Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2140: Kình Đan Kiên Cường Bất Khuất

Chương 2140: Kình Đan Kiên Cường Bất Khuất
Ngay lúc bia đá thầm phỉ nhổ, kình đan cá mặn đang phơi bụng trong bản mệnh linh hồ của Tống Thư Hàng bỗng lật mình, cái đuôi vỗ mạnh, nước trong linh hồ bị cuộn trào.
Ngay sau đó thân hình nó nhảy lên cao, đâm vào hư không, đồng thời nó há miệng cắn vào hư không một phát.
Hình như có một viên tròn màu trắng nho nhỏ bị kình đan nuốt vào trong bụng.
“Ợ~~” Sau khi kình đan nuốt viên tròn màu trắng vào, bụng của nó lại phình to hơn một chút.
Ngay sau đó thân thể nó mất đi động năng, rơi thẳng vào trong linh hồ.
Tiếp đó con cá voi đần này tiếp tục phơi bụng, nổi trên bản mệnh linh hồ, thoạt nhìn có vẻ rất khổ sở.
Thật ra nó cũng không muốn lật mình phơi bụng, chỉ là thứ nó nuốt vào có sức nổi nên bụng của nó cứ nổi trên mặt nước, làm nó không lật mình lại được.
Vì vậy nó chỉ có thể phơi bụng, giữ tư thế cá mặn lật mình, cũng giống như chuyện ngực rồng quá lớn, rơi xuống nước sẽ nổi lên ấy.
Bia đá đạo hữu: “...”
Móa, có cần vả bia nhanh vậy không? Mặt bia bị vả sưng vù luôn rồi này.
Con cá voi mập này có thật là kim đan không vậy?
Tại sao kim đan lại biết nhảy lên ăn đồ vật?
Rốt cuộc đây là kim đan của nhà nào? Sao tu luyện ra được? Nguyên lý là gì?
Điều này quá phản tu chân!
Hay là ta đang nằm mơ?
Khoan đã, mơ cái quái gì chứ, ta chỉ là một tấm bia đá thôi.
Ngay lúc này đây, những ý niệm hiện ra trong đầu bia đá đạo hữu đủ để đóng thành một bộ phim dài 24 tập.
“Xem ra đúng là ăn no căng, viên tròn màu trắng mà nó nuốt lúc nãy là thứ gì?” Vũ Nhu Tử da đen thắc mắc.
“Ta không thấy rõ, thậm chí cũng không chú ý đến vật đó xuất hiện thế nào. Hình như là tự nhiên xuất hiện trong đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng thì phải?” Bia đá đạo hữu đầ “mặt” ra.
“Mặc kệ là thứ gì, chỉ biết nó ăn quá nhiều, không tiêu hóa nổi.” Vũ Nhu Tử da đen nói.
Dứt lời, cô nhìn về phía mỹ nhân rắn công đức.
“Đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi!” Mỹ nhân rắn công đức đọc lời thoại đầy tự tin.
Đôi cánh bên eo cô vẫn bảo vệ kín riêng tư cá nhân cho Tống Thư Hàng.
Đồng thời cô vặn cái eo mềm mại không xương, di chuyển đến trước người Tống Thư Hàng, đưa hai tay về phía bụng hắn.
Tạo Hóa Tiên Tử ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt hâm mộ bởi vì chỉ có mỗi tuyệt kỹ này là cô không học được.
Đây là kỹ năng độc quyền của mỹ nhân rắn công đức.
Trước ánh mắt không dám tin của bia đá đạo hữu, đôi tay của vị tiên tử công đức kia xuyên vào bụng Tống Thư Hàng, thậm chí xuyên thẳng vào đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng!
“Như vậy cũng được à?” Bia đá đạo hữu cảm thấy thế giới quan bị đả kích.
Trên người Tống Thư Hàng tiểu hữu xuất hiện quá nhiều chuyện lạ đời.
Nhưng lần này, về lý thuyết thì có thể giải thích được.
Ánh sáng công đức vốn là một thể với Tống Thư Hàng, cô có thể tiến vào đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng, về lý thuyết thì không có vấn đề gì.
Nhưng hành động tiếp theo lại làm bia đá đạo hữu lo lắng không thôi.
Tay của mỹ nhân rắn công đức bắt lấy kình đan chẳng chút nể nang.
Trong mắt kình đan lộ ra vẻ tuyệt vọng. Lần này ăn no căng, nó không thể né tránh nhanh nhạy được.
Mấy lần trước nó còn có thể đại chiến né tránh mấy hiệp với mỹ nhân rắn công đức rồi mới bị bắt. Nó chống cự ngoan cường, kiên cường bất khuất, tuy bại mà vinh.
Nhưng lần này, ngay cả tránh né nó cũng không có sức.
Mỹ thực quả nhiên là kẻ địch lớn nhất của kiên cường bất khuất.
Một tay mỹ nhân rắn công đức nắm đuôi kình đan, một tay khác nặn dưới bụng, bóp nhẹ lên trên...
Động tác này cực kỳ thành thạo.
Đây tuyệt đối không phải làm một lần hai lần là có thể thành thạo đến mức này.
Nói đến nặn kình đan, tiên tử công đức đã là tay lão luyện.
Kình đan khổ sở há miệng, có một cục tròn màu trắng cực lớn bị ép nặn ra khỏi miệng nó.
Chỉ có một cục?
Hơn nữa rõ ràng cảm giác được cục tròn màu trắng này lớn hơn cục tròn màu trắng mà kình đan nuốt vào rất nhiều.
“Chẳng lẽ tất cả cục tròn màu trắng bị mập kình nuốt vào đang dung hợp thành một ở trong bụng nó?” Vũ Nhu Tử da đen suy đoán.
Tạo Hóa Tiên Tử gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy đoán này.
“Nhưng cục tròn màu trắng này là thứ gì?” Vũ Nhu Tử da đen lại tò mò hỏi.
Sau khi bị nặn ra cục tròn màu trắng trong bụng, kình đan giống như lão Grandet (1) keo kiệt, đột nhiên bị người ta cướp mất tất cả tiền bạc, đời không còn gì luyến tiếc nữa.
Mỹ nhân rắn công đức thử đưa tay chạm vào cục tròn màu trắng kia.
Cô là ánh sáng công đức, dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị nổ tung thì qua một đoạn thời gian là có thể đầy máu sống lại, vậy nên những thứ không biết hay thử nghiệm nguy hiểm, cô đều sẽ đứng ra gánh vác.
Ngay lúc ngón tay của mỹ nhân rắn công đức chạm nhẹ vào cục tròn màu trắng, cô giống như bị điện giật, cả người run rẩy, ngay cả đôi cánh bảo vệ riêng tư cho Tống Thư Hàng cũng suýt buông ra.
Cũng may cô nhanh chóng khống chế bản thân, bảo vệ được chút khí tiết cuối cùng của Tống Thư Hàng.
“Phù~” Mỹ nhân rắn công đức thở phào một hơi.
Ngay khi tiếp xúc với cục tròn màu trắng, ý thức của cô như bị kéo vào trong một vòng xoáy thời gian, sắp bị kéo vào vực sâu thời gian.
“Sức mạnh thời gian.” Mỹ nhân rắn công đức dùng giọng nói của cô nói.
Chủ yếu là do nhất thời không tìm được câu thoại thích hợp trong kho lời thoại, cô chỉ có thể diễn đúng theo con người thật của bản thân.
Nhưng khi cô diễn như vậy, phí ra sân rất đắt nên cô tận lực tích chữ như vàng.
“Sức mạnh thời gian?” Vũ Nhu Tử da đen suy nghĩ một chút rồi đưa ra suy đoán: “Chẳng lẽ là thu hoạch của Tống tiền bối trong pháp thuật nghịch chuyển thời gian?”
Cục tròn nhỏ do sức mạnh thời gian hình thành trôi lơ lửng, bay tới bay lui trên bản mệnh linh hồ của Tống Thư Hàng.
Nhưng lần này kình đan không phát động công kích “quẫy nước” đối với nó nữa.
Đây là nguyên tắc của kình đan, thứ gì từng bị nó nuốt, nó sẽ không đi nuốt lần thứ hai.
Đặc biệt là thứ bị người ta ép nặn ra ngoài, nó cũng sẽ không để ý đến nữa. Hình như việc này có liên quan đến tôn nghiêm của nó?
“Những cục tròn màu trắng này không gây hại gì cho thân thể của Tống tiền bối đấy chứ?” Vũ Nhu Tử da đen hơi lo lắng hỏi.
Bia đá trả lời: “Chắc là không, ngược lại ta cảm thấy nó đang cường hóa thân thể mới của Tống Thư Hàng.”
Trong lúc mọi người nói chuyện, lại có cục tròn màu trắng xuất hiện trong đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng.
Thể tích của cục tròn mới xuất hiện nhỏ hơn thể tích của cục tròn nặn ra từ trong bụng kình đan chừng mười lần.
Kình đan nhảy vọt lên, bày ra tư thế đẹp mắt, miệng to ngậm một phát, nuốt cục tròn nhỏ vào trong bụng.
Lúc này tay của mỹ nhân rắn công đức vẫn còn ở trong đan điền của Tống Thư Hàng.
Cô tóm lấy kình đan không chút thương tiếc, nặn cục tròn nhỏ nó vừa nuốt vào ra ngoài. Thứ này nuốt xuống lại không thể tiêu hóa, vậy nên kình đan nuốt một cục, cô sẽ nặn ra một cục.
Như vậy cứ lặp đi lặp lại...
Sau khi cục tròn lớn bị nặn ra, kình đan nuốt vào tổng cộng bảy cục tròn nhỏ, lại bị mỹ nhân rắn công đức nặn ra từng cục một.
Một lớn bảy nhỏ, cộng lại là tám cục tròn màu trắng đang lơ lửng bên trên bản mệnh linh hồ.
Trùng hợp là chúng vừa lúc phù hợp với tám đan điền một lớn bảy nhỏ của Tống Thư Hàng.
Sau khi đan điền bản mệnh yên tĩnh lại...
Vũ Nhu Tử da đen đột nhiên phát hiện, trong cơ thể Tô Thị A Thập Lục ở bên cạnh cũng xuất hiện dao động năng lượng thời gian của cục tròn nhỏ màu trắng.
Chú thích:
(1) Lão Grandet là một nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Lão ta là một nhà tư sản nổi tiếng về sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận