Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1539: Tống *khi quay đầu lại rất dễ thương* Thư Hàng

Chương 1539: Tống *khi quay đầu lại rất dễ thương* Thư Hàng
Bình luận xong, Khinh Vũ thoải mái logout. Có trời mới biết khi chủ shop nhìn thấy những bình luận hoặc khen hoặc chê kia của cô thì sẽ ngớ người ra như thế nào.
Đầu năm nay, tim không khỏe làm sao mà làm chủ shop được?
Đặc biệt là chủ shop bán đồ dùng dành cho học sinh còn phải biết đủ mọi thứ trên đời, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý… Bởi vì nói không chừng trước khi mua đồ, khách hàng nhí nhớ ra mình có bài tập không biết làm, tiện mồm hỏi chủ shop luôn. Chủ shop mà không làm ra được đáp án đúng là khách nhí không thèm mua đồ nữa.
“Tao đi trước đây, chúng mày nhớ dậy sớm nhé.” Khinh Vũ nói với ba người Cao Mỗ Mỗ.
“Sáng nay có tiết à?” Cao Mỗ Mỗ mơ màng hỏi.
Khinh Vũ: “Có, nên đừng có ngủ nướng nữa.”
Thổ Ba phẩy tay: “Tao đặt báo thức rồi.”
“Thế thì tao yên tâm.” Khinh Vũ gật đầu rồi rời khỏi kí túc xá.
Trước khi xuất phát, cô soi mình lên tấm gương ở cửa.
“Ừm, ngoại hình OK, biểu cảm OK, tư thế đi lại OK, giọng nói cũng OK, không có vấn đề gì.” Sau khi xác định trạng thái của mình đã ổn, Khinh Vũ bèn xách túi đi thẳng đến lớp học.
“Ồ, Thư Hàng à, chào buổi sáng!” Có người ở kí túc xá bên cạnh thấy Tống Thư Hàng ra ngoài thì vẫy tay chào.
Thụ yêu Khinh Vũ lịch sự quay đầu lại, mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Chưa đi được mấy bước lại có người gọi sau lưng: “Thư Hàng à, chào buổi sáng!”
Thụ yêu Khinh Vũ quay đầu lại: “Chào buổi sáng!”
Ở mỗi nơi cô đi qua đều có rất nhiều người chào hỏi.
Từ khi cô thay thế Tống Thư Hàng thì bỗng nhiên hot bỏng cả tay.
Rõ ràng Khinh Vũ đã khiêm tốn lắm rồi, nhưng bản thân cô có thiên phú mị lực và dụ hoặc, cho nên dù có khiêm tốn đến đâu cũng vẫn khiến hảo cảm của sinh vật xung quanh với cô +10.
Thụ yêu Khinh Vũ tự hiểu lấy điểm này nên không thèm để ý.
Khi thụ yêu Khinh Vũ đi xa…
“Ừm… có thấy gì đâu nhỉ? Sao đám con gái lại bảo khi Tống Thư Hàng quay đầu lại rất đáng yêu?”
“Cảm quan của con gái với con trai khác nhau mà, nếu mày cũng thấy Tống Thư Hàng quay đầu lại trông rất đáng yêu thì mày xong rồi.”
“Cũng có lý.”
“Nhưng nếu chúng mày chẳng có cảm giác gì khi nó quay người lại thì chúng mày ở sau lưng gọi nó làm gì?”
“Thì tao tò mò muốn biết vì sao đám con gái lại bảo nó đáng yêu ấy mà.”
“Tao thì muốn bắt chước, học tập nó, xem nó làm thế nào mà nổi tiếng với đám con gái thế.”
“Tao thì chỉ gọi thế thôi, tao với nó là anh em tốt mà.”
“Tao thấy gần đây Tống Thư Hàng mang lại cảm giác thân thiết y như người nhà ấy. Cứ nhìn thấy nó đi qua là không nhịn được phải gọi một câu.”
“Thay vì nói nó giống người nhà, tao lại thấy nó giống thú cưng hơn chúng mày ạ.”
Cao Mỗ Mỗ: “…”
Cậu ta vừa mơ màng tỉnh dậy, ra ngoài phơi chăn đệm thì nghe thấy cuộc thảo luận của kí túc xá bên cạnh.
Vừa mấy hôm trước đám này còn hô hào “Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết”, sao nhoáng một cái đã biến thành “Tống Thư Hàng rất đáng yêu” rồi thế này?
Thế sự đúng là biến hóa khôn lường.

Khi thụ yêu Khinh Vũ đang đi đến khu lớp học thì nghe một cuộc điện thoại.
“Alo, Khinh Vũ à?” Giọng nói của Tống Thư Hàng từ điện thoại truyền ra.
“Ta đây, Bá Tống tiên sinh sắp về rồi sao?” thụ yêu Khinh Vũ hỏi.
“Đúng vậy, ta đang trên đường về đại học Giang Nam đây. Nhưng mà phải một lúc nữa ta mới về đến nơi. Sáng nay có hai tiết 3, 4 đúng không? Để ta tăng tốc một chút, chắc là về kịp để lên lớp buổi sáng đấy. Đến lúc đó chúng ta tìm chỗ thay ca nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Thụ yêu Khinh Vũ: “Được rồi, Bá Tống tiên sinh, ta chờ ở trong rừng liễu đằng sau khu phòng học nhé. Bao giờ thay ca xong thì ta cắm rễ ở đó một thời gian luôn.
Bá Tống tiên sinh sắp về thì chỗ thư tình và bày tỏ kia để hắn xử lý đi.
Chuyện tình cảm mà, cứ giao cho chính hắn là tốt nhất.
Nói thật là thụ yêu Khinh Vũ rất khó chịu với cái kiểu tỏ tình của con người, bởi vì dù sao thì cô cũng là một cái cây mà.


Khoảng 8 rưỡi sáng.
Rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng đến đại học Giang Nam.
Hắn đáp thẳng xuống rừng liễu mà Khinh Vũ đã hẹn trước.
Xung quanh có trận pháp huyễn thuật do Khinh Vũ bố trí để tránh người thường trông thấy.
Khi Tống Thư Hàng hạ xuống thì thụ yêu Khinh Vũ đã quay lại bản thể của cô rồi cắm rễ trong rừng liễu.
“Bá Tống tiên sinh, sách giáo khoa sáng nay ta để trong túi sách nhé.” Khinh Vũ thấy Tống Thư Hàng về thì nói ngay.
Tống Thư Hàng nhấc túi sách lên, thu hồi bảo đao Bá Toái: “Mấy hôm nay phiền cô rồi.”
Con rối tiên tử đáp xuống bên cạnh hắn, Tiểu m Trúc vẫn còn cưỡi lên cổ hắn.
“Không phiền tí nào, ta còn thấy vui là đằng khác.” Thụ yêu Khinh Vũ cười nói.
Tống Thư Hàng: “Mấy hôm nay có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì đâu, bình an lắm, sóng yên gió lặng. À đúng rồi, có mấy nữ sinh viết thư tỏ tình cho Bá Tống tiên sinh đấy. Chuyện tình cảm của ngài, ngài tự xử lý đi nhé.” Khinh Vũ nhắc nhở.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Đậu xanh, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ đã có ai viết thư tình cho hắn đâu?!
Trước kia Tống Thư Hàng theo các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đi đóng phim, cuối cùng cũng thành người nổi tiếng. Nhưng không những hắn không được hưởng đãi ngộ của ngôi sao điện ảnh, mà ai nhìn thấy hắn cũng nảy sinh ý nghĩ “Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết” ở trong đầu.
Khinh Vũ sống thay hắn có một thời gian ngắn mà nhận được nhiều thư tình luôn ấy hả?
“Nếu có việc gì thì Bá Tống tiên sinh cứ gọi điện cho ta. Ta đi nghỉ ngơi một chút, nhân tiện nếm thử dịch dinh dưỡng vừa mới được giao đến xem có hợp khẩu vị hay không đây.” Thụ yêu Khinh Vũ nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Được rồi, vậy ta lên lớp đây. Có chuyện gì thì nói sau nhé.” Tống Thư Hàng quay đầu nhìn con rối tiên tử: “Tiên tử định làm gì? Dạo chơi quanh đây hay về thế giới hạch tâm nghỉ ngơi?”
“Ta đi chơi một lúc, cho ta xin ít tiền đi.” con rối tiên tử vươn tay ra rồi nói.
Tống Thư Hàng lấy một xấp tiền từ thế giới hạch tâm ra, đưa cho con rối tiên tử. Nói mới nhớ bây giờ trong tay hắn không có nhiều tiền cho lắm. Hắn nên đi đổi một ít vàng cám ở chỗ Tuyết Lang Động Chủ, hay là tìm Dược Sư tiền bối làm việc vặt, học một ít tri thức luyện đan để kiếm ít tiền lẻ nhỉ?
Con rối tiên tử nhận tiền xong bèn vui vẻ chạy đi.
“Ta đi chơi với tiên tử tỷ tỷ.” Lý m Trúc lên tiếng, đoạn nhảy xuống khỏi cổ Tống Thư Hàng, nhảy nhót đi theo con rối tiên tử.
“Tình cảm giữa hai người bọn họ tốt như thế từ bao giờ vậy nhỉ?” Tống Thư Hàng nghi ngờ tự hỏi.
Giống như Thông Nương và Quy tiền bối âm thầm kết tình hữu nghị sâu sắc với nhau, con rối tiên tử và Lý m Trúc cũng đã trở thành bạn bè tự lúc nào chẳng biết.
Chẳng lẽ vì Lý m Trúc tu luyện công pháp củ Bắc Phương Đại Đế nên con rối tiên tử có cảm giác thân thiết với cô bé à?
Tình bạn giữa phụ nữ và yêu quái, giữa phụ nữ và thiếu nữ, giữa phụ nữ và con rối… luôn khiến cho người ta vô cùng khó hiểu.


Tống Thư Hàng xách túi sách chạy về dãy nhà giảng đường.
Rõ ràng chỉ mới rời xa nơi này một tháng thôi mà hắn có cảm giác như đã trôi qua mấy đời rồi vậy.
Tống Thư Hàng thích cuộc sống tu tiên tràn đầy kích thích.
Nhưng nếu muốn sống qua năm ngày bình lặng thì đương nhiên hắn sẽ chọn cuộc sống vườn trường.
Kẻ ở ẩn thông minh sẽ ở giữa thị thành, chỉ cần hắn chui trong trường học thì sẽ không gặp chuyện lớn gì liên quan đến sinh tử tồn vong.
“Thư Hàng.” Đúng lúc này, đột nhiên có ai đó ở phía sau gọi hắn.
Tống Thư Hàng quay người nhìn về đằng sau.
Một tên đực rựa lạ hoắc đang vẫy tay gọi hắn, mà hắn thì chẳng biết người ta là ai cả.
Lúc thụ yêu Khinh Vũ sống thay hắn đã kết bạn với người này à?
“Chào buổi sáng.” Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu.
Sau đó đi tiếp về phía trước.
Sau lưng hắn, gã đực rựa lạ hoắc xoa cằm thắc mắc: “Quái lại, sao hôm nay Tống Thư Hàng khác mọi hôm thế nhỉ. Hôm nay nó quay đầu lại trông chẳng đáng yêu gì cả.”
Tống *Kim Đan Linh Hoàng năm hạt nhân* Thư Hàng: “…”
Hắn chưa đi được mấy bước thì phía sau lại vang lên tiếng gọi của một cô gái: “Thư Hàng ~”
Tống Thư Hàng quay đầu lại thì thấy một cô nàng lạ mặt.
Khinh Vũ được nhiều người yêu thích đến thế cơ à?
“Chào buổi sáng.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng hắn, cô nàng kia nghi ngờ tự hỏi: “Ủa? Chẳng lẽ mình nhận nhầm người? Sao hôm nay Thư Hàng quay đầu lại lại chẳng dễ thương gì cả, chẳng đáng yêu gì cả vậy?”
Tống *khách sạn 5 sao* Thư Hàng: “…”
Chưa đi được mấy bước, lại có người gọi hắn: “A Hàng, chào buổi sáng.”
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên lại là một cô nàng không quen: “Chào buổi sáng.”
Quay đầu đi tiếp.
Cô nàng kia nghi hoặc nói: “Quái lạ, hôm nay dáng vẻ quay đầu của A Hàng chẳng có năng lực tích cực gì hết. Hôm nay cậu ấy không vui sao?”
Tống *quay đầu lại rốt cuộc là cái quái gì* Thư Hàng: “…”
Hắn sầu não day day giữa lông mày.
Trừ vấn đề “quay đầu” ra, hắn còn có một đống thư tình và lời bày tỏ cần xử lý kia kìa.
Tống Thư Hàng chẳng có chút xíu kinh nghiệm nào trong việc xử lý thư tỉnh và lời bày tỏ, bây giờ hắn phải làm gì mới được đây?
“Thư Hàng.” Đúng lúc này, lại có tiếng gọi vang lên sau lưng hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Nữa hả?
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, lúc quay đầu lại không dễ thương tí nào đâu, mọi người đừng có gọi thử nữa.” Tống Thư Hàng quay lại, lẩm bẩm.
Nhưng khi quay đầu lại thì Tống Thư Hàng lại thấy một cô gái nhỏ nhắn cao gầy, đội mũ vành nhỏ màu trắng đang mỉm cười vẫy mình.
Cô có mái tóc dài mượt màu xanh đậm xõa xuống sau lưng hệt như áo choàng, cả lông mi cũng là màu lam biếc.
Lúc này, nụ cười của cô gái tóc lam bỗng cứng đờ ra. Cô chớp mắt hỏi: “Quay đầu không dễ thương tí nào là sao?”
Tống Thư Hàng: “…”
Là Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối.
“Tiền bối, sao cô lại chạy tới đại học Giang Nam vậy? Chẳng phải cô đang tìm Tam Lãng tiền bối sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừm, ta còn chưa gặp Tam Lãng. Hôm nay ta đang đi dạo ở đây thì đúng lúc lại gặp ngươi.” Vân Tước Tử tiền bối đáp.
Lúc này thân hình cô đã khôi phục lại kích thước bình thường.
“Đúng rồi, con mắt Thánh Nhân còn ở chỗ ngươi phải không?” Vân Tước Tử tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Ta muốn mượn con mắt Thánh Nhân để dùng một chút.” Vân Tước Tử tiền bối cười hì hì rồi nói: “Ta sắp độ kiếp rồi.”
Tống Thư Hàng vừa nghe xong thì bụng dưới đã run lên vì đau thắt.
Hắn có nên cho mượn con mắt của Thánh Nhân hay không đây?
Trên lý thuyết thì… Thánh Nhân để lại con mắt này chính là để gặp lại Vân Tước Tử tiền bối mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận