Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 609: Tống Thư Hàng rất vui vẻ… Cái con khỉ!

Chương 609: Tống Thư Hàng rất vui vẻ… Cái con khỉ!
Cao Mỗ Mỗ dụi mắt một cái rồi tỉnh táo lại.
“Kỳ lạ, tại sao vừa rồi mình lại ngủ mất thế này?”
Cao Mỗ Mỗ hỏi với vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ mình bị cảm nắng rồi ngất đi?
Cậu ta phát hiện mình không còn ở bên dưới bóng cây ngoài biệt thự nữa mà đã nằm trên ghế salon trong phòng khách của biệt thự rồi.
Xem ra là có người đưa cậu ta trở về biệt thự.
Trên chiếc ghế salon bên cạnh cậu ta, vị đạo trưởng rất hợp duyên với cậu đang dùng hai tay nâng ly trà uống một cách nhàn nhã. Trước mặt đạo trưởng còn bày ra rất nhiều bánh bao nhân thịt.
“Lão Cao, mày tỉnh rồi đấy à.”
Đúng lúc này, giọng nói của Tống Thư Hàng truyền đến.
Cao Mỗ Mỗ nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy Tống Thư Hàng đang ngồi xổm ở khoảng đất trống trong phòng khách và lôi một cái thùng lớn ra.
“Ừ, tỉnh rồi. Thư Hàng, tao vừa ngất đi bao lâu thế?”
Cao Mỗ Mỗ hỏi.
“Không lâu lắm, chỉ mấy phút thôi.”
Tống Thư Hàng thuận miệng trả lời.
Thời gian của khí thể thôi miên kia rất ngắn, hắn vừa mới chắc chắn là mình đã ký xong chuyển phát nhanh, sau đó chuyển Cao Mỗ Mỗ và hàng chuyển phát về phòng, đến cả thùng đựng hàng chuyển phát nhanh cũng chưa kịp mở ra thì Cao Mỗ Mỗ đã tỉnh lại rồi.
“Xem ra tao bị cảm nắng thật rồi. Đúng rồi Thư Hàng, Thổ Ba đã đến chưa?”
Cao Mỗ Mỗ hỏi, cậu ta cảm giác sau khi tỉnh lại thì tinh thần cực kỳ tốt.
Tống Thư Hàng quay đầu lại nói với Cao Mỗ Mỗ:
“Có lẽ là bị tắc đường, giờ vẫn chưa thấy đến. Hay là gọi điện thoại hỏi nó xem sao?”
Trong lúc nói chuyện hắn thấy Thiên Nhai Tử vươn tay kẹp lấy một cái bánh bao nhân thịt, ăn vô cùng ngon lành.
Đây đã là cái thứ bảy rồi!
Vị lão đạo đang ngồi uống trà ăn bánh bao nhân thịt này là tự mặt dày đòi vào cùng.
Tống Thư Hàng không phải là chủ nhân của biệt thự vì thế không tiện đuổi hắn đi.
Mà Ngư Kiều Kiều - chủ nhân của căn biệt thự cũng không tiện xua đuổi một vị tiền bối Linh Hoàng ngũ phẩm đỉnh phong.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng không hề biết ngại là gì, sau khi vào nhà thì ăn uống tự nhiên như ở nhà mình.
Quả không hổ là Truyền Công Cuồng.


Cao Mỗ Mỗ vận động thân thể một chút rồi đi đến bên cạnh Tống Thư Hàng, thuận miệng hỏi:
“Thư Hàng, trong cái thùng này là gì thế?”
“Coi như là món quà của một vị tiền bối gửi cho đi, tao cũng không biết bên trong này là gì.”
Tống Thư Hàng vừa trả lời vừa lột cái túi bọc hòm ra.
Sau đó xuất hiện trước mặt hắn là một miếng kim loại hình vuông, nhìn qua thì thấy đây là một miếng kim loại, đến một kẽ hở cũng không thấy.
Đừng có nói với mình là cái cục kim loại to đùng này chính là quà nhé?!
“Đây chính là quà hả?”
Giọng nói của Ngư Kiều Kiều vang lên bên tai Tống Thư Hàng. Để tránh Cao Mỗ Mỗ nghe thấy nên cô đã dùng truyền âm nhập mật.
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Khi ta chuyển nó thì không thấy nặng, rất có thể bên trong nó là rỗng ruột, hoặc đây là một cái hòm kim loại đặc biệt, cần phương pháp đặc biệt mới có thể mở ra được.”
Nhưng cũng không loại bỏ khả năng đây là một miếng kim loại đặc biệt nhẹ, được Trúc Quản Tử đạo trưởng tìm đến cho đệ tử sử dụng để luyện khí.
Nghĩ tới đây, Thư Hàng lại lấy sợi dây vàng kia ra.
Trước đây sợi dây vàng này có cộng hưởng với miếng kim loại hình vuông này. Nếu món hàng gửi kia là cái hòm này thì hẳn sợi dây vàng chính là chìa khóa để mở hòm kim loại ra.
Khi Thư Hàng vừa lấy sợi dây chuyền ra, miếng kim loại kia và sợi dây vàng này lại tạo ra cộng hưởng lần nữa.
Bên trái của miếng kim loại hình vuông có một cái đồ án ba mươi ba con thú xếp thành một vòng, vừa vặn đối ứng với ba mươi ba con thú trên sợi dây.
Có điều thứ tự của ba mươi ba con thú trên miếng kim loại hình vuông này khác với thứ tự trên sợi dây chuyền.
Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, thử đưa tay chạm vào một con thú trên đồ án rồi kéo nó sang vị trí khác giống như dùng điện thoại thông minh.
Sau đó hắn thành công. Như đang chơi game mobile, những con thú đi theo sự chuyển động ngón tay của Tống Thư Hàng tùy ý cho hắn thay đổi sắp xếp thứ tự.
Cứ thế, Thư Hàng đã hiểu được cách mở cái hòm vàng này, hắn đối chiếu với sợi dây vàng trong tay mình, sau đó sắp xếp vị trí của ba mươi ba con thú kia thành hàng.
Chỉ chốc lát sau, đồ án đã được sắp xếp vị trí thành công.
Ngay sau đó mặt chính của miếng kim loại hình vuông kia từ từ trượt ra, lộ ra một cái cửa.
Cao Mỗ Mỗ ở bên cạnh nhìn thấy thế bèn nói:
“Công nghệ cao thế cơ á?”
“Đúng rồi.”
Tống Thư Hàng gật đầu, hơn nữa còn là khoa học công nghệ đen nữa, đây là món đồ tận 130 năm trước cơ mà. Sau đó hắn lại thở dài lần nữa, rất nhiều thứ khoa học kỹ thuật hiện đại bây giờ đã bị các tu sĩ chơi đến phát chán từ rất nhiều năm về trước rồi.
Sau khi cái hòm mở ra, Tống Thư Hàng đứng dậy nhìn vào trong đó.
Mất một viên linh thạch tứ phẩm phí bảo quản, rốt cuộc món quà trong cái hòm này là gì?
“Đẹp quá đi!”
Lúc này, giọng nói Ngư Kiều Kiều vang lên trên vai hắn.
Đúng vậy, rất đẹp.
Trong cái hòm đó là một chồng quần áo tầng tầng lớp lớp.
Hơn nữa, toàn bộ đều là quần áo con gái!
Các loại quần áo con gái, kiểu nào kiểu nấy đều là loại độc nhất vô nhị, mỗi một bộ đều có thể xứng với những bộ váy mà các tiên nữ trong thần thoại cổ tích thường mặc.
Nhưng… cũng chỉ là đẹp mà thôi.
Những bộ váy này không phải là pháp bào.
Do chất liệu tốt hơn những bộ quần áo bình thường nên trông chúng rất chắc chắn, nhưng căn bản vẫn không phải là pháp y, không có chức năng và lực phòng ngự như pháp y.
Mặc dù trên chúng cũng có các loại trận pháp phù văn, nhưng tác dụng duy nhất của những trận pháp phù văn này chỉ là làm cho những bộ váy này trở nên lộng lẫy hơn mà thôi.
Do chất liệu đặc thù, cộng thêm trận pháp bảo quản trong cái hộp kim loại đó nên những bộ váy này mới có thể được bảo quản tốt cho đến tận bây giờ.
Bây giờ có thể khẳng định thêm một chuyện rằng vị đệ tử của Trúc Quản Tử đạo trưởng của Tam Thập Tam Thú Thần Tông kia là một vị tiên tử.
Hơn nữa có lẽ tuổi tác cũng không quá lớn, hoặc cơ thể thuộc vào dạng nhỏ con.
Bởi vì size của những bộ váy trong cái hòm này cái nào cũng đều nhỏ cả.
Hai tay Tống Thư Hàng run run lấy ra một bộ váy màu xanh nhạt trông vô cùng hoa lệ, nhưng do size khá nhỏ nên trông lại có chút đáng yêu.
Trong đầu Tống Thư Hàng bắt đầu nhớ đến một cô gái nhỏ bé là Tô Thị A Thập Lục.
Trí nhớ của tu sĩ rất tốt, vì thế chỉ cần nhớ lại vóc dáng của A Thập Lục một chút thôi là Thư Hàng có thể khẳng định bộ váy hoa lệ nhưng pha chút đáng yêu này chắc chắn rất hợp với A Thập Lục.
Cô có mái tóc ngắn, khuôn mặt dù không trang điểm vẫn rất xinh đẹp, nếu cộng thêm bộ váy màu xanh nhạt này nữa chắc chắn sẽ rất xinh!
Sau đó Thư Hàng lại nhìn thấy trong tầng thứ hai của tầng thứ hai vẫn là váy, nhưng size có vẻ lớn hơn một chút.
Hắn bỏ bộ váy màu xanh da trời về chỗ cũ, sau đó cầm bộ váy ở tầng thứ hai lên, mở ra nhìn. Đây là một bộ váy màu trắng, hơn nữa còn là kiểu váy liền ngắn, nhưng vạt sau của váy lại loe và khá dài.
Bộ này lớn hơn bộ kia một size… Kỳ lạ, tại sao Trúc Quản Tử trưởng lão phải mua quần áo hai size khác nhau cho đệ tử của mình?
Bộ váy trắng noãn thứ hai khiến Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới một vị đạo hữu quen thuộc khác - Vũ Nhu Tử.
Bộ váy váy ngắn vạt sau loe dài tràn đầy sức sống thanh xuân này rất thích hợp với Vũ Nhu Tử cô nương chân dài!
Nhưng kích cỡ của Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục lớn hơn nhau tận mấy size lận mà!
Chẳng lẽ vị đệ tử kia của Trúc Quản Tử trưởng lão tu luyện công pháp đặc biệt, sở hữu năng lực biến thân, dáng người thường xuyên thay đổi sao?
Hay là đệ tử của Trúc Quản Tử trưởng lão không chỉ có một? Mà là một đám nữ tu?
Nhiều váy như vậy, nhìn qua cũng rất đẹp, có loại hợp với Tô Thị A Thập Lục, có loại hợp với Vũ Nhu Tử, phía dưới còn có bao nhiêu size khác, có lẽ còn có thể tìm được nhiều người thích hợp hơn.
Tống Thư Hàng rất vui vẻ… cái con khỉ ấy!
Hắn cầm nhiều quần áo con gái như vậy để làm gì chứ?!
Một viên linh thạch tứ phẩm trân quý đổi lấy một hòm váy… Mặc dù giá trị của những bộ váy này có lẽ còn hơn giá trị của viên linh thạch tứ phẩm nhiều.
Nhưng chẳng lẽ bảo hắn mở sạp rao bán váy à?
Hơn nữa rốt cuộc tại sao những bộ váy này lại nảy sinh cộng hưởng mãnh liệt với sợi dây vàng như thế?
Hay là sự cộng hưởng của sợi dây vàng trước đây chính là có liên quan đến cái hòm này?
“Sao nhiều quần áo con gái thế? Lại còn là loại cổ trang nữa chứ.”
Lúc này, Cao Mỗ Mỗ đi tới, chúi đầu nhìn vào hòm đựng váy một cái.
“Tao cũng không ngờ trong này lại toàn là quần áo con gái!”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nói.
Cao Mỗ Mỗ trêu ghẹo:
“Vị trưởng bối tặng món quà này cho mày thật thú vị! Hay là… mày có sở thích đặc thù gì đó thế?”
“Khỉ gió, mày mới có sở thích mặc đồ con gái ấy!”
Tống Thư Hàng bật cười rồi mắng một câu.
“Tao có nói là mày có sở thích mặc đồ con gái đâu, tao chỉ muốn nói là có phải mày có sở thích sưu tập đặc biệt gì đó không thôi.”
Cao Mỗ Mỗ bật cười ha ha.
Rồi đột nhiên ánh mắt cậu ta lập tức sáng lên.
“Ha, điều này rất thú vị, mình có cần thêm một tính cách thích mặc đồ con gái vào cho nhân vật chính không nhỉ? Không đúng, thế thì trực tiếp quá! Mình phải xây dựng một tình tiết khéo léo, khiến nhân vật chính dịch dung mặc đồ con gái thi hành nhiệm vụ bí mật, hoặc là tham gia một bữa tiệc gì đó.”
Cao Mỗ Mỗ cảm thấy linh cảm của mình lại được kích hoạt, vô số những tình tiết thú vị tuôn trào ra trong đầu cậu. Thật muốn viết lại ngay quá!
Tống Thư Hàng hoàn toàn không biết trong đầu Cao Mỗ Mỗ đang nghĩ gì, nếu không hắn nhất định sẽ… like cho Cao Mỗ Mỗ một cái, sau đó mua một mảnh đất chôn cất có phong thủy tốt dưới đáy biển của Ngư Kiều Kiều cho cậu ta.
Bởi vì nhân vật chính không phải là hắn!


Sau khi bỏ váy về chỗ cũ, Tống Thư Hàng thở dài:
“Ta dọn những thứ này về trước đây.”
Nói xong, hắn chào với Cao Mỗ Mỗ và Thiên Nhai Tử đạo trưởng một tiếng rồi ôm cái hòm kim loại của mình về phòng.
Khi lên cầu thang, Thư Hàng quay sang nói với Ngư Kiều Kiều đang nằm trên bả vai của mình:
“Kiều Kiều, trong số những bộ quần áo này cô có thích bộ nào không? Hay là cô chọn một bộ đi?”
Chờ sau khi Ngư Kiều Kiều tấn thăng lên ngũ phẩm, hóa thành hình người là có thể dùng đến mà.
Một hòm đầy váy, tặng cho người khác là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngư Kiều Kiều nghe vậy thì cười hì hì rồi nói:
“Thôi, từ giờ cho đến lúc ta tấn thăng lên ngũ phẩm hóa hình vẫn còn một đoạn thời gian nữa. Những thứ này ngươi cứ giữ lại để lấy lòng đạo lữ tương lai của mình đi. Hơn nữa, thẩm mỹ quan của ngươi không hợp với thẩm mỹ quan của ta lắm.”
Tống Thư Hàng: …
Rốt cuộc hắn phải trả lời Ngư Kiều Kiều cô nương thế nào mới được đây?
Xin lỗi Kiều Kiều cô nương, ta không thể mọc ra một cái đầu cá vì thế không thể hợp với thẩm mỹ quan của cô được, thật sự rất xin lỗi sao?
Thật ra thì chuyện liên quan đến thẩm mỹ quan, Tống Thư Hàng đã hiểu lầm rồi.
Thẩm mỹ quan của Ngư Kiều Kiều là thiên về người cha giao long của mình. Đối với cô những người đàn ông anh tuấn đẹp trai đầu tiên cần phải có cái sừng rồng hoặc là sừng giao long cứng rắn…
Loại đàn ông đến sừng rồng cũng không có thì sao mà tính là đẹp trai được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận