Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 666: Cảnh đầu tiên, Cao Thăng sư huynh lên sàn

Chương 666: Cảnh đầu tiên, Cao Thăng sư huynh lên sàn
Tống Thư Hàng:
“Sư môn của ngươi là Đạo môn á?”
Nói cách khác, thực tế hòa thượng Tây này là một đạo sĩ Tây ư?
“Đúng vậy, thực ra trước khi tới Hoa Hạ thì ta vẫn mong được trở thành một cao tăng của Thiếu Lâm tự, đáng tiếc là không được như mong muốn, cuối cùng lại vào Đạo môn. Có điều đến bây giờ ta vẫn luôn có một trái tim hướng phật.”
Hòa thượng Tây nói với vẻ kiên định.
Nói được một nửa thì hắn lại thở dài:
“Đáng tiếc sư phụ chỉ dạy ta kiếm pháp, tâm pháp của đạo môn, cả pháp bào cũng là đạo bào.”
Tống Thư Hàng nghe thấy câu này của hòa thượng Tây tự nhiên cảm thấy như gặp được tri âm.
Ngược lại với hòa thượng Tây, hắn muốn trở thành một đệ tử nho gia hoặc một đệ tử đạo môn đẹp trai, hắn muốn luyện kiếm thuật. Thế nhưng không được như mong muốn, công pháp vỡ lòng hắn học là của phật tông, pháp bào của hắn là áo cà sa, hắn chẳng có thiên phú gì về kiếm thuật, mà thiên phú về đao thì lại ngút trời.
“Ta có thể hiểu được cảm giác của ngươi.”
Tống Thư Hàng cảm thán:
“Ta và ngươi trái ngược với nhau, ta một lòng muốn trở thành hành giả nho gia hoặc tu sĩ đạo môn, thế mà phần lớn công pháp ta tu luyện lại là của phật tông, ta còn am hiểu đao pháp và có một cái áo cà sa ngọc bích... Ơ?”
Tống Thư Hàng nói tới đây thì khựng lại.
Trước mặt hắn, hòa thượng Tây cũng sáng ngời mắt lên, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Thế rồi cả hai kéo nhau vào một góc đại sảnh.
Hòa thượng Tây chỉ vào chiếc áo bào màu xanh ngầu lòi trên người mình rồi giới thiệu:
“Chiếc đạo bào này là do sư phụ Vô m Tử đạo nhân của ta đoạt được khi đi thám hiểm từ hồi còn trẻ, có thể coi là đạo bào trân phẩm ở nhị phẩm. Nó được dệt từ tơ của linh thú kim chu, vô cùng nhẹ nhàng. Sau khi mặc nó vào thì đao kiếm cũng không làm ta bị thương được, dù không mở trận pháp phòng ngự cũng có thể ngăn được đạn từ súng ống. Nếu mở trận pháp ra thì có thể mặc sức đi lại giữa bão đạn mưa bom. Trừ những điều đó thì chiếc đạo bào này còn mang trận pháp mai rùa, sau khi mở ra thì không bị khói độc ảnh hưởng! Ta gọi nó là đạo bào Kim Chung Tráo!”
May mà Vô m Tử đạo trưởng không biết cái tên này, nếu không có khi lại hộc máu mất.
Tống Thư Hàng lấy chiếc áo cà sa ngọc bích trong túi thu nhỏ một tấc ra rồi cũng giới thiệu:
“Chiếc áo cà sa này cũng là áo cà sa phòng ngự cấp bậc trân phẩm trong nhị phẩm, được tạo thành từ tơ của Bích Ngọc tằm, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. Sau khi mặc nó vào, dù khong mở trận pháp phòng ngự cũng có thể ngăn được đạn của súng ống, sau khi mở phòng ngự thì có thể đi lại giữa mưa bom bão đạn như chốn không người! Không chỉ thế, nó còn có mật mã để phòng trộm cắp, một khi mặc vào mà không có mật mã là không thẻ cởi ra. Cho dù là cao thủ của Không Không Đạo Môn cũng không thể cởi nó ra được.”
Hai người mỉm cười đầy thấu hiểu.
“Thiện tai, thiện tai!”
Hòa thượng Tây vỗ tay đôm đốp.
“Hay lắm hay lắm!”
Tống Thư Hàng cười tươi rói.
Sau đó hòa thượng Tây cởi phăng chiếc đạo bào Kim Chung Tráo trên người đưa cho Tống Thư Hàng luôn và ngay. Hắn mặc tăng y của phật môn bên trong lớp đạo bào, chỉ còn thiếu mỗi chiếc áo cà sa nữa thôi!
Tống Thư Hàng cũng đưa áo cà sa ngọc bích và cả mật mã cho hắn,
Hai người hoàn thành một cuộc giao dịch vẹn cả đôi đường.

Sau khi trao đổi xong thì hòa thượng Tây lại hỏi một cách ngạc nhiên:
“ n nhân, khi đi ở dọc đường, ta nghe nói Jacob tiên sinh định tới đây quay một bộ phim cho ngươi… người đầu tư bộ phim này có quan hệ gì với ngươi thế?”
“À, có thể coi ta là nhà đầu tư cũng được.”
Tống Thư Hàng mỉm cười đáp.
“Thế, ân nhân này, trong phim của ngươi có thiếu nhân vật nào không? Cho ta diễn một vai với.”
Hòa thượng Tây hỏi.
“Ngươi muốn diễn vai quần chúng à?”
Tống Thư Hàng suy tư một lát rồi bỗng nảy ra một ý.
Tí nữa hắn phải diễn Cao Thăng sư huynh rồi. Hắn nghĩ… khi bắt đầu diễn, hắn chỉ cần diễn không tốt là có thể quăng gánh ném ngay nhân vật này cho đạo hữu khác thôi.
Thế nhưng trong nhóm Cửu Châu số 1 dường như không có ai muốn ôm nhân vật này cả.
Hòa thượng Tây đến mới đúng lúc làm sao.
Đến lúc đó, nếu Tống Thư Hàng không đảm nhận được vai Cao Thăng sư huynh này thì hòa thượng Tây bù vào là vừa quá rồi còn gì nữa.
“Không thành vấn đề!”
Tống Thư Hàng vỗ ngực nói với hòa thượng Tây:
“Đến lúc bắt đầu diễn ta sẽ kiếm nhân vật cho ngươi.”
“Cảm ơn ngươi nhé, ân nhân.”
Hòa thượng Tây kích động nói.
Cách đó không xa, Bạch tiền bối chống cằm ngồi nhìn Tống Thư Hàng và hòa thượng Tây.
Và ngài nghe rõ mồn một đoạn đối thoại giữa hai người.
Có thể nói Tống Thư Hàng nhận hối lộ rồi phân cho hòa thượng Tây này một vai không? Đây có phải là quy tắc ngầm không nhỉ?

Thời gian thấm thoắt.
Các đạo hữu chuẩn bị đóng phim trong nhóm Cửu Châu số 1 đã có mặt đông đủ.
Dược Sư và Giang Tử Yên cũng tới, không biết là bây giờ Cuồng Đao Tam Lãng… có còn sống hay không.
Lúc này một nhóm đạo hữu đông đảo đang chơi đùa với sói con nhà Tuyết Lang Động Chủ, sói con trắng như tuyết còn chưa biến được thành người, trông đáng yêu vô cùng.
Bắc Hà Tán Nhân đến sau, hỏi:
“Đã quyết định cho Thư Hàng tiểu hữu đóng vai Cao Thăng sư huynh rồi đúng không?”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Không sai, trong danh sách diễn viên ghi tên Thư Hàng tiểu hữu đấy.”
Bắc Hà Tán Nhân gật đầu, rồi âm thầm suy nghĩ trong lòng, rằng không biết có nên thương lượng với mọi người dể đặt cho Thư Hàng tiểu hữu cái vòng hoa hay không.

2 giờ chiều.
Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, bao gồm cả người thường trong đoàn phim và bạn bè của Tống Thư Hàng.
Sau khi được Tống Thư Hàng đồng ý, cấp dưới của Linh Điệp Tôn Giả lặng lẽ lấy ra mấy con huyễn điệp, cho chúng đậu trên người đám Cao Mỗ Mỗ, Nha Y và Thổ Ba.
Có huyễn điệp trên người thì lát nữa khi quay phim, dù có nhìn thấy những chiêu thức siêu nhiên của tu sĩ, đám Cao Mỗ Mỗ cũng sẽ tự động lọc hết những hình ảnh ấy ra.
Thế thì các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 mới không phải bó tay bó chân khi quay phim.
Bạch Tôn Giả vỗ tay rồi nói:
“Mời mọi người đi cùng ta, chuẩn bị lên thuyền tiên, chúng ta sẽ lập tức di chuyển tới địa điểm quay phim đầu tiên, bắt đầu quay phần mở màn.”
Dưới tác dụng của huyễn điệp, hai chữ “thuyền tiên” tự động được phiên dịch thành “máy bay” trong tai người thường, và trong mắt họ thì mấy chiếc thuyền tiên cũng biến thành dạng máy bay.
Thuyền tiên khởi động, đưa tất cả các thành viên trong đoàn phim và các thiết bị quay chụp bay vụt lên trời, đi đến phim trường đầu tiên dưới sự dẫn dắt của Bạch Tôn Giả.

3 giờ chiều.
Sau khi xuyên qua một kết giới bảo vệ khổng lồ, các thuyền tiên cuối cùng cũng tới sơn trang nghỉ mát của Bạch Tôn Giả.
Từ trên cao nhìn xuống, nơi đó là một căn cứ môn phái cỡ trung rất đẹp, nó hiện lên trước mắt mọi người chẳng khác gì một bức tranh.
Tống Thư Hàng đứng bên cửa sổ thuyền tiên, nhìn xuống phía dưới:
“Phong cảnh ở đây đẹp quá.”
Bạch tiền bối đứng bên cạnh hắn, cười bảo:
“Đúng là đẹp thật. Ta mới chỉ tu sửa bước đầu thôi đấy. Nếu khôi phục được như ban đầu thì căn cứ của tông môn này phải đẹp hơn nữa kia. Không biết là ngày xưa vì sao tông môn ấy lại bỏ nơi này.”
“Có lẽ là xảy ra tai nạn? Hoặc là môn phái họ tìm thấy chỗ đóng trú tốt hơn nên đã di dời?”
Tống Thư Hàng cười nói.
Nhìn căn cứ đẹp đẽ của tông môn bên dưới, trong lòng Tống Thư Hàng bỗng hiện lên một nguyện vọng.
Đợi đến một ngày hắn đủ mạnh để che chở người thân và bạn bè mình, hắn sẽ tích trữ linh thạch rồi xây dựng một nơi phong cảnh như họa, sau đó dùng kết giới biến nó thành thế ngoại đào nguyên.
Đến lúc đó, hắn có thể đón người nhà và một vài người bạn thân vào đó.
Nói đến linh thạch thì Tống Thư Hàng lại nghĩ tới một việc khác.
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối.”
“Chuyện gì thế?”
Bạch Tôn Giả quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thư Hàng ấp a ấp úng thì chẳng hiểu ra sao.
“Là thế này, tiền bối có thể cho ta vay một ít linh thạch được không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sắp tới Thất Tu tiền bối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, để dẫn hắn đi gặp cái người “cái gì cũng có thể bán” thần kì nọ.
Mà bây giờ trên người Tống Thư Hàng chỉ có mỗi một ít linh thạch từ việc bán trân châu Huyết Ma cho Thiên Nhai Tử đạo trưởng lần trước. Tuy rằng đối với cá nhân hắn mà nói thì đây đã là một số tiền cực kì lớn rồi, nhưng muốn đi gặp cái vị “cái gì cũng có thể bán” kì diệu kia thì chỗ linh thạch này rõ ràng là ít quá.
Hơn nữa, nói không chừng ở chỗ vị “cái gì cũng có thể bán” kì diệu kia còn có bảo vật chữa trị hàn bệnh cho Lý m Trúc nữa.
Dựa theo kí ức của tán tu Lý Thiên Tố đạo trưởng thì trong cấm địa kia có thể có cách trị hàn bệnh cho Lý m Trúc, thế nhưng chính Lý Thiên Tố đạo trưởng cũng chưa vào trong cấm địa, cho nên hắn cũng không khẳng định được mình có thể tìm được cách để cứu Lý m Trúc hay không.
Bởi thế, Tống Thư Hàng không thể kí thác toàn b hy vọng vào cấm địa được, chuẩn bị thêm một chút không bao giờ thừa.
“Ngươi thiếu linh thạch à?”
Bạch Tôn Giả mỉm cười:
“Thiếu bao nhiêu?”
Tống Thư Hàng:
“Càng nhiều càng tốt! Bằng không nếu bỏ lỡ thì có lẽ ta sẽ hối hận cả đời.”
“Càng nhiều càng tốt ư? Ta hiểu rồi.”
Bạch Tôn Giả cười nói:
“Thế thì chờ sau khi quay xong bộ phim này, ta sẽ đưa ngươi đến một động phủ khác. Linh thạch của ta đều để ở đó hết.”
“Bạch tiền bối, cảm ơn ngài.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch Tôn Giả đáp:
“Không cần khách khí.”
“Ngài có lấy lãi không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Nhanh mồm nhanh miệng chính là ưu điểm lớn nhất của hắn.
“Được rồi, lúc đó ta sẽ đòi thêm ít nhiều.”
Bạch Tôn Giả cười ha hả.

Thuyền tiên chậm rãi hạ xuống, đoàn phim Jacob đã tiến vào trạng thái làm việc.
Dưới sự trợ giúp của cấp dưới nhà Linh Điệp Tôn Giả, đạo diễn Jacob sắp xếp cho quay phim quay lại hình ảnh “tiên cảnh” từ trên cao.
Sau khi quá trình quay phim kết thúc, những hình ảnh quay từ trên xuống này sẽ được chọn lựa và cắt nối biên tập thành phần mở đầu phim.
Thuyền tiên hạ xuống, các thành viên đoàn phim chuyển thiết bị ra.
Được Bạch Tôn Giả dẫn dắt, mọi người đến sân luận võ, nơi mở màn của bộ phim, nơi mà Cao Thăng sư huynh treo nhân vật chính lên đánh!
Đoàn phim Jacob bắt đầu bận rộn lu bù, để bố trí đạo cụ, đèn sáng, máy quay và cảnh tượng…

4 giờ chiều
Công tác chuẩn bị xong xuôi.
Tiếng khởi động máy vang lên, máy quay được bật.
Diễn viên vào chỗ.
Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả thay bộ đạo bào đồng phục của Không Vân phái do Cổ Hồ Quan Chân Quân tài trợ.
Bạch Tôn Giả diễn nhân vật chính Lăng Dạ đã vào vị trí.
Tống Thư Hàng diễn nam phụ Cao Thăng sư huynh vào vị trí.
Cổ Hồ Quan Chân Quân diễn Bát Tí Kiếm Thánh trưởng lão Không Vân phái vào vị trí.
Giang Tử Yên diễn đại sư tỷ Mộ Dung Họa vào vị trí.
Mặt khác, bên ngoài lôi đài còn có rất nhiều đệ tử mặc đồng phục của Không Vân phái, đám đệ tử bình thường này đều là do Linh Điệp Tôn Giả điều thủ hạ của mình tới sắm vai.
Bọn họ sẽ là những người vất vả và đáng kính nhất trong bộ phim này, chuyện vặt là do họ làm, vai quần chúng là do họ đóng, người qua đường cũng được họ thầu luôn.
Thư kí trường quay lấy clapperboard ra, dập “cách” một tiếng.
Đạo diễn Jacob hô lên:
“ACTION!”

Bạch Tôn Giả bình tĩnh đi lên đài luận võ, chỉ trong thời gian đi có mấy bước chân mà ngài đã nhập vai rồi.
Bạch Tôn Giả lúc này kiên cường, bất khuất, chẳng hề sợ hãi.
Đạo bào màu lam nhạt khoác trên người ngài hợp đến vô ngần, mái tóc đen dài bay múa sau lưng, Bạch Tôn Giả đã thực sự trở thành “Lăng Dạ” trong kịch bản.
Cổ Hồ Quan Chân Quân đứng bên cạnh đài luận võ, vẻ mặt lạnh lùng, tay khoanh trước ngực. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó mà người ta đã có cảm giác “chí công vô tư”. Chân Quân cũng đã nhập vai trong nháy mắt.
Không hổ là các vị tiền bối đã trải qua nhân sinh phong phú.
Sắp đến mình rồi!
Tống Thư Hàng cắn chặt răng.
Lên thôi, diễn tệ thì để cho hòa thượng Tây thay vào.
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng hơi bình tĩnh lại.
Trước khi tiến vào màn ảnh, hắn hít sâu một hơi, tiếp thêm can đảm cho mình.
Sau đó, hắn cười lạnh, đi vào đài luận võ, cũng bước vào trong ống kính.
Sau lưng hắn còn có hai sư đệ xu nịnh bám đít do cấp dưới của Linh Điệp Tôn Giả thủ vai.
“Ha ha ha, Lăng Dạ, rốt cuộc ngươi cũng không trốn tránh nữa mà dám ra ứng chiến rồi sao?”
Tống Thư Hàng cười lạnh lùng với Bạch Tôn Giả trên đài luận võ.
Bạch Tôn Giả sắm vai Lăng Dạ nhìn lại Tống Thư Hàng với ánh mắt thản nhiên, bình tĩnh, diễn xuất max điểm.
“Sư huynh, hôm nay nhất định phải dạy dỗ Lăng Dạ, cho hắn biết sự lợi hại của ngươi!”
Sư đệ 1 gào to.
“Đúng! Phải bắt hắn từ nay về sau không được làm trái ý sư huynh nữa!”
Sư đệ 2 bổ sung.
“Hừ.”
Tống Thư Hàng sắm vai Cao Thăng sư huynh hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:
“Lăng Dạ, lần này ta muốn đánh cho ngươi một tháng không xuống được giường!”
Sau khi đọc câu thoại này xong, Tống Thư Hàng hơi chột dạ.
Rõ ràng biết là mình đang đóng phim, Bạch Tôn Giả chỉ đang sắm vai Lăng Dạ mà thôi.
Thế nhưng dám nói với Bạch Tôn Giả là “ta muốn đánh cho ngươi một tháng không xuống được giường” thì cứ thấy trong lòng run run làm sao ấy.
Sau khi đọc xong thoại, Cao Thăng sư huynh lộn mèo 360 độ nhảy lên đài luận võ.
Thế là Tống Thư Hàng vui vẻ nhảy lên cao đúng như kịch bản miêu tả, trên đường còn không quên lộn mèo 360 độ.
Cú lộn này đẹp lắm luôn.
Thế nhưng, không biết là ban nãy hắn chột dạ nên bây giờ run chân, hay là có một nguyên nhân đáng sợ phản khoa học và phi tu chân thúc đẩy…
Mà hắn lộn được một nửa, sắp sửa lên đến lôi đài thì tư thế tự nhiên mất cân đối.
Thế là hắn ngã dập mặt xuống cạnh lôi đài.
ẦM!
Nom có vẻ thốn khó tả.
Bạch Tôn Giả ở đối diện: …
Tống Thư Hàng: …
Cổ Hồ Quan Chân Quân khoanh tay trước ngực: …
“CUT!”
Đạo diễn Jacob hô ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận