Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2359: Ta nguyện hóa thân thành thỏi kim loại

Chương 2359: Ta nguyện hóa thân thành thỏi kim loại
“Tuy là tà thuật, nhưng không thể phủ nhận rằng đây là một kĩ năng rất tiện lợi.” Số Hamster nhìn ánh quang bảy màu của thần khí mà mắt chuột nhức bưng bưng. Ánh sáng bảy màu thật chướng mắt.
Bạch Dịch Sơn khẳng định như đinh đóng cột: “Chắc chắn Dưỡng Đao thuật của Bá Tống biến dị rồi. Ta dám đánh cược Dưỡng Đao thuật bản gốc không có hiệu quả cường đại như thế.”
Số Hamster lập tức nhớ tới chủ nhân trong thế giới Tà Liên của mình. Mỗi lần Tống Thư Hàng rời đi thì Bạch chúa tể lại điên cuồng thi triển Dưỡng Đao thuật với trụ phong ấn nhưng chẳng có hiệu quả gì cả. Có khi bia đá đạo hữu nói cũng có lý.
“Có hiệu quả không?” Thông Nương tò mò hỏi.
“Chưa có cảm giác gì cả… trận bàn hoàng kim không phản ứng.” Tống Thư Hàng trả lời.
Song hắn cũng không vội vã, lần trước thi triển Dưỡng Đao thuật với trụ phong ấn mất gần một ngày kia, kiên nhẫn thì hắn thừa.
Mà đừng quên trong tay hắn còn có thuốc nhỏ mắt Thiên Đạo. Nếu Dưỡng Đao thuật không có tác dụng thì nhỏ thử một giọt thuốc nhỏ mắt Thiên Đạo xem có sinh ra phản ứng hóa học gì không.

Cùng lúc đó.
Trong một không gian vàng kim không thuộc về hiện thế, cũng không thuộc về Cửu U.
Một người lặng lẽ cuộn tròn mình lại trông có vẻ rất đau đớn.
Trong cơn đau, thi thoảng hắn lại duỗi hai tay ra vỗ nhẹ.
Lúc này, có một bóng người như u linh hiển hiện rồi lên tiếng: “Bệ hạ, mặt đất lạnh lắm, mau dậy đi.”
“Để ta nằm thêm một lát. Shhh. Đau chết ta rồi…” Người đang co ro nhăn nhó nói.
Bóng người như u linh hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao bệ hạ cứ phải vỗ tay liên tục vậy?”
“Bởi vì… nếu đau quá thì ngươi hãy vỗ tay…” Người đang co ro nói xong lại vỗ tay lần nữa.
Bóng người như u linh: “…”
Nghe thiểu năng quá!

Thời gian trôi qua từng chút một.
Trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng chảy thành một bãi dùng thân thể vây lấy trận bàn hoàng kim, không ngừng thi triển Dưỡng Đao thuật.
Thân thể hắn vẫn hành động, nhưng ý thức đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Thông Nương và Vũ Nhu Tử da đen ôm nhau nằm ngủ cách Tống Thư Hàng không xa, số Hamster thì dựa lưng và bia đá đạo hữu mà khép đôi mắt chuột.
Tiểu trợ lý hạch tâm mang chăn đến đắp cho bọn họ.
“Chúng mệt quá rồi.” Sở các chủ nói khẽ.
Tránh né sự đuổi giết của chúa tể Cửu U không phải là một chuyện dễ dàng.
Quy tiền bối gật đầu: “Tu sĩ thất phẩm bình thường đối mặt với chúa tể Cửu U, chúa tể Cửu U chỉ cần thổi một cái là bay. Thư Hàng còn nhảy nhót được đã là hiếm thấy.”
Sở các chủ gật đầu.
Lúc này, Tống Thư Hàng đang chìm trong trạng thái ngủ bỗng co giật mạnh, thân thể sương mù bắt đầu lăn lộn.
Quy tiền bối duỗi móng vuốt ra đè Tống Thư Hàng xuống: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Trận bàn hoàng kim kích hoạt rồi sao?”
“Chưa.” Sở các chủ nói.
“Hình như hắn gặp ác mộng.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma suy đoán.
Bia đá đạo hữu áp lên thân Tống Thư Hàng, kiểm tra trạng thái thân thể hắn.
Một lát sau, bia đá đạo hữu trả lời: “Không phải lo, không sao đâu. Vì nỗi đau đớn khi giám định mảnh vỡ tiểu thế giới nhân tạo không bị ý thức khống chế nữa, nên thân thể hắn mới đau đến run lên đấy.”
“Thì ra… nó còn cảm giác được đau đớn cơ à?” Sở các chủ nói.
Quy tiền bối cũng phụ họa: “Ta cứ tưởng dây thần kinh đau đớn của nó bị đơ rồi cơ.”
Thân thể Tống Thư Hàng co quắp hồi lâu mới bình ổn lại.
Lúc này ý thức của hắn đang lâm vào một cảnh mộng đầy tiên khí.
Trong một tiểu thế giới như tiên cảnh, Tống Thư Hàng cảm thấy thân thể mình bị “chôn” sâu dưới đất. Nhưng ý thức của hắn lại có thể xuyên qua mặt đất để khuếch tán ra ngoài và thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
[Cảm giác này… là nhập mộng sao?]
Không sai, đúng là nhập mộng lâu ngày không gặp.
Vì có vô số kinh nghiệm nên Tống Thư Hàng đã quen với nhập mộng lắm rồi.
Vậy… lần này đối tượng nhập mộng của hắn là ai đây?
Tống Thư Hàng bắt đầu suy nghĩ những đối tượng đạt đủ điều kiện và tiêu chuẩn nhập mộng mà mình tiếp xúc gần đây.
Người thỏa mãn điều kiện nhất là Sở các chủ. Cô vẫn luôn ở thế giới hạch tâm và thân thể thì đã khôi phục được một phần ba rồi.
Sau đó là thiếu niên ba mắt hoặc Thiên Đạo đối ứng của hắn. Liên hệ giữa đôi bên là thuốc nhỏ mắt Thiên Đạo và mắt thần thứ ba.
Mặt khác, Hà Chỉ Ma Đế cũng rất có khả năng. Hà Chỉ Ma Đế rót cho hắn một thân công lực thì chính là kết duyên rồi còn gì.
Từ một phương diện nào đó mà nói, cầu di vật Thiên Đạo cũng phù hợp với tiêu chuẩn nhập mộng.
Vậy lần này hắn đang vào giấc mộng của ai đây?
Trong các vị tiền bối này, vị nào từng bị chôn dưới lòng đất, không động đậy nổi như thế?
Đừng bảo hắn lại nhập vào giấc mộng của yêu tinh thực vật nào đó lúc mới sinh ra, còn đang ở trong lòng đất chờ mọc rễ nảy mầm như lần Thông Nương nhé?
Khi Tống Thư Hàng còn đang suy tư thì có một vị tiên tử Thú tu đi từ xa tới, dừng lại ngay trên đỉnh đầu hắn.
Có lẽ tiên tử thú tu này có huyết thống phượng hoàng. Cô đứng đó, hệt như một ngọn lửa thiêu đốt bất diệt.
Sau khi chọn vị trí xong, tiên tử thú tu bắt đầu đào bới.
Chỉ chốc lát sau, cô đã đào tới chỗ đối tượng nhập mộng của Tống Thư Hàng đang bị chôn.
Sau đó cô lôi “Tống Thư Hàng” ra.
Mà bây giờ thì Tống Thư Hàng cũng nhìn rõ dáng vẻ của mình lúc này. Hắn là… một thỏi kim loại!
Không sai, là một thỏi kim loại.
Chức năng nhập mộng không chỉ nhập được vào sinh vật, thực vật, mà còn nhập được cả vào kim loại nữa sao?
Tiên tử Thú tu xoa xoa thỏi kim loại kia rồi nhìn chăm chú nửa ngày trời.
Sau đó, mặt cô ửng hồng lên ngượng nghịu.
Tống Thư Hàng: “…”
Tiên tử ơi, sao cô lại đỏ mặt khi nhìn một thỏi kim loại chất phác vậy hả? Rốt cuộc là cô đã nhìn thấy cái gì?
Sau khi đào thỏi kim loại “Tống Thư Hàng” ra, tiên tử thú tu nhảy ra khỏi hố và lấp hố lại, sau đó cầm “Tống Thư Hàng” vui vẻ quay về.
Rồi mười năm trôi qua…
Trong mười năm ấy, cứ một thời gian tiên tử Thú tu lại tới ngắm nhìn thỏi kim loại kia và rót linh lực vào cho nó.
Mỗi lần ngắm thỏi kim loại, tiên tử thú tu lại chìm vào hồi ức với đôi mắt say mê, sau một lát thì đôi gò má bắt đầu ửng đỏ.
Tống Thư Hàng: “…”
Mười năm không phải là dài nhưng cũng không ngắn ngủi.
Nhờ kinh nghiệm trải qua mấy trăm năm đời hành của Thông Nương nên Tống Thư Hàng đã có sức đề kháng với thời gian nhàm chán, không theo ý mình này. Đạo tâm kiên cường như hợp kim của hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được vài chục năm chán ngán.
Đến năm thứ mười một, kịch bản nhập mộng cuối cùng cũng thay đổi.
Tiên tử thú tu bắt đầu luyện chế thỏi kim loại kia.
Cô chế tạo nó thành hình dáng của một trận bàn.
Lần này mình vào giấc mộng của trận bàn sao? Tống Thư Hàng nghệt mặt ra.
Cuối cùng, trong một ngày trời trong gió nhẹ sớm mai hồng, tiên tử thú tu mang trận bàn đến dưới tán một gốc đại thụ.
Trên người cô cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Cả đại thụ, trận bàn và tiên tử thú tu đều bị ngọn lửa nuốt chửng.
Tống Thư Hàng lại một lần nữa trải qua nỗi đau thân thể bị hòa tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận