Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1486: Tống Thư Hàng Quyết Định Đọc Mấy Câu Thoại

Chương 1486: Tống Thư Hàng Quyết Định Đọc Mấy Câu Thoại
Không biết tại sao khi nghe thấy câu ‘Hạch tam cổ ma, chỉ có tao mới xứng đáng có được nó’, Tống Thư Hàng lại cảm thấy buồn cười. Câu này bất ngờ chọt trúng điểm cười của hắn.
Bá Tống rất muốn cười nhưng vì giữ uy nghiêm của chủ quán, hắn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Từ đầu đến cuối Tống Thư Hàng vẫn giữ nguyên tư thế mười ngón tay đan xen chống dưới cằm.
Sở Sở lặng lẽ đi tới sau lưng Tống Thư Hàng.
Con rối tiên tử tiếp tục giả làm tượng gỗ, ngồi im bất động.
Sở Sở truyền âm nhập mật, thở dài nói:
[Lại là một cuộc tranh giành xảy ra vì một món bảo vật? Tu luyện giới vẫn luôn tàn khốc như vậy.]
Cũng giống như thế gia họ Sở bọn cô, vì kiếm quyết tổ truyền quá mạnh mẽ đã khơi dậy lòng tham của Hư Kiếm Phái.
Sau đó để bảo đảm giành được thắng lợi trên Đoạn Tiên đài, Hư Kiếm Phái đã mua sát thủ ám sát cô.
Nhờ phúc của Hư Kiếm Phái, đến giờ ngực cô vẫn chưa phình lại được như trước, thậm chí nói không chừng cả đời cũng không khôi phục lại được.
Hư Kiếm Phái bị diệt là đáng lắm!
[Nơi nào có người, nơi đó sẽ có tranh đoạt, đây là chuyện không thể tránh khỏi.]
Tống Thư Hàng đã từng ở hình thức tua nhanh trải qua cuộc đời của Sở Sở, thế nên có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy.
[Sư phụ, chúng ta có ra tay không? Tu vi của vị chú thuật sư này hẳn là ở cảnh giới nhị phẩm, có lẽ ta sẽ cản nổi hắn.]
Sở Sở truyền âm hỏi.
[Ngươi nhìn lầm rồi, tu vi của người này ở mức cảnh giới tứ phẩm... Trong cơ thể hắn còn cất giấu một loại lực lượng khác. Tạm thời ngươi không phải là đối thủ của hắn.]
Tống Thư Hàng trả lời.
Thiếu nữ tóc vàng dưới quầy thu ngân ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng, con rối tiên tử và Sở Sở, sau đó lại cẩn thận tiến tới khe hở chỗ quầy thu ngân quan sát tình hình trong quán.
“Nói đi, rốt cuộc bảo vật ở đâu?”
Tên xăm mình đi tới bên cạnh ông anh vạm vỡ, trầm giọng hỏi.
“Tao không mang theo trên người.”
Ông anh vạm vỡ yếu ớt trả lời.
Tên xăm mình:
“Tao biết nên tao mới hỏi rốt cuộc mày giấu bảo vật ở đâu?”
“Tao có thể giao bảo vật cho mày, dù sao đối với loại người như tao còn sống mới quan trọng nhất... Chết rồi thì chẳng còn gì cả.”
Ông anh vạm vỡ cười khổ nói.
Hắn là người rất thức thời.
Tên xăm mình hiển nhiên cũng rất hài lòng với câu trả lời của ông anh vạm vỡ:
“Rất tốt, tao rất...”
[Sát sát sát sát sát sát~~ kẻ bất trung... Sát sát sát! Kẻ bất hiếu... Sát sát sát!]
Đúng lúc này, ca khúc Thất Sát Ca đáng sợ đột nhiên vang lên.
Tống Thư Hàng vừa nghe thấy giai điệu quen thuộc lại đáng sợ này, tim bỗng đập chậm nửa nhịp.
Nhìn trời, sao chuông điện thoại của mình lại là bài Thất Sát Ca chứ?
Cũng may tiếng chuông không phải tiếng của Tạo Hóa Pháp Vương, mà là tiếng hát trong trẻo êm tai của một cô gái.
Ca khúc Thất Sát Ca đột nhiên vang lên, lập tức phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa tên xăm mình và ông anh vạm vỡ.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Hắn cúi đầu nhìn màn hình, phát hiện người gọi tới là ‘Thất Sinh Phù Phủ Chủ’.
“Nhạc chuông điện thoại của ta biến thành Thất Sát Ca phiên bản giọng nữ khi nào vậy kia? Ta nhớ mình đâu có cài nhạc chuông.”
Tống Thư Hàng thầm thắc mắc.
Ai đổi nhạc chuông điện thoại của hắn thế này?
Gần đây số lần hắn ‘hôn mê, nổ tung, hồi sinh’ khá nhiều, nói không chừng trong khoảng thời gian này có người cố ý đổi nhạc chuông điện thoại để chơi khăm hắn.
Là Đậu Đậu? Tam Lãng tiền bối? Hay Đồng Quái tiền bối?
Nhất định phải kịch liệt lên án hành vi chơi khăm này của các tiền bối đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 mới được.
Sau đó hắn bình tĩnh nhận điện thoại.
Ông anh vạm vỡ và tên xăm mình nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Đặc biệt là tên xăm mình, khói đen trên người hắn cuộn trào mãnh liệt, sát ý rục rịch manh động, không áp chế được.
“Alo, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi đang ở Lan Tây đảo đúng không?”
Tiếng của Thất Sinh Phù Phủ Chủ từ trong điện thoại truyền tới.
Tống Thư Hàng:
“Đúng vậy, ta còn mua một quán ăn ở đây nữa. Tiền bối muốn tới quán của ta làm khách không?”
Lúc này con rối tiên tử ngồi bên cạnh bỗng nhúc nhích ngón tay dưới cằm.
Một pháp thuật cách âm rơi vào trên người Tống Thư Hàng, cuộc nói chuyện giữa hắn và Thất Sinh Phù Phủ Chủ bị che đi.
Ở đây có một người bình thường, bên dưới quầy thu ngân còn có một thiếu nữ tóc vàng.
Cuộc nói chuyện giữa Tống Thư Hàng và Thất Sinh Phù Phủ Chủ không thích hợp để hai người này nghe được.
Ở đầu bên kia, Thất Sinh Phù tiền bối cười nói:
“Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi Điền Thiên đảo, nếu đến lúc đó quán ăn của ngươi còn mở thì ta sẽ ghé qua chơi.”
Tống Thư Hàng:
“Đến lúc đó tiền bối tới dùng cơm ta sẽ giảm giá cho ngài, đúng rồi, tiền bối tìm ta có chuyện gì không?”
“Ta nhận được một tin tức, một tên tà tu bị ta ghi vào sổ nhỏ vừa lúc đổ bộ lên Lan Tây đảo vào hôm nay. Nếu Thư Hàng tiểu hữu ngươi thấy hắn, có thể bắt hắn giúp ta được không? Chờ qua mấy ngày nữa ta đến Điền Thiên đảo, ngươi có thể giao tên tà tu này cho ta. Thực lực của đối phương hẳn chỉ ở mức tam phẩm nhưng nhờ vào một loại tà pháp, lực chiến có thể đạt tới tứ phẩm. Trên người ngươi có ánh sáng công đức, đúng lúc có thể khắc chế hắn, chắc chắn dư sức đối phó hắn.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhanh chóng trả lời.
“Ngoại hình của tên tà tu đó thế nào? Nếu gặp được, ta sẽ bắt hắn lại giúp tiền bối.”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Thư Hàng tiểu hữu chịu trợ giúp đúng là quá tốt rồi, ta sẽ gửi thông tin và hình qua cho ngươi. Thật ra đây là lời thề ta lập ra lúc còn trẻ, muốn bắt được tên tà tu này mang lên Hổ Nha sơn để tế cho những sơn dân vô tội đã bị hắn hại chết, kết quả mãi đến gần đây mới tìm được tung tích của hắn.”
Lúc còn trẻ Thất Sinh Phù Phủ Chủ thật sự lập ra quá nhiều lời thể, ghi đầy trong cuốn sổ nhỏ không hề mỏng của hắn.
Những lời thề có lớn có nhỏ, không biết Thất Sinh Phù tiền bối có thể hoàn thành hết trong lúc còn sống không.
Tâm nguyện lớn nhất bây giờ của Thất Sinh Phù tiền bối là tìm được đường hầm thời gian trong truyền thuyết, sau đó xuyên về quá khứ, đi tìm bản thân lúc còn trẻ rồi tát cho mình thật mạnh vì cái tội lập lời thề lung tung.
Tống Thư Hàng kết thúc cuộc trò chuyện với Thất Sinh Phù tiền bối.
Ông anh vạm vỡ ngơ ngác nhìn Tống Thư Hàng.
Còn tên xăm mình thì đang chau mày. Hắn cứ có cảm giác bộ dạng của Tống Thư Hàng nhìn hơi quen mắt nhưng ký ức trong đầu lại khá mơ hồ, dường như phần ký ức liên quan đến Tống Thư Hàng đã trở nên trong suốt.
Tít tít~~
Thất Sinh Phù Phủ Chủ gửi một phần tư liệu có tên ‘Tà tu’ cho Tống Thư Hàng thông qua phần mềm chat.
Trong tư liệu có cả hình của tà tu. Đó là một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, toàn thân xăm đầy hoa văn kỳ lạ, ngoài ra trên người tên này còn có rất nhiều lỗ cùng với khoen, nhìn quỷ dị vô cùng.
Bên dưới còn có một phần thông tin cá nhân về tên tà tu này, ví dụ như công pháp tu luyện, điểm đặc biệt của công pháp, nhược điểm của công pháp...
Thánh quang, chính khí Nho gia, ánh sáng công đức, thần thông Phật gia đều là những thứ khắc chế tà công của tên tà tu này.
Sau khi xem tư liệu xong, Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía tên xăm mình mới xông vào, còn khóa cửa chính cửa sổ trong quán ăn của hắn.
Ngoại trừ trên người không có đủ loại khoen kim loại to nhỏ, tên này giống hệt tên tà tu trong hình mà Thất Sinh Phù Phủ Chủ gửi tới.
Đôi khi thấy thế giới rất lớn, nhưng đôi khi lại thấy thế giới thật nhỏ bé.
Trùng hợp? Hữu duyên? Ngẫu nhiên?
Không!
Cõi đời này không có ngẫu nhiên, có chăng chỉ là tất nhiên.
“Chân trời nơi nào không... không đúng.”
Tống Thư Hàng lắc đầu sửa lại:
“Tìm mòn gót giày mà chẳng thấy, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào!”
Nhưng vì con rối tiên tử đã thi triển pháp thuật cách âm trên người hắn nên mấy người có mặt ở đây không nghe thấy tiếng của hắn.
“Sư phụ, ngài đang nói gì vậy?”
Sở Sở tò mò hỏi.
Cô thấy Tống Thư Hàng nhìn vị chú thuật sư kia, môi khép mở nhưng lại không phát ra tiếng, nhìn rất quỷ dị.
Tống Thư Hàng:
“...”
Con rối tiên tử ở bên cạnh lại âm thầm cử động ngón tay, giải trừ pháp thuật cách âm trên người Tống Thư Hàng.
“Cảm ơn tiên tử.”
Tống Thư Hàng xoay đầu lại, hai tay đan xen chống dưới cằm, sau đó hắn lại nhìn tên xăm mình với ánh mắt cao thâm khó dò.
“Sở Sở, ngươi có muốn tới đây ngồi không? Ba người chúng ta ngồi thành một hàng cho có khí thế.”
Tống Thư Hàng đề nghị.
Sở Sở lập tức từ chối:
“Không muốn.”
“Chẳng chịu phối hợp gì cả, thân là đệ tử của ta, ngươi vẫn còn non và xanh lắm.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn tên xăm mình kia, nói lại lần nữa:
“Tìm mòn gót giày...”
“Tìm mòn gót giày mà chẳng thấy, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào!”
Mỹ nhân rắn công đức bỗng bay ra từ sau lưng Tống Thư Hàng, trong miệng phát ra tiếng của Tống Thư Hàng.
Cô đã thu âm lại tiếng của Tống Thư Hàng, cũng dùng tiếng của Tống Thư Hàng đoạt lời thoại của chính chủ.
Cướp lời thoại xong, @#%× Tiên Tử tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn.
Cướp lời thoại đúng là quá đã!
Sở Sở:
“...”
Con rối tiên tử:
“...”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Ngươi là ai?”
Tên xăm mình nhìn Tống Thư Hàng đầy cảnh giác.
Ánh sáng công đức là vật khắc chế hắn, mà giống như loại ánh sáng công đức thực thể hóa sau lưng Tống Thư Hàng, chỉ đứng im một chỗ không làm gì cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực.
Tống Thư Hàng:
“Không nhận ra ta ư?”
Đúng rồi... Lần hồi sinh này + Thời Quang thành, hình như hiệu ứng nhân vật thiên hạ ai cũng biết trên người hắn đã yếu đi.
Có lúc cảm thấy hiệu ứng nhân vật thiên hạ ai cũng biết này rất hữu dụng.
Đã vậy, Tống Thư Hàng quyết định đọc ba câu thoại.
“Cái gì là hiếu?”
“Cái gì là yêu?”
“Biết tình mẹ vĩ đại thế nào không?”
Thánh ấn hiện ra.
“Bá... Bá Tống!”
Rốt cuộc tên xăm mình cũng hợp nhất chàng trai có khuôn mặt hiền hòa trước mắt với hình tượng trong ký ức của mình.
Là hắn, Huyền Thánh đáng sợ nhất trong nghìn năm qua!
Nghìn năm đệ nhất thánh, vị thánh hiển thánh hai lần!
Người mang song thánh hào!
Trong chư thiên vạn giới, chỉ cần là tu luyện giả đều biết đến uy danh của Bá Tống Huyền Thánh.
Vừa rồi hắn đúng là bị bảo vật làm mờ mắt, bị mỡ heo lấp đầy não, thế mà lại không nhận ra Bá Tống Huyền Thánh.
Mỹ nhân rắn công đức ở sau lưng Tống Thư Hàng thì đang... âm thầm học thuộc ba câu thoại mà Tống Thư Hàng mới nói ra.
Lần sau lúc Tống Thư Hàng mở miệng muốn nói ‘Cái gì là hiếu?’ thì cô lại có thể cướp lần nữa.
...
Lúc này, ánh mắt của Tống Thư Hàng bỗng trở nên sắc bén:
“Ngươi muốn khoanh tay chịu trói hay muốn ta ra tay?”
Tên xăm mình:
“Bá Tống tiền bối, trước kia ta từng đắc tội ngài à?”
Hôm nay là lần đầu tiên ta tiếp xúc trực tiếp với ngài mà.
“Còn nhớ những sơn dân bị ngươi sát hại trên Hổ Nha sơn không?”
Tống Thư Hàng đứng dậy, bình tĩnh nói.
Cảm giác đè ép kinh khủng phủ xuống người tên xăm mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận