Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2216: Xin Lỗi Sư Muội

Chương 2216: Xin Lỗi Sư Muội
Lưu Ly Thư Sinh lừa lấy mất linh quỷ thứ nhất của hắn không trả cũng chết rồi mà?
Nếu là trận pháp hồi sinh do Thánh Nhân Nho Gia để lại cho đệ tử, vậy về mặt lý thuyết thì Lưu Ly Thư Sinh đã chết cũng sẽ được hồi sinh mới đúng chứ?
Cọng tóc ngố Sở các chủ trả lời: “Có ba khả năng. Một là chết hẳn thật rồi, ngay cả trận pháp hồi sinh cũng không có tác dụng đối với hắn. Đúng nghĩa thần hình câu diệt, không còn khả năng hồi sinh. Khả năng thứ hai ngược lại với khả năng thứ nhất, chính là vị Lưu Ly Thư Sinh trong mười ba Kiếp Tiên Nho gia kia vẫn chưa chết hẳn. Nếu chưa chết hẳn thì tất nhiên không tồn tại lựa chọn hồi sinh. Về phần khả năng thứ ba, chính là xem vận khí. Có thể vận khí của Lưu Ly Thư Sinh khá kém... Ngươi phải biết trận pháp hồi sinh cũng có tỷ lệ hồi sinh. Tu sĩ có cảnh giới càng cao, độ khó hồi sinh càng lớn, xác suất hồi sinh thành công lại càng nhỏ. Thật ra muốn lần nào cũng hồi sinh thành công giống như ngươi rất khó.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ rồi gật đầu: “Nói cách khác, nếu lần sau ta cần pháp khí hồi sinh, tốt nhất phải kiếm được loại hồi sinh thành công trăm phần trăm, nếu không không chừng sẽ hồi sinh thất bại? Hoặc là ta phải chuẩn bị thêm mấy phương án hồi sinh. Khi phương án một thất bại, có lẽ phương án hai tiến hành thuận lợi, cứ thể mà suy ra.”
Sau khi nghe thấy những lời này của Tống Thư Hàng, cuối cùng Xích Tiêu kiếm tâm ma không nhịn được nữa: “Không, Thư Hàng, ta nghĩ tốt nhất ngươi đừng chuẩn bị phương án hồi sinh! Thật đấy, nghe lời ta đi.”
Mỗi lần trên người có một phương án hồi sinh thì Tống Thư Hàng lại dùng luôn cho nóng. Nếu hắn chuẩn bị phương án hồi sinh một hai ba, Xích Tiêu kiếm tâm ma sợ sau này một năm 365 ngày, ngày nào cũng là ngày giỗ của Tống Thư Hàng.
Thậm chí nếu nghiêm trọng, trong 365 ngày giỗ này mỗi ngày còn phải chia ra thượng trung hạ. Ý là buổi sáng cúng một đợt, buổi trưa một đợt, buổi tối còn phải cúng thêm một đợt.
“Tại sao chứ?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Xích Tiêu kiếm tâm ma tập trung suy nghĩ một lát sau đó nghiêm túc trả lời: “Thân là tu sĩ, nếu ngươi dựa vào một loại bảo vật nào đó quá nhiều sẽ sinh ra tính lệ thuộc, điều này sẽ gây bất lợi đối với sự phát triển tương lai của ngươi... Ngươi không thể lệ thuộc quá nhiều vào loại thủ đoạn hồi sinh không chính quy này. Chẳng may ngươi hồi sinh mãi thành quen, sau đó một ngày nào đó trên người ngươi không có pháp khí hồi sinh thì biết làm thế nào?”
Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối nói rất có lý, khiến người ta cảnh tỉnh.
Tống Thư Hàng lại ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
“Xích Tiêu kiếm đạo hữu nói không sai nhưng vì nó là tâm ma, nghe nó nói thì Thư Hàng ngươi nên tin một nửa thôi, lời của nó nửa thật nửa giả đấy.” Sở các chủ nhắc nhở.
Xích Tiêu kiếm tâm ma: “...”
Đúng là lời nó nói nửa thật nửa giả nhưng một nửa giả kia cũng là vì muốn tốt cho Tống Thư Hàng mà!
Chỉ là nó không nói ra thuộc tính có phương án hồi sinh thì sẽ dùng ngay kẻo phí của Tống Thư Hàng thôi.
Mục đích của ta là tốt... Khoan... khoan đã!
Xích Tiêu kiếm tâm ma đột nhiên dùng chuôi kiếm va mạnh vào vách không gian trong bụng mỹ nhân rắn công đức.
Ta là tâm ma, ta là tâm ma!
Thân là tâm ma, vậy mà nó lại quan tâm chu đáo mọi bề cho Tống Thư Hàng... Thể diện của các đời tâm ma đã bị nó ném sạch rồi.
Nhưng...
Dưỡng Đao Thuật đúng là rất sướng!
...
Trong hư không phía trên hồ đen.
Ánh sáng vàng trên hồ đã tản đi hết.
Bốn vị Kiếp Tiên Nho gia đồng loạt mở mắt ra.
“Sao lại thế này?” Viên Viên Tiên Tử giả đứng trên đỉnh mầm cây, trái tim như rơi xuống vực sâu không đáy, rơi xuống mãi không ngừng.
Bốn Kiếp Tiên Nho gia cất bước đạp không đi về phía bờ hồ.
Bọn họ lướt qua người Viên Viên Tiên Tử giả.
Lúc đi ngang qua Viên Viên Tiên Tử giả, vị Kiếp Tiên mọt sách kia vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Tiên tử cực khổ rồi.”
Viên Viên Tiên Tử giả cảm nhận được bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên một cách máy móc nhìn Kiếp Tiên mọt sách.
Kiếp Tiên mọt sách nhìn cô rồi cười toe toét như tên ngốc, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Bốn vị Kiếp Tiên cùng đi đến bờ hồ, đáp xuống cạnh Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử.
Bọn họ thi lễ chào Vân Tước Tử. Lai lịch của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử rất thần bí, cô từng là người dạy vỡ lòng trên con đường tu luyện của Thánh Nhân, dẫn Thánh Nhân bước lên con đường tu hành.
Vậy nên xét về thân phận, cô có tư cách nhận một lễ này của mười ba Kiếp Tiên.
Vân Tước Tử nhìn bốn người, nhíu mày: “Các ngươi...”
Vị Kiếp Tiên mọt sách kia gật đầu nói: “Đúng vậy Vân Tước Tử tiền bối, nói tóm lại bọn ta... hồi sinh thất bại rồi.”
“Trận pháp do sư phụ để lại từng bị phá hủy, mặc dù đã tu bổ hoàn thiện nhưng lại bị thay đổi quá nhiều.” Vị Kiếp Tiên tuấn mỹ thoát tục bổ sung nói.
“Hơn nữa, thời gian đã quá lâu.” Vị Kiếp Tiên nho nhã lễ độ nói.
Nếu là năm đó, lúc bọn họ mới chết, đại trận hồi sinh này có thể lập tức kích hoạt, dưới tác dụng mạnh mẽ của thủ đoạn do Thánh Nhân để lại, bốn người bọn họ có thể hồi sinh với tư thái gần như hoàn mỹ.
Nhưng bây giờ... thời đại viễn cổ đã kết thúc từ lâu, cách thời đại của Thánh Nhân hàng nghìn hàng vạn năm.
Thời gian như thoi đưa.
Dù dùng thủ đoạn do Thánh Nhân Nho Gia để lại cũng không thể làm đệ tử đã chết hàng nghìn hàng vạn năm sống lại một cách hoàn mỹ.
Vân Tước Tử là chuyên gia hồi sinh, từ xưa đến nay cũng không tìm được ai có kinh nghiệm hồi sinh phong phú hơn cô. Vậy nên cô vừa liếc mắt đã nhìn ra điểm khiếm khuyết của bốn vị đệ tử Nho gia này.
Mặc dù bọn họ được hồi sinh nhưng lại không thoát khỏi trạng thái “chết”, tương tự như trạng thái “hồi quang phản chiếu”.
Tối đa là mấy ngày sau, bọn họ sẽ lại biến mất, mà lần này biến mất chính là cái chết vĩnh hằng, không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể làm bọn họ sống lại lần nữa.
“Bọn ta muốn tranh thủ chút thời gian cuối cùng trở về thăm Nho gia.” Vị Kiếp Tiên đầy tài hoa lên tiếng, sau đó hắn lại hỏi: “Bây giờ Nho gia... còn tồn tại không?”
“Vẫn còn.” Từ xa truyền đến tiếng của Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối phất nhẹ tay áo, Tống Thư Hàng và Tạo Hóa Tiên Tử trong tụ lý càn khôn được đưa ra.
Tống Thư Hàng ổn định thân hình đáp xuống đất.
Tạo Hóa Tiên Tử lại rúc ở sau lưng Tống Thư Hàng, giấu thân hình nhỏ bé sau lưng hắn...
Hình như cô không dám gặp bốn vị huynh trưởng của mình.
Ở trong tụ lý càn khôn, cô đã nghe được tin bốn vị Kiếp Tiên Nho gia hồi sinh thất bại.
Vị Kiếp Tiên mọt sách nhìn Tống Thư Hàng và Tạo Hóa Tiên Tử sau lưng hắn, lần đầu tiên trên khuôn mặt đờ đẫn lộ ra nụ cười bình thường.
Chân vừa động, ngay sau đó hắn đã xuất hiện bên cạnh Tạo Hóa Tiên Tử.
Sau đó hắn đặt tay lên... đỉnh đầu Tống Thư Hàng, xoa nhẹ: “Xin lỗi sư muội, rõ ràng đã hứa nếu gặp lại nhau sẽ không để cái chết chia lìa nữa, nhưng lần này có lẽ bọn ta phải thất hứa rồi.”
Tống Thư Hàng: “???”
Ngài xin lỗi Tạo Hóa Tiên Tử thì sờ đầu ta làm gì?
Bàn tay của Kiếp Tiên mọt sách lại sờ tới sờ lui trên đầu Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhìn đối phương với ánh mắt nghi ngờ.
Chẳng lẽ... mắt của vị này bị gì à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận