Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3052: Nghiệp hỏa vô tận

Chương 3052: Nghiệp hỏa vô tận
Bộ phận ý chí của Đạo Tử vẫn luôn đi theo bên cạnh Tống Thư Hàng.
Khi biết Tống Thư Hàng và Tiên Bạch mò ra được thủ đoạn “khắc chế” mặt trời màu đen, hắn lập tức buông thực nghiệm trong tay xuống, chân thân bước ra khỏi thế giới chiều không gian Thiên Đạo, lần vào vùng đất phong ấn.
Nếu Bá Tống và Tiên Bạch thật sự có thể cắn nuốt sạch tồn tại của mặt trời màu đen, khiến đối phương cũng lâm vào hôn mê vạn năm như “chúa tể Cửu U quả cầu béo”, vậy hắn bèn có thể yên tâm lui khỏi chức vị.
Thời gian một vạn năm đã khá sung túc.
Nếu không được một vạn năm, hẳn một ngàn năm cũng đã đủ dùng.
Bá Tống và Tiên Bạch + các vị tiền chúa tể Cửu U liên thủ, thời gian một ngàn năm tuyệt đối đủ an bài thỏa đáng cho mặt trời màu đen.
Sau khi chân thân của Đạo Tử giáng lâm, bèn khẩn cấp nói: “Bá Tống, Bạch đạo hữu… các ngươi cứ việc thi pháp, ta quản trận cho các ngươi. Nếu như các ngươi thật sự có thể phá vỡ “phòng ngự số liệu bất hủ của nó, sau đó cắn nuốt tồn tại của nó, vậy nuốt được bao nhiêu cứ nuốt bấy nhiêu, đừng khách khí.”
Mặc dù mặt Đạo Tử vẫn không cảm xúc như cũ… nhưng ai cũng nghe ra được sự hào hứng trong giọng của hắn.
Trước khi hắn lui khỏi chức vị, nếu có thể giải quyết được tai họa ngầm mặt trời màu đen này, dù phải trả giá đắt, hắn cũng bằng lòng.
Có vài tai họa ngầm, nếu có thể giải quyết ở đời Thiên Đạo này của hắn, vậy hắn không muốn lưu lại đến đời Thiên Đạo kế tiếp.
Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối lặng lẽ gật đầu, nhưng không lên tiếng. Hai người còn đang hoàn thành khâu “bổ toàn bản thân”.
Trong phong ấn.
Mặt trời màu đen càng trở nên bất an.
Thiên Đạo bản thể đến, có nghĩa là nó đã đến đường cùng.
Dù nó tính toán ra sơ hở của phong ấn, phá phong mà ra… trong nháy mắt sẽ bị Thiên Đạo trấn áp ngay.
Ngoại trừ ngồi chờ chết, nó đã không còn lựa chọn nào khác.
Lúc cuộc đời gặp phải lựa chọn to lớn, lại là đề trắc nghiệm thi đơn, hơn nữa đề trắc nghiệm này lại chỉ có một đáp án A để chọn, ác liệt hơn là đáp án này còn là đáp án sai, vậy phải tuyệt vọng bao nhiêu đây?
“Ha ha, lại còn muốn truyền tin cầu cứu ra ngoài?” Sau khi Đạo Tử bản thể tới gần phong ấn, vẻ mặt hắn lạnh lùng, hắn duỗi tay bóp một cái trong hư không.
Rôm rốp ~ một tiếng giòn giã vang lên.
Vài tín hiệu cầu cứu mà mặt trời màu đen trong phong ấn liều mạng truyền ra ngoài lúc trước đã bị đại lão Đạo Tử nắm lấy, bị bóp thành phấn vụn tựa như đồ dễ vỡ vậy!
Tiếp đó Đạo Tử lại duỗi tay nắm một cái trong hư không, lại túm được mấy tín hiệu cầu cứu nữa, tựa như túm cá chạch vậy, sau đó bóp nát toàn bộ.
Đám tín hiệu cầu cứu này còn chưa xác định được người nhận, chỉ là tín hiệu mặt trời màu đen liều mạng truyền ra trong lúc tuyệt vọng, chúng khuếch tán ngẫu nhiên. Bản thân mặt trời màu đen cũng không biết muốn truyền tín hiệu cho ai.
Lúc Đạo Tử túm lấy chúng nó đã thôi diễn một lần… nhưng không tính ra được “đối tượng cầu cứu”.
Nhưng ngay cả như vậy, Đạo Tử cũng không định để đám tín hiệu cầu cứu này truyền ra. Hắn muốn bóp chết toàn bộ những thứ “ngoài ý muốn” có thể xảy ra, không cho mặt trời màu đen bất kỳ khả năng nào.
“Nếu không muốn nếm thử thiên phạt thì thành thật đợi ở đó cho ta.” Đạo Tử trầm giọng nói.
Sau khi hắn nắm giữ rất nhiều quyền hạn Thiên Đạo, rốt cuộc kích hoạt được quyền hạn “thiên phạt giáng lâm”.
Thiên phạt không cách nào phá hủy bất hủ, nhưng cho thể làm mặt trời màu đen cực kỳ đau đớn.
“Thiên phạt?” Lúc nghe thấy lựa chọn này, mặt trời màu đen lại không chút sợ hãi, ngược lại càng thêm kích động.
Dường như nó nhớ ra cái gì đó, thậm chí có loại xung động muốn khẩn cấp đối mặt với thiên phạt!
Đạo Tử: “…”
Hắn lặng lẽ thu hồi lực chọn “kích hoạt thiên phạt”.
Mặc kệ có phải mặt trời màu đen trong phong ấn đang diễn trò hay không, nhưng đối phương biểu hiện ra dáng vè “khát vọng nhận lấy thiên phạt”, Đạo Tử trực tiếp chặt đứt ý nghĩ giáng thiên phạt xuống.
Các đời Thiên Đạo đều là nhân vật cấp bậc yêu nghiệt, nói không chừng bản thể của mặt trời màu đen này cũng giống Bá Tống, thích thiên kiếp, yêu tha thiết thiên phạt?
Nghĩ đến đó, Đạo Tử quay đầu liếc nhìn Tống Thư Hàng.
Trùng hợp chính là, Tống Thư Hàng đối diện cũng mở mắt trái ra… Mắt phải của hắn còn mù, kim đan Thánh Nhãn trong đó đang mượn lực lượng kim đan cá voi mập để khôi phục.
Như Bạch tiền bối suy đoán, sau khi hắn và Bạch tiền bối đều trở nên “không hoàn chỉnh”, bộ phận tồn tại cắn nuốt trên người nhau lập tức bắt đầu bổ khuyết bản thân.
“Bộ phận tồn tại của Bạch tiền bối” vốn vẫn duy trì độc lập, tiên năng vận chuyển tuần hoàn theo ý Tống Thư Hàng, lúc này chuyển vào trong kim đan cá voi mập bất hủ, bắt đầu dung hợp.
Tống Thư Hàng hiện tại, trong tay trái chiếu hình cánh tay nguyên thần của Bạch tiền bối; trong kim đan cá voi mập bất hủ dung hợp một bộ phận tồn tại của Bạch tiền bối.
Hắn và Bạch tiền bối đã thỏa mãn điều kiện đồng thời chứng đạo.
“Cảm thấy thế nào?” Đạo Tử hỏi.
“Cảm thấy như đổi quả thận bảy màu lúc trước vậy, nhưng ta có thể thích ứng.” Tống Thư Hàng đứng dậy, thân thể hắn tiến vào hình thức ngụy bất hủ, phối hợp chặt chẽ với kim đan cá voi mập trong đan điền.
Khí tức bất hủ trên người Bạch tiền bối bên cạnh cũng nội liễm đi nhiều.
Nhìn từ góc độ của Đạo Tử, hai người Bá Tống và Tiên Bạch thành công bổ khuyết lẫn nhau, mặc dù là hai cá thể khác biệt, nhưng lại có thêm một khái niệm “chỉnh thể”.
Nếu như là bọn họ… có lẽ thật sự sẽ thành công?
“Bạch tiền bối.” Tống Thư Hàng hô.
“Có thể bắt đầu.” Bạch tiền bối gật đầu nói.
Hai người ăn ý kết ấn.
Bạch chưa biết số 1-33 hơi lùi về sau, quỹ tích phong ấn mặt trời màu đen mở ra ba tầng phong ấn bên ngoài.
[Đừng qua đây, các ngươi đừng qua đây!]
Một số di chứng khi mặt trời màu đen bị thân thể tàn khuyết của Thiên Đạo cưỡng ép đoạt xá bắt đầu bộc phát.
Nó tựa như máy móc mất khống chế, lung tung thực hiện một vài hành động.
Biết rõ có Đạo Tử trông coi bên ngoài, nhưng nó vẫn điên cuồng phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài.
Thậm chí thân thể nó cũng không cách nào duy trì ổn định… hỏa diễm đen nhánh khuếch tán, tựa như sắp vỡ vụn vậy.
Đạo Tử duỗi tay, vô tình túm lấy tất cả tín hiệu cầu cứu, cũng bóp nát từng cái một.
Nhưng lúc liên tục bóp nát gần trăm tín hiệu cầu cứu, Đạo Tử đột nhiên chợt động trong lòng.
Hắn cool ngầu xoay người, không quay đầu lại đã đẩy ra một chưởng về phía sau.
Một chưởng đẩy đi vô cùng đơn giản, khắc họa phong cách thư sinh Nho gia tuấn dật.
Roẹt ~
Không gian trong tay Đạo Tử như sôi trào lên.
Trong không gian sôi trào cuồn cuộn, có một bóng dáng đang thiêu đốt hiện lên.
Bóng dáng này duy trì tư thế “đối chưởng” với Đạo Tử.
Toàn thân trên dưới của hắn bị nghiệp hỏa bao lấy, chân thân đen kịt, tựa như bọc lấy một tầng than cốc.
“Là bị tín hiệu cầu cứu dẫn tới? Không đúng… Hắn bị khí tức bất hủ trên người Bá Tống và Bạch đạo hữu hấp dẫn.” Đạo Tử phán đoán trong lòng.
“Xì xì xì ~” Trên bóng dáng than cốc này, thỉnh thoảng có nghiệp hỏa thiêu đốt nhỏ giọt xuống, ăn mòn mặt đất.
Đạo Tử thu tay về, nhìn đối phương chằm chằm. Kẻ này, lại đánh một chưởng chính diện với hắn!
Đối diện.
Bóng dáng than cốc kia duỗi tay, nắm lấy một tín hiệu cầu cứu trong hư không.
Hắn bị tin tức bất hủ trên người Bá Tống và Bạch tiền bối hấp dẫn tới.
Nhưng mà, tín hiệu cầu cứu vẫn đến tay hắn.
Rôm rốp ~
Bóng dáng than cốc cũng bóp nát tín hiệu
Tiếp đó hắn cong eo lên, ra vẻ muốn nhào về phía phong ấn… là muốn giải cứu mặt trời màu đen bị phong ấn ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận