:
“Vì vậy ngươi không thể mê muội trong việc ‘mượn’ lực lượng được. Một khi ngươi quen thói ‘mượn’ lực lượng, mụ mị trong đó thì ngươi tiêu rồi.”
“Ta biết, yên tâm đi, ta sẽ không mê muội trong lực lượng đó.”
Tống Thư Hàng nói một cách tự tin.
Đừng xem thường đạo tâm của hắn.
Lực lượng mượn được càng mạnh mẽ sẽ chỉ làm hắn sinh lòng mong đợi.
“Một ngày nào đó, ta sẽ bằng vào chính sức mình để đạt tới loại mạnh mẽ này. Hai ngàn hư ảnh thánh viên, ta có thể làm được!”
Tống Thư Hàng nắm tay, khích lệ bản thân.
Xích Tiêu Kiếm:
“Không phải ta đả kích ngươi, nếu như ngươi dựa vào chính mình tu luyện, tu luyện tới cảnh giới bát phẩm thì tối đa cũng chỉ ngưng tụ được một hai trăm hư ảnh thánh viên. Còn không bằng chuẩn bị thêm vài câu chuyện cười thú vị, chờ sau khi thể chất đạt được trình độ nhất định thì đi đến chỗ vị Bạch tiền bối thỏ kia đổi mấy hư ảnh thánh viên, thế còn thực tế hơn.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối, nào có ai khích lệ hậu bối như ngươi chứ?
Hơn nữa không phải ngươi không biết, thiên phú kể chuyện cười của ta tương đương với thiên phú kiếm thuật của ta. Tính đến nay, tuy rằng giao dịch giữa ta và Bạch tiền bối two đều lấy ‘chuyện cười’ làm điều iện giao dịch, nhưng chân chính dùng chuyện cười đả động đến Bạch tiền bối two chỉ có một lần, lại còn do Hoàng Sơn Chân Quân kể nữa chứ. Mà dù là chuyện cười kia, cũng phải cộng thêm tình hữu nghị của Bạch tiền bối two mới miễn cưỡng đạt được sáu mươi phần trăm.
“Còn không bằng ta tìm một ít đồ vật hoặc pháp khí thú vị để đổi với Bạch tiền bối two. Đi con đường của Bạch tiền bối one.”
Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm nói với vẻ lạnh lùng:
“Đạo tâm của ngươi đâu? Ý chí của ngươi đâu? Vừa rồi ta bảo ngươi đi đổi hư ảnh thánh viên chỉ là một loại thăm dò đối với ngươi mà thôi, chỉ thử nhẹ một lần, ngươi đã lập tức trúng chiêu. Với cái ý chí này, ngươi còn nói muốn dựa vào sự nỗ lực của mình tu luyện ra hai ngàn hư ảnh thánh viên, kiếp sau đi.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Mỹ nhân rắn công đức hiện thân, nắm Xích Tiêu Kiếm lên, nuốt nó vào trong bụng.
“A, đừng vậy mà, chuyện gì cũng từ từ bàn, lần này thẹn hóa thành giận, về sau ta làm sao còn tán gẫu với ngươi được đây?”
Xích Tiêu Kiếm hét lớn.
Tống Thư Hàng sờ cằm, tiếp tục nhìn về phía thần quốc.
Phải làm thế nào để chuyển nó vào thế giới hạch tâm đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận