Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 305: Ta hy vọng thế giới được hòa bình... Xin lỗi nhé, ta chỉ nói đùa thôi!

Chương 305: Ta hy vọng thế giới được hòa bình... Xin lỗi nhé, ta chỉ nói đùa thôi!
Nhìn thấy Cửu Đăng cô nương lắc lư đi trở về chùa, Tống Thư Hàng cũng vội vàng chạy đuổi theo cô ta.
Bây giờ hắn hoàn toàn không biết được bước tiếp theo Cửu Đăng cô nương sẽ làm ra những chuyện gì nữa, nói không chừng chỉ một khắc sau, cô ta lại đột nhiên đưa hắn đến chỗ thần kỳ nhất trên thiên giới đảo này, phong ấn ký ức của hắn rồi ném hắn ra khỏi thiên giới đảo ấy chứ ...
Dù sao thì hắn hoàn toàn không có ý định đoán mò xem vị Cửu Đăng cô nương này sẽ làm gì tiếp theo.
Sau khi trở lại trong chùa, Cửu Đăng ngồi về lại chỗ cũ, lặng lẽ đưa tay giải trừ trận pháp giam cầm trên người Thông Nương và Ngộ Đạo thạch. Sau đó, cô lại nhàm chám vươn ngón tay ra chọt chọt Thông Nương.
Thông nương:
“...”
Tống Thư Hàng thấy Cửu Đăng cô nương không nói gì thêm nữa thì mới ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lùi về bên góc tường, ngồi xổm ở đó đọc sách tiếp.
Cửu Đăng chọc người Thông Nương một lúc lâu, mới khiến cho tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại —— chỉ cần cô nhớ tới cái điệu múa thỏ khiến mình thấy thẹn kia thì chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Sau khi tâm trạng đỡ hơn thì Cửu Đăng cô nương lại móc quyển sổ nhỏ kia ra lần nữa, gạch một đường.
1.Làm đồ ăn một lần, tận mắt nhìn hắn ăn hết từng miếng. (gạch chéo)
2.Cùng hắn đi mạo hiểm một lần vừa vừa (gạch chéo)
3.Cứu hắn một lần (gạch chéo)
4.Cùng nhau xem rất nhiều sách. (gạch chéo)
5.Múa một khúc cho hắn xem ở giữa biển hoa nơi non núi thơ mộng. (Mới gạch xong)
6: ...
Cũng giống như lúc trước, sau khi cô gạch một đường lên điều thứ năm xong thì mới có thể mở được pháp thuật che giấu, hiện ra nội dung của điều thứ sáu.
6: Hoàn thành một nguyện vọng bình thường của hắn.
Tình yêu thiếu nữ á, đây mà là tình yêu của thiếu nữ á?
Nấu ăn cho ‘hắn’ rồi đi du lịch (mạo hiểm) cùng hắn. Thuận tiện cứu mạng hắn để lấy chút cảm tình. Đọc sách chung, múa cho hắn xem. Mấy thứ này đều có thể hiểu là tình cảm ấp ủ của một cô thiếu nữ.
Nhưng hoàn thành một nguyện vọng của hắn là có ý gì đây?
“Mình cũng có phải máy cầu nguyện đâu mà... Sao lúc ấy mình lại viết cái này nhỉ?”
Cửu Đăng cô nương cố vắt óc suy nghĩ, nhưng mãi mà vẫn không nghĩ ra vì sao lúc đó mình lại viết ra cái nguyện vọng kiểu này nữa?
“Mấy thứ này thật sự là do mình viết ra sao?”
Cô xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Chỉ riêng điều thứ sáu thôi mà đã đáng sợ tới mức ngang ngửa với máy cầu nguyện mất rồi, vậy thì mấy điều còn lại do mình hồi thiếu nữ viết ra còn đáng sợ tới mức nào nữa đây?
Cũng may là sau cái nguyện vọng thứ sáu này thì ‘Chuyện Cửu Đăng muốn làm’ chỉ còn lại có mỗi một nguyện vọng thứ bảy nữa thôi, cô sắp sửa hoàn thành bảy nguyện vọng của mình viết ra từ hồi còn là thiếu nữ rồi.
Sau khi khép quyển sổ lại, Cửu Đăng cô nương cố nặn ra một nụ cười, nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vừa mới xem xong một quyển kinh văn mỏng, sau khi cảm giác được ánh mắt của Cửu Đăng thì hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
“Cho ngươi đây.”
Cửu Đăng cô nương phất tay một cái, ném một cái hộp cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng giơ tay đón lấy cái hộp, mở ra xem thử thì thấy thứ ở bên trong đúng là bộ da rắn cho nhất thốn chỉ xà lột ra.
Sau khi có được lớp da rắn này rồi, đợi tới khi rời khỏi thiên giới đảo này, hắn chỉ cần nhờ mấy tiền bối luyện khí giúp đỡ một phen là có thể chế thành một cái túi thu nhỏ rồi.
“Cảm ơn cô nhé.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói, cẩn thận cất cái hộp này vào.
Bản thân cái hộp nhỏ này cũng là bảo vật. Dù tiếp xúc với da của nhất thốn chỉ xà nhưng cũng không bị thu nhỏ lại. Đây là phần nhân tình do Cửu Đăng cô nương tặng thêm.
“Đúng rồi, Thư Hàng này. Ngươi có nguyện vọng gì không?”
Cửu Đăng đưa một tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt.
“Nguyện vọng ấy à?”
Tống Thư Hàng đặt quyển kinh thư xuống, suy nghĩ một lúc, sau đó, hắn mới hỏi ngược lại:
“Nguyện vọng về mặt gì mới được? Là về phần vật chất? Chuyện gì đó muốn làm, hay là khác nữa?”
“Cái gì cũng được hết, mặc kệ là mặt nào cũng được, cứ nói ra thử xem.”
Cửu Đăng cười đến là hiền lành, nói.
“Ví như, mong cho thế giới hòa bình ấy hả?”
Tống Thư Hàng hỏi lại —— bản thân hắn cũng không biết tại sao lại ngứa mồm kiểu gì mà nói ra đáp án này nữa.
Trên trán của Cửu Đăng cô nương loáng thoáng có gân xanh nổi lên, bởi vì đầu cô bóng lưỡng trụi lủi, cho nên sợi gân xanh này nổi lên một cái là thấy được ngay, Tống Thư Hàng liếc mắt một cái đã thấy được sợi gân xanh tức giận này rồi.
“Đợi một lát, Cửu Đăng cô nương, khi nãy ta chỉ nói đùa thôi! Ta thấy vui mồm nên bất giác mở miệng nói đùa ấy mà!”
Tống Thư Hàng vội vàng vớt vát tình hình.
Sao mà dạo gần đây mình toàn mồm đi trước não thế này, cứ nói ra mấy lời tự tìm đường chết mãi thôi. Quả nhiên là vì bị Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối ảnh hưởng nhiều quá à?
Lần này quay về thì nhất định phải chặn Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối một thời gian ngắn mới được, cái bệnh tự tìm đường chết này có thể lây lan qua đường tình bạn, hơn nữa sức ảnh hưởng cũng lớn cực kỳ!
Lúc này, sợi gân xanh tức giận trên trán của Cửu Đăng cô nương mới xẹp xuống một chút.
“Khụ, thật ra ta có nhiều nguyện vọng lắm, ví như mấy nguyện vọng thuộc dạng mục tiêu này, ta mong mình có thể cường đại lên nhanh một chút, khiến cho mình sớm có được bản lĩnh đảm đương một phương.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ rồi đáp.
Chờ tới khi hắn có được bản lĩnh đảm đương một phương thì mới có đủ thực lực để cho người nhà của mình sống thật tốt, không cần phải lo lắng thân phận tu sĩ của mình bại lộ sẽ khiến người nhà bị những thế lực hay tu sĩ đối địch làm hại. Chỉ cần trở nên mạnh mẽ thì mới có thể giúp đỡ bạn bè. Ví như lần này Vũ Nhu Tử định đi giúp cho thế gia tu chân của bạn cô ấy, bởi vì thực lực của Tống Thư Hàng thấp quá, cho nên hoàn toàn không giúp được gì hết.
“Con đường tu hành, phải đi từng bước. Cường độ thân thể, cảnh giới thực lực, tu vi tâm linh, mỗi thứ đều phải tăng lên vững vàng từng bước, tuyệt đối không thể nóng lòng, bằng không sẽ để lại họa ngầm.”
Cửu Đăng cô nương chắp tay, nghiêm túc giải thích.
Nguyện vọng này của Tống Thư Hàng cũng là nguyện vọng của tất cả các tu sĩ khác, nhưng cũng là chuyện không thể gấp gáp được.
“Ta cũng biết là thế, nhưng cũng vì chuyện này rất khó đạt thành, cho nên đây mới là nguyện vọng đấy chứ.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Cửu Đăng yên lặng gật đầu.
“Sau đó, ví như về mặt vật chất ấy à, gần đây ta rất muốn một thứ.”
Tống Thư Hàng sờ cằm nói.
Hai mắt của Cửu Đăng sáng rỡ lên:
“Nói nghe thử xem?”
“Nó là một loại thiên tài địa bảo tên là long cốt khô đằng, ta có một vị đạo hữu bị thương, nếu như có long cốt khô đằng thì có thể khiến cho cô ấy khôi phục vết thương được nhanh hơn.”
Tống Thư Hàng nghĩ tới Tô Thị A Thập Lục.
Kể từ ngày cô tự gửi bản thân mình tới chỗ Tống Thư Hàng chơi một buổi, sau đó lại bị Tô Thị A Thất tiền bối mang về Thiên Hà Tô Thị xong, tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Lúc các tiền bối trong nhóm hỏi thăm tình hình của Tô Thị A Thập Lục, Tô Thị A Thất tiền bối có nói, chỉ cần có long cốt khô đằng thì có thể khiến cho vết thương của A Thập Lục khôi phục nhanh hơn, nhưng vẫn không nói rõ về tình hình khôi phục của A Thập Lục.
“Long cốt khô đằng à? Thứ này hiếm gặp lắm, mấy trăm năm nay ít có ai gặp được loại thần thú như rồng lắm.”
Cửu Đăng suy tư rồi nói.
Long cốt khô đằng này là một loại linh tài đặc biệt mọc ở trong xương đầu của xác rồng, nhưng cái xác rồng này không phải kiểu khủng long, mà là rồng thật sự.
Nhưng rồng có mộ rồng của chúng, số lượng rồng chết ở bên ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa, xác rồng để cả ngàn năm cũng không hư thối, muốn đợi cho nó biến thành xương cũng chẳng dễ dàng gì, muốn khô đằng mọc ra từ trong xương cốt lại càng khó hơn.
“Không cần phải là long cốt, dù là long cốt khô đằng trên người giao long cũng được nữa.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Ngón tay của Cửu Đăng nhịp nhịp trên mặt bàn.
Một lát sau, cô mỉm cười rạng ngời nhìn Tống Thư Hàng:
“Nếu như chỉ là long cốt khô đằng trên người giao long thì ta biết một nơi trên thiên giới đảo này có đấy.”
Tống Thư Hàng ngẩn ra, sau đó hắn lập tức ngồi thẳng người lại, nhìn Cửu Đăng với vẻ chờ mong.
“Nhưng muốn lấy được long cốt khô đằng trên người giao long cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”
Cửu Đăng lại gõ gõ lên mặt bàn, nói.
“Mong Cửu Đăng cô nương chỉ điểm.”
Tống Thư Hàng ngồi thẳng người dậy, nói cực kỳ thành tâm. Hắn đang đón ý nói hùa, thông qua vẻ mặt và những lời Cửu Đăng nói, hắn loáng thoáng đoán ra Cửu Đăng cô nương muốn cho hắn chút chỗ tốt —— tuy rằng có thể hắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Nếu như chỗ tốt đó là long cốt khô đằng thì Tống Thư Hàng thật sự không thể nào cự tuyệt được.
Đột nhiên, Cửu Đăng cô nương lại nhảy lên:
“Cái từ chỉ điểm này hay lắm, ta thích!”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Khụ khụ, ngươi cứ nghỉ một lát đi, ta đi chuẩn bị ít đồ, sau đó ta sẽ đưa ngươi đi gặp một vị linh thú hộ đảo trên thiên giới đảo này, ta nhớ trong tay hắn có một bộ thi cốt giao long lâu lắm rồi, có một gốc long cốt khô đằng mọc phía trên nó. long cốt khô đằng không có tác dụng gì với vị linh thú tiền bối kia, nhưng nếu như ngươi muốn lấy long cốt khô đằng từ tay hắn cũng không phải chuyện dễ đâu. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý có thể thất bại đấy.”
Cửu Đăng cô nương đứng dậy, phủi bộ tăng y trên người, cười nói.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, đáp:
“Chỉ cần có hy vọng thì ta có thể tới đó để thử xem sao.”
“Được rồi, ngươi cứ chuẩn bị đi. Nói không chừng vị linh thú tiền bối kia sẽ khảo nghiệm thực lực của ngươi đấy. Ta đi thay bộ đồ khác, ngươi chờ một lát nhé.”
Cửu Đăng cô nương nói xong thì nhẹ nhàng khoát tay, hất Ngộ Đạo thạch và Thông Nương ở trên bàn về lại tay của Tống Thư Hàng.
Sau đó, cô đứng dậy đi ra sau tự, thay quần áo.
Ngay cả Cửu Đăng cô nương cũng phải trịnh trọng thay quần áo mới đi gặp vị linh thú tiền bối kia được, đó rốt cuộc là vị tiền bối thế nào đây?
Nói tới linh thú thủ hộ, Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới mấy thánh thú thủ hộ như thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ...
Vừa nghĩ tới mình sắp được đi gặp mấy linh thú trong truyền thuyết này, lòng hắn lập tức kích động hẳn lên.
Ngoài ra, Cửu Đăng vừa mới nói phải đi thay đồ, lẽ nào cô ấy định đổi đồ nữ à?
……
Khi Cửu Đăng xuất hiện lần nữa thì cô đã thay một bộ... tăng y mới tinh. Ờ, từ màu xám thành màu xanh trắng.
“Đi thôi.”
Cửu Đăng cô nương mỉm cười, tay cầm một cây trượng màu vàng, dẫn đầu đi ra khỏi tự.
Tống Thư Hàng mang theo Ngộ Đạo thạch và Thông Nương, đi theo sát ở phía sau Cửu Đăng cô nương.
Không có tọa kỵ, không có xe ngựa, hai người bọn họ chỉ đi bộ mà thôi.
Sau khi đi gần nửa giờ, Tống Thư Hàng nhìn thấy một sơn cốc khổng lồ.
Linh sơn cốc đẹp, có thể nghe thấy loáng thoáng từng trận tiên âm truyền ra từ bên trong sơn cốc, giống như tiếng đàn cầm. Cùng với tiếng muôn loài chim hót vang phụ họa.
Đúng là tiên cảnh nhân gian!
Linh thú sống trong nơi tiên cảnh thế này, xem ra là một vị tiền bối thích âm nhạc. Không biết lát nữa hắn khảo nghiệm mình thì có đưa ra nội dung liên quan tới âm nhạc hay không nữa?
“Nhìn cho kỹ bước chân của ta, đi theo dấu chân ta, chớ có bước sai đấy.”
Lúc này, tiếng của Cửu Đăng truyền tới từ phía trước.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu, đi theo sát Cửu Đăng vào trong sơn cốc, rất nhanh, hắn trông thấy một gốc cây ngô đồng cực lớn nằm ngay cửa cốc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận